Ngay khi Cường Tử mời trừng hai mắt, cảm giác đầu tiên của hắn chính là chói mắt. Tầm mắt của hắn có chút không rõ ràng hoàn toàn không thể thích ứng ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh sương mù màu trắng. Loại trạng thái này duy trì thật lâu mới dần dần khôi phục lại. Đợi khi có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trước mắt, một loại đau đớn cực đại nhức mỏi đến gần như ngăn cản không được nữa trên thân thể mới thế đến hung hãn xuyên qua tứ chi bách hài.
Hắn nhịn không được thấp giọng rên rỉ một tiếng, trên dưới toàn thân không một chỗ nào không đau. Hắn thậm chí cảm thấy thân thể của mình nát bét, bầm dập, không có chỗ nào lành lặn.
Hắn cảm thấy sọ não của mình dường như muốn vỡ ra, trong não giống như một bầu nước lắc qua lắc lại dường như tuỳ lúc đều có thể lật ngửa, mà càng thêm đau khổ thắm đến xương tuỷ chính là khát nước, trong cổ họng có một luồng lửa đang thiêu đốt.
Hắn nhận ra mình nằm ở trên giường, một chiếc giường rất sạch sẽ. Vật bài trí trong phòng rất quen thuộc, chỉ là bởi vì trong đầu mơ mơ màng màng nhìn không rõ ràng đây là chỗ nào. Cho đến khi hắn chuyển động khó khăn cần cổ một chút nghiêng đầu qua cũng trỗi dậy một cơn đau thấu tim khắp toàn thân. Đập vào khoé mắt chính là một mái tóc đen bóng, còn có một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi. Lúc này hắn mới biết được, hoá ra nơi đây là nhà của mình.
Mùi hương này dường như có tác dụng an thần, Cường Tử theo đó hít một hơi thật sâu.
Lúc này hắn mới nhìn rõ, hoá ra là Trần Tử Ngư nằm sấp ở bên giường đang ngủ. Nàng như ngủ rất không thoải mái, hô hấp dồn dập thân thể còn thỉnh thoảng run rẩy nhẹ, hẳn là trong mộng có thứ gì đó doạ cho nàng sợ hãi.
Nơi đây là phòng ngủ của nàng sao? Trách sao mà thơm như vậy.
Cường Tử theo phản xạ muốn vươn tay ra trấn an một chút đầu vai không ngừng run rẩy của Trần Tử Ngư, nhưng hắn vừa nhúc nhích đã làm cho vết thương đau nhức hắn mở miệng rên nhẹ. Cường Tử cười tự giễu, cơn đau này không ngờ mang đến cảm giác lần đầu tiên không phải đau khổ mà là ba phần vui sướng nhỏ nhoi cho hắn, đó chính là sống sót thật là tốt.
Nhìn Trần Tử Ngư trong cơn mê ngủ, Cường Tử bỗng nhiên sinh ra mấy phần đau lòng.
Trong căn biệt thự to lớn như thế này, bây giờ chỉ có mình và cô gái này làm bạn với nhau. Hắn hồi tưởng tỉ mỉ một chút lập tức phản bác ý niệm trong đầu này, bởi vì hắn nhớ lại thời khắc sau cùng chiến đấu cùng Tiểu Dã Tam Mộc thần binh Trảm Lô Kiếm từ trên trời rớt xuống kia. Nếu như không có thanh cổ kiếm kia, chỉ sợ kẻ chết chính là mình.
Nói cách khác, Cừu Thiên cũng ở nơi này!
Cường Tử nhướn mắt lên rà soát một chút, trong căn phòng chỉ có hắn và Trần Tử Ngư hai người.
Bỗng, một món đồ thu hút sự chú ý tầm mắt của Cường Tử.
Cổ kiếm Trảm Lư!
Thanh thượng cổ thần binh kéo Cường Tử từ Quỷ Môn Quan trở về này đang nằm yên tĩnh ở bên người Cường Tử, không có vỏ kiếm che, cổ kiếm Trạm Lư yên tĩnh tường hoà, không có một chút loại sắc bén lộ ra ngoài lúc giao thủ với Tiểu Dã Tam Mộc kia. Cường Tử nhớ lại đúng lúc ấy thanh kiếm này phát tán ra xung quanh một loại ánh sáng lưu chuyển khiến cho lòng người sinh kính ngưỡng đó, như sao băng rơi xuống từ ngoài bầu trời rơi vào trong tay mình.
Lúc ấy thần uy Trạm Lư Kiếm khí thế lẫm liệt không thể chống đỡ, mà bây giờ nằm yên tĩnh ở chỗ này, lài làm cho người có một loại cảm giác an bình ôn hoà.
Cường Tử muốn giơ tay vuốt ve thanh kiếm kia, tay mới nâng lên một chút toàn thân đã đau khó thể nào chịu được. Trong lồng ngực hít thở không thông, hắn cảm giác trong cổ họng ngòn ngọt nhịn không được ho khan vài tiếng, một vệt máu từ trong khoé miệng chảy ra lần nữa.
Thân hình Trần Tử Ngư run rẩy một thoáng lập tức bừng tỉnh, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Cường Tử. Vệt đỏ thẳm trên khoé miệng kẻ kia vừa vặn bị nàng nhìn thấy rõ ràng. Nàng cảm thấy chính mình thời khắc này tê dại trong lòng. Đau đến nàng khó thể tự kìm chế được. Trên gương mặt trắng bệch của Cường Tử mang theo nét mệt mỏi nặng nề, hắn thật sự mệt lắm rồi.
- Anh tỉnh rồi sao?
Trần Tử Ngư vén một chút mái tóc có chút rối bời trên trán của mình che giấu quan tâm lo lắng trong con ngươi đối với hắn, nàng không biết tại làm sao trong nội tâm của mình vẫn luôn sợ hãi khi đối mặt với Cường Tử, sợ hãi bị hắn nhìn thấy rõ mọi thứ của mình, từ vẻ bên ngoài cho đến nội tâm.
Cường Tử nhấc không nổi tay, nhầm lúc Trần Tử Ngư lau dọn vết máu chảy ra ở khoé miệng của mình. Sắc mặt hắn cũng tiều tuỵ trắng bệch, trong ánh mắt dầy đặc tơ máu. Thần sắc nàng lại bình tĩnh khác thường, phụ nữ trời sinh sợ hãi đối với máu tanh ngược lại dường như không có chướng ngại gì đối với nàng. Động tác của nàng vô cùng nhẹ nhàng mềm mại, thật giống che chở một món bảo bối trân quý có thể sánh được với tính mạng của mình.
- Hẳn tôi hỏi cô như vậy mới đúng.
Cường Tử khẽ cười nói.
Hắn nói:
- tôi dậy sớm hơn so với cô.
Hắn nhìn đôi mắt Trần Tử Ngư nói:
- Nhưng tôi biết rõ, cô ngủ khẳng định muộn hơn nhiều so với tôi.
Trong ánh mắt Trần Tử Ngư có một tia bối rối thoáng qua, trên má trắng bệch cũng có một nét ửng hồng lặng lẽ lộ ra. Dù rằng rất nhạt, nhưng càng có vẻ nàng thời khắc này thanh tú thoát tục. Ban đầu uỷ mỵ, là có thể giữa lúc không để ý thanh khiết như thế này rất động lòng người.
Nàng không hề trả lời Cường Tử, mà là cầm một chén nước sau đó đặt nhẹ nhàng đặt ở bên miệng hắn. Cường Tử cảm kích liếc nhìn cô gái khéo léo hiểu lòng người này, lần đầu tiên trong đời được một phụ nữ xinh đẹp mớm nước uống cảm giác sao mà không kinh diễm cho được, nhưng mà vẫn bình đạm thân thiết.
Khặc khặc!
Cường Tử sau khi uống xuống một ngụm nước ngực tê rần, nhịn không dược ho khan lên. Trần Tử Ngư chợt mất đi dáng vẻ ung dung kiên cường chống đỡ trước đó, nàng bối rối dùng tay lau sạch nước và máu trộn lẫn với nhau ở khoé miệng Cường Tử, trong đôi mắt nỗi bất an và áy náy thật nhiều còn có sự đau lòng Cường Tử có thể đọc được.
- Xin lỗi, xin lỗi.
Trần Tử Ngư không ngừng nói ba chữ này.
Cường Tử nằm ở trên giường bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác muốn ôm ấp cô gái này. Suy nghĩ này đến thật là đột ngột, chưa cho Cường Tử một chút chuẩn bị kháng cự. Lúc hắn sinh ra cảm giác này, muốn hối hận đã muộn không kịp nữa rồi. Hắn không cách nào phủ nhận bản thân xúc động muốn ôm nàng, nếu như hắn có thể nâng tay lên hắn nhất định sẽ làm như vậy, hơn nữa còn ôm thật chặt.
Nhưng đáng tiếc chính là, hắn không làm được.
- Không liên quan tới cô, cô không cần phải xin lỗi.
Cường Tử áp chế cơn kích động không biết từ đâu mà tới trong lòng hết sức giữ giọng nói bình thản.
Trần Tử Ngư sau khi nghe được câu nói này thân thể bỗng nhiên cứng đờ, lập tức nàng dừng tay đang lau cằm cho Cường Tử cứ như vậy dừng lại ở đó, nét mặt của nàng trở nên cứng đờ. Một lát sau, có lẽ chỉ vài giây đồng hồ, có lẽ là một thế kỷ, nàng lộ nét cười sầu thảm lập tức thu tay của mình về.
Một giọng nói vang lên trong lòng của nàng, đúng vậy a, trong mắt,trong lòng hắn, mình là một người không mảy may có chút quan hệ nào với hắn! Hắn tha mình, cứu mình, liều mạng bảo vệ mình, có lẽ chẳng qua là đạo nghĩa trong lòng hắn. Mặc kệ là ngươi có phải Trần Tử Ngư hay không, dù là đổi lại bất kỳ người nào khác có quan hệ với hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ liều mạng như vậy a.
Trần Tử Ngư chán nản ngồi ngã ra ở ghế bên mép giường, dường như trong nháy mắt bị hút sạch sức sống. Đã từng, cuộc sống của nàng giống như một con thuyền nhỏ trôi nổi không mục đích trên biển rộng, phiêu bạt ở một nơi nào đó mà không có phương hướng và bến bờ. Đã từng, cuộc sống của nàng dù là hèn mọn vẫn kiêu ngạo phần thuần khiết kia trong lòng của mình, dù những gì gian khổ xảy ra trong quá trình đó. Đã từng, kiên trì nổ lực của nàng để chính nàng sống cuộc sống thoải mái vì chính mình, vẫn sẽ biết cất bước gian nan ngay cả bản thân cũng không tránh khỏi bị lừa lọc dối trá.
Bây giờ, nàng hoá ra phát hiện ở nơi khốn khổ nhất mới thấy được bến bờ, ngược lại cập bờ cũng không cập bờ được.
Bến bờ kia, thì ra không thuộc về mình.
Nỗi bi thương chết ở trong lòng rồi sao?
Trần Tử Ngư khẽ lắc đầu, nàng đứng lên sửa lại mái tóc của mình sau đó cười một cách thê lương.
- Tôi đi nấu một ít cháo cho anh, anh nghỉ ngơi đi.
Trong lòng này không ngừng cảnh cáo mình, Trần Tử Ngư ngươi không phải cô gái nhỏ tuổi nữa không phải đồ đê tiện cho nên ngươi không thể khóc bây giờ! Ngươi phải cố hết sức đi ra khỏi căn phòng này, sau đó tận hết sức lực nấu một chén cháo cho chàng trai nằm trên giường khiến ngươi động lòng lần đầu tiên kia. Sau đó nữa? có lẽ thật sự đến lúc phải rời khỏi đây!
Cường Tử không có phát giác sự khác thường của Trần Tử Ngư, hắn cũng sẽ không nghĩ được một câu nói thông thường ban đầu không có ý tứ đặc biệt gì kia của mình đả kích nặng nề nàng như vậy. Hắn đúng là không biết, Trần Tử Ngư vè ngoài kiên cường thậm chí cao ngạo lạnh lùng, trong nội tâm hoàn toàn yếu ớt hơn bất kỳ kẻ nào khác. Phần thuần khiết kia của nàng, đã chịu không được một chút gió táp mưa sa.
- Cám ơn.
Hắn nói.
Trần Tử Ngư đi đến trước cửa lần nữa đứng bất động, nàng đưa lưng về phía Cường Tử, một giọt nước mắt chảy xuống. Cám ơn? Hắn nói cảm ơn? Nếu như đổi lại là Tôn Văn Văn, hắn sẽ nói cảm ơn sao? Hắn sẽ nói không có liên quan gì tới cô hay không? Hắn sẽ sao? Câu nói khách khí này, trong lòng trong lỗ tai Trần Tử Ngư đều là lãnh khốc vô tình như vậy.
- Bạn của anh đi rồi, đúng là chủ nhân thanh kiếm kia bên cạnh của anh. Anh hôn mê một ngày, anh ta nói anh ta còn có việc rất quan trọng muốn đi làm cho nên không thể giúp anh được. Thanh kiếm kia anh ta nói tặng cho anh, anh ta nói kiếm ở trong tay anh còn nhiều tác dụng hơn so với trong tay anh ta. Mặc kệ là thứ gì, quý trọng cũng tốt ti tiện cũng được, chỉ có dùng hết giá trị trong đó mới là chỗ tốt nhất.
Nàng dừng một lát tiếp tục nói:
- Còn có, việc anh bị thương tôi không có nói cho Văn Văn biết, nếu như anh cảm thấy tôi làm sai, tôi bây giờ gọi điện thoại bảo cô ấy trở về.
Giọng điệu nhàn nhạt, chỉ là vì sao thanh âm run rẩy?
Cường Tử vẫn không có cảm giác được sự bất lực và bi ai của nàng, hắn nói:
- Cám ơn, không cần nói cho cô ấy biết, giảm bớt sự lo lắng của cô ta.
Nước mắt Trần Tử Ngư lăn dài qua khoé miệng, nàng dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng nuốt xuống, hoá ra thật sự rất đắng…
- Ừ! Không có chi, chúng ta là bạn bè. Tôi đi nấu cháo cho anh.
Giọng điệu nàng thoải mái nói.
Bạn bè sao?
Nàng trong lòng tự chửi chính mình. Trần Tử Ngư! Hoá ra ngươi chính là cái đồ đê tiện! Cô cảm thấy mình xứng có được cái gì hay không? Người chẳng qua là một kỹ nữ không sạch sẽ, còn đang hy vọng xa vời tình yêu thuần khiết cái gì, đừng có lừa mình dối người! Sau khi lbn xuất hiện, ngươi đã không xứng đáng có tình yêu gì nữa rồi.
Bạn bè a, cứ như vậy đi.
Có lẽ, hạnh phúc liếc mắt nhìn hắn từ xa, cũng là hạnh phúc.
Nàng khóc, nước mắt làm ướt vạt áo.
Cất bước, gian nan vô cùng.
- Đợi chút.
Bỗng nhiên, Cường Tử thở nhẹ ở sau lưng nàng, tại làm sao thanh âm của hắn có chút run rẩy?
Trần Tử Ngư không quay đầu lại, đứng ở cửa ra vào hỏi:
- Còn có chuyện gì nữa không?
Sau lưng nàng là một hồi lặng lẽ, vốn yên tĩnh, cũng là đáng sợ. Sự yên lặng làm cho Trần Tử Ngư, cõi lòng tan nát càng thêm bi ai! Không có cái gì để nói, hắn gọi mình có lẽ chỉ là muốn nói thêm một tiếng cám ơn a.
Cũng không biết qua bao lâu, Trần Tử Ngư vẫn không có đợi được Cường Tử mở miệng trước. Nàng cười khổ một tiếng, một tia hy vọng sau cùng trong lúc chờ đợi này cũng bị phá huỷ.
- Không có việc gì để nói, tôi đi nhà bếp nhé.
Nàng cuối cùng sải bước đi được một bước, một bước này bước ra, chính là chân trời góc biển.
- Tôi… có thể… tôi.
Cường Tử nói mấy chữ ấp a ấp úng ở sau lưng nàng, hắn hình như rất khó mở miệng.
- Nếu như nói cảm ơn thì không cần, vừa rồi anh đã nói không ít.
Trần Tử Ngư khôi phục giọng điệu thanh thản.
- Tôi có thể… ôm… ôm…cô không?
Cường Tử nói.
- Tuy nhiên cô biết đấy, bây giờ tình trạng này tôi ôm cô rất khó. Cô có thể chịu thiệt một chút hoặc là học theo Lôi Phong làm việc tốt, qua đây ôm tôi được không? Nếu như cô thật sự cảm thấy thiệt thòi, vậy đợi sau khi tôi khoẻ ôm trả lại cho cô nhé chịu không?
Giờ khắc này, nước mắt Trần Tử Ngư rơi như mưa.