Trong vườn rau nhỏ phía sau núi công viên, lão thái thái tóc trắng xoá khom lưng trong nhà kính nhỏ thụ phấn hoa cho cà chua. Động tác của bà như hoà, cẩn thận. Cán cuốc đúc bằng tinh thiết dựng không xa bên cạnh bà, thật sự thật giống một vị lão nhân hiền lành quan tâm người yêu của mình.
Bà lão qua tuổi chín mươi chậm rãi duỗi eo lưng một cái, nhìn người trung niên bên ngoài nhà kính đi tới đi lui tay chân hết sức luống cuống cười ra chiều hiểu ý. Người trung niên này gọi là Hoắc Anh Cách, con trai của bà phái tới bảo vệ mình. Chỉ là tên tiểu tử này hôm nay dường như tinh thần không tập trung. Ừ, đúng vậy, trong mắt bà lão Hoắc Anh Cách và Cường Tử đều là tên tiểu tử giống nhau.
Bà lão xoay eo mấy cái, sau đó thuận tay cầm lên cán cuốn kia ra khỏi nhà kính.
- Có chuyện gì nói đi.
Khuôn mặt bà lão hiền lành lại khó nén một loại uy nghi khiến cho người ta sùng bái.
Hoắc Anh Cách xoay người chào hỏi với bà lão, sau khi đứng thẳng người lên xoa đôi bàn tay. Làm như là sửa soạn tìm từ nhưng chưa biết mở miệng như thế nào. Y ở trong xã hội đen Đông Bắc có uy doanh hiển hách, đối mặt hung hiểm chưa lần nào sợ qua. Đối mặt với bà lão này thật giống như một đứa bé chưa lớn.
Nhìn bộ dạng lo âu của y, bà lão cười nói:
- Chuyện gì còn có thể khó nói thành lời như vậy? Có phải là Tiểu Mộ lại làm khó anh phải không?
- Không phải… Chỉ là, Vương gia bảo tôi báo cho bà biết, ông ta đã trở lại.
Bà lão ngơ ngác một chút, lông mày xiết chặt hỏi:
- Ai?
- Mạc Địch.
Bùi Đông Lai cùng Hoắc Anh Cách được xưng là hai đại hộ pháp thuộc hạ của Hách Liên Xuân Mộ, thời khắc này có chút không yên. Bởi vì thời gian đi theo Hách Liên Xuân Mộ khá lâu, y nhiều ít biết được một chút việc liên quan đến Mạc Địch này. Vẫn còn nhớ rõ thời điểm bắt đầu cuộc đại chiến trước đây mười năm Hách Liên Xuân Mộ như ngồi trên bàn chông, lúc ấy Hách Liên Xuân Mộ đã có gốc rễ sâu dày ở Đông Bắc không ngờ muốn rút lui khỏi ba tỉnh Đông Bắc để tránh mũi nhọn này!
Y lúc ấy còn chưa lọt vào mắt xanh của Vương gia Hách Liên Xuân Mộ, rất nhiều việc quan trọng bên trong biết nhưng không được cặn kẽ lắm. Chỉ nhớ mang máng Hách Liên vương gia đích thân đưa thiếp mời, mời một mình Mạc Địch gặp mặt. Về sau nghe nói Mạc Địch thật sự đơn đao đi gặp, một mình ở Trích Tiên Lâu nói chuyện với Hách Liên Xuân Mộ hai giờ. Y cũng không biết lúc trước Hách Liên Xuân Mộ dùng thủ đoạn gì khiến cho Mạc Địch cam lòng rời khỏi ba tỉnh Đông Bắc, về sau có nghe nói qua loáng thoáng Mạc Địch quay về trở thành một người khác hoàn toàn.
Mặc kệ nói thế nào, y là nhân vật đã trải qua thời kỳ Thất Hùng. Hoặc ít hoặc nhiều biết rõ Mạc Địch mười năm trước đây là nhân vật kinh thế hãi tục như thế nào, mặc dù là sau này y trở thành tâm phúc của Hách Liên Xuân Mộ theo bên cạnh Vương gia gặp Trác Thanh Chiến như mặt trời giữa trưa bây giờ ở phía bắc, y cũng không cách nào nâng Trác Thanh Chiến và Mạc Địch lên cùng một tầng lớp để mà đối đãi. Dù sao Trác Thanh Chiến đến phương bắc, Hách Liên vương gia chỉ chẳng qua tình rỗng ý giả nói để cho một người cho dù tỉnh táo cũng không có hành động đáp trả. Mà Mạc Địch ngược lại bức ông ta ngay cả ba tỉnh phía đông cũng muốn bỏ.
Bà lão nghe thấy cái tên này không khỏi ngơ ngẩn một chút, tay nắm cán cuốc kìm không được có chút run rẩy nhè nhẹ. Thần tình bà ngốc trệ sau một lát lập tức khôi phục bình thường, cười tự giễu nói:
- Đến thật tốt, Hách Liên gia thiếu nợ hắn, cũng nên trả lại cho người ta.
- Đến thế nào?
Bà lão hỏi.
- Còn có hai người khác cùng đến, thấp bằng nhau. Hắn…
Hoắc Anh Cách dừng lại một chút tiếp tục nói:
- Hắn hình như rất chán nản, què một chân. Không còn một chút gì phong thái mười năm trước, giống như cũng không còn hùng tâm tráng chí của mười năm trước đây.
Bà lão hừ một tiếng nói:
- Anh biết cái gì? Việc hắn làm, cho dù thêm mười tên Hách Liên Xuân Mộ cũng so không được! Què cái chân có thể như thế nào? Theo đó bộ dạng vẫn tự tin, vẫy vùng khắp chốn!
Bà lão rõ ràng hết sức xúc động, ngực phập phồng nhẹ nhàng.
Hoắc Anh Cách khom người lên tiếng, không ngờ được địa vị Mạc Địch ở trong lòng bà lão rõ ràng cao đến như vậy.
- Bỏ đi, hôm nay tâm trạng không tốt, trở về đi.
Bà lão phất tay, mang theo cán cuốc đi ra về hướng cửa nhà kính.
Hoắc Anh Cách vội vàng từ đằng sau đuổi kịp dè dặt nói:
- Bà không có ý định xem thử hắn?
Bước chân lão nhân dừng lại hừ lặng một tiếng hỏi:
- Hách Liên Xuân Mộ đã sai anh đến hỏi ta phải không?
Câu nói này doạ Hoắc Anh Cách hoảng sợ nhảy dựng, trên người không tự chủ được nổi lên một tầng da gà.
- Không phải… Là tôi lắm mồm.
Hoắc Anh Cách nói.
- Hừ!
Bà lão hừ lạnh một tiếng nói:
- Mạc Địch không phải đến tranh địa bàn cùng Hách Liên Xuân Mộ hắn, bằng không mười năm trước đây cũng không đến lượt Hách Liên Xuân Mộ hắn có thể đứng vững được đôi chân ba tỉnh Đông Bắc này. Người ta vừa đến thì phái một số tên tôm tép nhỏ bé đi giám thị, đừng nói rơi xuống tiểu thừa cũng mất đi người của Hách Liên gia.
- Đi nói cho ông chủ của anh biết, đừng chạy đến nơi này của ta thử thăm dò cái gì. Việc trên giang hồ ta đã không sức lực để quản, có rảnh xoay qua xoay lại trong vườn rau vui vẻ thanh nhàn. Nhưng có một điều bảo chủ của anh ghi nhớ, đừng quên năm đó ta thay Hách Liên Thiết Thụ đưa dao bếp cho Mạc Địch, đó là gia pháp của Hách Liên gia nhà hắn.
Hoắc Anh Cách sững sờ, lập tức hiểu ra được gì đó.
- Lão Phật gia, còn có chuyện nữa. Lần trước tên thiếu niên vào vườn rau kia, quan hệ rất thân thiết với Mạc Địch. Nghe nói ở Húc Nhật Nhất Phẩm bày một bàn tiệc rượu, dập đầu bái ông ta làm sư phụ.
- Nghe nói?
Bà lão cười lạnh một tiếng nói:
- Các anh cũng phải nghe nói à?
Không để ý tới Hoắc Anh Cách líu lưỡi nín lặng, bà lão sải bước đi ra khỏi vườn rau.
Khi đến cửa vào bà lão đứng lại lần nữa, một thanh niên khuôn mặt nhã nhặn có chút tuấn dật khom lưng cung kính đứng ở cửa ra vào. Anh ta chỉ có một mình cũng không có mang theo tuỳ tùng, toàn thân là áo dài làm nổi bật thân hình cao ngất thon gầy.
- Đài Loan Liên Ngân, theo lệnh của gia phụ đến thăm hỏi Lão Phật gia.
Nói xong, thanh niên trang trọng quỳ xuống, theo quy củ dập đầu lạy ba cái.
- A? Con trai của Tiểu Chiến? Nhoáng cái cũng lớn như vậy rồi, đứng lên đi.
Đầu lông mày bà lão giãn ra một chút, bởi vì Liên Ngân xuất hiện điều không vui vừa nãy tan đi vài phần. Ban đầu ở Đài Loan, Hách Liên Thiết Thụ người đàn ông của bà lần đó ngoài ý muốn cứu được một thiếu niên, thì ra cũng chính là phụ thân của Liên Ngân. Qua mấy chục năm người nhà họ Liên vẫn luôn mang ơn nhớ mãi không quên, hàng năm đều bí mật đến Đông Bắc thăm hỏi bà. Năm ngoái phụ thân Liên Ngân đích thân tới, mất không ít trắc trở. Năm nay ông ta sai con mình đến, xem ra là muốn chuyện này truyền ra ngoài.
Liên Ngân đứng lên cung kính khom lưng nói chuyện, ở trong mắt anh ta vị lão nhân tóc trắng xoá này không những là ân nhân cứu mạng của phụ thân y, cũng là một nhân vật truyền kỳ.
- Lão Phật gia, gia phụ sai con dập đầu thăm hỏi bà. Chúc cho Lão Phật gia phúc như đông hải, khang kiện an ninh (khoẻ mạnh an bình).
Liên Ngân cúi đầu nói.
- Đừng xa lạ như vậy, Tiểu Chiến đối với ta cũng không có câu nệ như con vậy. Đi, chúng ta về nhà nói chuyện thật lâu.
Một tay bà lão mang theo cán cuốc, tay kia kéo lấy lòng bàn tay của Liên Ngân bàn tay đều là mồ hôi, đi về phía trước, bước chân ổn định. Hoắc Anh Cách thở phào một hơi, khẩn trương chạy vượt lên trước mặt gọi tài xế đến. Vừa nãy bà lão trong vô hình tạo áp lực quá lớn cho y, thật giống như một ngọn núi cao đè trên lồng ngực của y, khiến y ngay cả hít thở cũng khó khăn. Vẫn còn may Liên Ngân hôm nay đến đây, bằng không thật không biết chẳng may chọc giận Lão Phật gia, chính mình sẽ có kết cục gì.
Liên Ngân không dám cùng bà lão ngồi chung một chiếc xe, phụ thân anh ta trước khi đến dặn dò qua, trên thế giới này trừ một người tên gọi Mạc Địch có tư cách ngồi bên cạnh bà lão, những người khác không có tư cách này!
Xe của anh ta đi theo phía sau chiếc Rolls-Royce bà lão ngồi duy trì một khoảng cách ngắn, người lái xe vô cùng vững vàng. Tài xế chiếc Rolls-Royce và Hoắc Anh Cách ngồi ở ghế phụ lái cũng biết, bà lão chỉ cần ngồi vào xe sẽ rã rời muốn ngủ, điều này là thói quen bao nhiêu năm, cho nên tài xế lái xe phải chọn người kỹ càng khéo léo, xe cũng chọn lựa kỹ càng. Kể cả độ thoải mái khi ngồi xe, chiếc Rolls-Royce do thợ giỏi chế tạo quả thật là xuất xắc nhất trong số đó.
- Tên tiểu tử kia lần này hẳn sẽ đi cùng Mạc Địch a.
Bà lão dường như tự nói với mình một câu.
Hoắc Anh Cách gấp gáp nói:
- Đúng vậy, Lâm Cường hôm nay không có đến trường học. Đang ở trong phòng khách của Húc Nhật Nhất Phẩm đánh cờ với Mạc Địch, Mạc Địch đuổi hắn đi trường học hắn cũng không đi.
- Theo dõi rất cẩn thận, không tệ a.
Bà lão nói một câu không đầu không đuôi, lại làm cho Hoắc Anh Cách xấu hổ đỏ mặt.
- Theo dõi thì sao, dù sao người ta cũng không thèm để ý. Nếu thật là để ý, ngươi phái đi mấy tên tôm tép kia cũng không đủ ngươi ta nhét kẽ răng. Đoán chừng tên tiểu tử kia một mình tuỳ tiện cũng có thể đánh đuổi toàn bộ những người kia của anh, huống chi…
Bà lão dừng lại câu nói, ngược lại nói tiếp:
- Một lát nữa anh đi đón tên tiểu tử kia sang, bảo hắn và tiểu tử họ Liên quen biết một chút. Đều là người có quan hệ lớn lao với ông già Hách Liên Thiết Thụ đã chết, quen nhau một chút cũng là tốt.
- Vậy.. Mạc Địch thì sao?
Hoắc Anh Cách dè dặt hỏi:
- Nếu như hắn muốn gặp ta, tự mình sẽ đến.
Bà lão sau khi nói xong câu đó nhắm mắt dưỡng thần, không nói lời nào nữa. Chỉ sau một lát đã ngủ mất, nhìn tư thế ngủ hô hấp bình ổn của bà lão, Hoắc Anh Cách lắc đầu, trong lòng ngược lại đang nghĩ cái người quần lâm thiên hạ quát tháo cả phương bắc trước đây mười năm kia, năm đó có may mắn gặp qua một lần phong thái tuyệt thế kia, nhưng bây giờ người và vật không còn.
***
- Đánh xong ván cờ này cút đi đến trường cho ta!
Mạc Địch hút một hơi thuốc Đại Trung Hoa Cường Tử cho ông, không thoải mái, nhưng hài lòng. Ở trong miệng ông ta, mùi vị thuốc Trung Hoa này không bằng loại thuốc Đô Bảo thực sự cay độc ở trong lòng ông ta lại ngọt như xi rô kia.
- Không đi!
Cường Tử nâng cằm lên nhìn chăm chú bàn cờ, còn lại một mã một pháo ba tốt, sư phụ Mạc Địch của hắn bên kia vẫn còn hai con xe, một con mã, một con pháo, hơn nữa sĩ tượng đầy đủ. Chênh lệch quá lớn nha, làm sao mới có thể thắng được một lần đây?
- Ngươi dám! Tại làm sao không đi?
Mạc Địch quát hỏi.
Cường Tử buông tay ra cao giọng hỏi:
- Chu thúc mấy giờ rồi?
Chu Bách Tước từ trên chạc cây ngồi xem 'Quỳ hoa bảo điểm' … À không, xem 'Cửu âm chân kinh'… Nhưng thật ra là 'Tri âm'. Giơ tay lên nhìn nói:
- Sáu giờ mười phút.
Cường Tử cười khúc khích nói:
- Tan trường rồi… tiếp tục tiếp tục!
Mạc Địch trừng mắt liếc hắn một cái lập tức đi một nước cờ:
- Chiếu tướng! Con thỏ chết thiệt anh còn non vô cùng, ta ngồi mệt đi vài vòng đi, tự anh nghĩ cách phá thế nào đi.
Nói xong Mạc Địch đứng lên, cà nhắc một chân đến bên dưới gốc đại thụ Chu Bách Tước ngồi kia.
- Bách Tước, hai ta lên phố đi dạo được không?
Chu Bách Tước từ trên cây nhảy xuống, gãi đầu hỏi:
- Lên phố làm cái gì?
Mạc Địch cười hề hề thần bí:
- Trên phố lúc này gái đẹp đang nhiều, rất nhiều năm chưa nhìn qua vẻ lả lướt của con gái Đông Bắc rồi. Theo ta lên phố dưỡng mắt đi?
- Hả? Được lắm được lắm!
Chu Bách Tước liên tục gật đầu bảo tốt, hai người cộng lại đã đột phá đại thúc trung niên bảy mươi tuổi, thế mà kề vai sát cánh như thế rời khỏi biệt thự, cùng nhau đi bộ về phía nội thành.
Hai người vừa đi không bao lâu, Hoắc Anh Cách lái chiếc Ferrari của y dừng ở cửa ra vào Húc Nhật Nhất Phẩm. Y đi vào cửa chính liếc mắt đã thấy Cường Tử ngồi ở trên ghế đá chăm chú nhìn bàn cở suy nghĩ rất lâu, không thể nhận ra bao nhiêu phần của thiếu niên đó. Y cho rằng Cường Tử đang nghiên cứu sách dạy đánh cờ, đây là việc cao nhân đắc đạo mới làm.
Cường Tử trong miệng lầm bầm lầu bầu, dường như đang cân nhắc cái gì.
- Thằng què chết tiệt, khi dễ người ta, trù ông ra khỏi cửa đụng phải ngực gái đẹp, để cho người ta tát một cái thật đau.