ABO

Chương 24:




Thư ký vào báo cáo cho công, công trầm tư một hồi, nói thư ký đi liên lạc với trợ lý thụ xem có thể gặp mặt bàn chuyện này được không.
Thư ký ôm tài liệu nói vâng, liền muốn ra ngoài. Lúc này công đột nhiên mở miệng: "Đợi đã, hay là để tôi trực tiếp hỏi cậu ấy đi."
Vừa nói xong, anh lại nghĩ đến hình ảnh mình bị thụ thẳng thắn từ chối lần trước, cùng việc mình làm bữa sáng cho thụ mà thụ không ăn.
Công nghĩ tới những giọt nước mắt của thụ năm đó lúc bị đưa đi, còn có mảnh thâm tình kia, tự nhiên cảm thấy thất vọng cùng phẫn nộ.
Công lấy điện thoại ra, cuối cùng vẫn là gọi cho phòng làm việc, bảo thư ký đi làm.
Địa điểm mà thư ký đặt rất có phong cách. Lúc anh vịn cầu thang xoắn ốc đi lên, thấy phía sau những hoa văn bách hợp trắng lớn được điêu khắc tinh xảo, thụ đang dựa cửa sổ mà ngồi.
Thụ mặc áo sơ mi trắng, mái tóc mềm mại, nhàn nhã giống như đến đây không phải để bàn chuyện công việc. Cậu cầm trên tay một ly cà phê, chậm rãi uống.
Bước chân của công theo bản năng dừng lại ở bên ngoài. Anh chịu đựng cảm xúc đột nhiên xuất hiện trong lòng, chờ điều chỉnh tốt mới bước vào trong.
So với thụ, công hiển nhiên chuẩn bị mười phần. Anh cầm theo máy tính, một bộ đến giải quyết chính sự.
Thụ nhìn đồ vật công mang đến, đặt cốc cà phê xuống, chén sứ đụng vào bàn, cạch một tiếng.
Công nhạy bén phát hiện cảm xúc thụ không tốt. Mà từ khi trở về, thụ nhìn thấy công tâm tình liền không tốt, công cũng quen rồi.
Anh mở miệng trước: "Ăn cơm trước hay là bàn chuyện trước?"
Thụ dựa người ra sau một chút, nhìn móng tay mình: "Tôi không có gì để bàn."
Công: "Có ý gì?"
Thụ: "Ý tôi chính là hợp đồng lần này không ký, không có gì để bàn."
Công giật mình, một lúc sau mới nhẫn nhịn nói: "Đây là công việc." Không muốn công tư không phân minh.
Thụ cười tươi: "Tôi biết. Tôi cũng là đến để thông báo kết quả. Đây là quyết định mà công ty tôi đã suy tính kỹ càng."
Thấy công mặt không cảm xúc, khí chất lạnh đi rất nhiều, thụ tiếp tục nói: "Anh sẽ không cho là tôi đang trả thù anh vì chuyện năm xưa đi?"
Dứt lời, cậu cười một lúc lâu, giống như chính cậu cũng cảm thấy lời này rất buồn cười, xong mới chậm rãi nói: "Mục tổng, anh nghĩ nhiều quá. Thay vì bỏ công sức lên người tôi, không bằng làm cho quý công ty kinh doanh khá hơn một chút đi."
Lúc này đồ ăn thụ gọi cũng được mang lên, thụ cầm dĩa, cuốn mì cho vào miệng.
Công nhíu mày một lúc, lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn ngắn gửi đi, sau đó cầm cặp đứng dậy, lịch sự nói: "Vậy tôi đi trước."
Thụ để dĩa xuống, nhìn lên công, giống như dỗ anh nói: "Cũng không cần tức giận như vậy, nói không chừng anh cùng tôi ăn một bữa, tôi sẽ đổi ý."
Công thần sắc cứng đờ, như là không thể tin được mà nhìn thụ. Ánh mắt này quá chăm chú sâu sắc, làm thụ không được tự nhiên.
Cậu cau mày: "Sao lại nhìn tôi như thế? Cảm thấy tôi đang sỉ nhục anh sao?"
Công lắc đầu: "Không. Chẳng qua là tôi cảm thấy cậu không hổ là con trai độc nhất của Tiêu gia."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.