Ác Ma Chiếm Hữu

Chương 18.1: Em muốn chống cự tôi? (1)




"Anh ấy bị mù sao?"
Âu Tuệ Nhi kinh ngạc, ánh mắt trợn to nhìn Mạc Duy, cô không nghĩ Trịnh Trấn Đông lại trở nên nghiêm trọng như thế. Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc miên man khó tả, vừa thấy thương anh, vừa giận anh tại sao lại chạy ẩu như thế, nhưng chung quy tất cả đều nằm ở lỗi do cô, chính vì cô biến mất không lời từ giã.
"Không, chỉ là do máu bầm đọng lại, cục máu ấy đang dần tan nhưng hiện tại thì nó quái ác chèn mất dây thần kinh thị giác của cậu ấy. Trịnh Trấn Đông sẽ khỏe lại nếu như được chăm sóc tốt và kỹ lưỡng"
Có thể nói Mạc Duy là bậc thầy diễn xuất, mỗi cử chỉ nét mặt chẳng hề biểu lộ một chút sơ sảy nào. Gõ gõ cây bút lên tấm bảng kiểm dò bệnh tình, vẻ mặt Mạc Duy xem ra suy tư, lo lắng lắm!
"Nhưng nếu không chăm sóc tốt... Cậu ấy có thể thật sự mù"
Âu Tuệ Nhi:"..."
Nghe những lời Mạc Duy căn dặn trước khi anh rời đi đổi ca trực, lòng Tuệ Nhi không sao giảm được cảm giác tội lỗi. Cô cứ đi đi lại lại bên cạnh giường Trịnh Trấn Đông, nếu bây giờ Âu Tuệ Nhi xin Hứa Nhất Chính ở lại chăm sóc cho anh liệu hắn có đồng ý?
Thôi thì cái gì cũng phải thử, cô ưỡn ngực, lấy hết dũng khí đi đến chiếc giường dành cho thân nhân cạnh bên. Hứa Nhất Chính mệt đừ người, hắn vừa ngã người xuống đã ngủ ngon ơ, cô từ từ chạm vào má hắn, ngón trỏ chọc nhẹ vào dăm ba lần, miết một đường dài từ vành tai đến miệng, tiếng nói thỏ thẻ như kẻ làm chuyện xấu:"Hứa Nhất Chính?"
Hắn khó chịu trở người, tay vuốt má, mặt vẫn say giấc nồng, tiến lại một chút nữa, Tuệ Nhi cúi đầu, khom lưng, cả người cận kề sát rạt khuôn mặt hắn:"Hứa Nhất Chính?"
"Không"
Hứa Nhất Chính không mở mắt, khuôn mặt lạnh lùng, vẻ điển trai êm đềm khi giả vờ ngủ khẽ mấp máy môi. Chữ không của hắn làm cô rối bời, thế là nãy giờ hắn chỉ nhắm mắt để đó, chứ tai thì thính như cẩu cẩu?
"Nhưng mà...". Cô muốn xin thêm, thử xem hắn có lòng trắc ẩn thương kẻ gặp nạn không:
"Em muốn chống cự tôi?"
Mở mắt, thần sắc trên mặt dần chuyển sang gam màu tối dần, ngọn lửa tức giận loáng thoáng vương trên khóe mi, hắn nhíu mi tâm, từ từ ngồi bật dậy, kéo mạnh cô dán chặt vào lồng ngực hắn:"Âu Tuệ Nhi, em là của tôi."
"Ừ, tôi là của anh, nhưng tôi chỉ muốn chăm sóc Trấn Đông dăm ba hôm, thế nào cũng do tôi mà anh ấy mới ra nông nỗi này. Nếu cứ vờ như không thấy, tôi thật sự rất thẹn với lòng"
Cô cụp mi, cố gắng tỏ ra dáng vẻ sầu bi, oán thán nhất.
Nhất Chính hừ lạnh, hắn nheo chặt mi mắt, phóng tầm nhìn về hướng Trịnh Trấn Đông đang nằm yên trên giường cạnh, không biết anh đang ngủ say hay giả vờ nghe ngóng tình hình. Lớp băng gạc đó che mất đi đôi mắt anh, khiến hắn không tài nào đoán mò được, nếu như hắn đồng ý chẳng khác nào giúp Trấn Đông đạt được mục đích... Từ từ... dần dần... chiếm mất người phụ nữ của hắn? Bỗng nhiên hắn cảm thấy thích thú hơn, khuôn mặt lộ rõ vẻ đê tiện.
"Được"
Chưa nghe rõ, Âu Tuệ Nhi ngước mặt, giương đôi mắt hoài nghi nhìn Nhất Chính:"Hả?"
Nhất Chính khẽ khàng nâng nhẹ viền môi, nụ cười nửa vời nơi hắn thật nham hiểm làm sao, hắn gật đầu, đôi mắt thoáng chốc hiện lên bốn chữ "Từ bi hỉ xả":
"Được, tôi cho em chăm sóc cậu ta"
Âu Tuệ Nhi mừng rỡ, cảm ơn rối rít:"Cảm ơn anh, Hứa Nhất Chính. Anh thật sự không phải trăm phần trăm đều xấu xa"
Mâu quang Nhất Chính sa sầm, hắn bật cười giễu cợt:"Nhưng...". Hắn ngừng lại làm tăng sự tò mò của Tuệ Nhi. Thấy cô dừng lại điệu cười đắc thắng, hắn lại nói tiếp, phá vỡ niềm vui trong thoáng chốc của cô:"Mang cậu ta về nhà, tôi sẽ cùng em chăm"
Trịnh Trấn Đông từ giường bên kia khẽ rùng mình, anh có vẻ sợ hãi, muôn vạn lần không cần sự chăm sóc của Hứa Nhất Chính đâu.
Ngẫm nghĩ một chút, Tuệ Nhi thấy cũng có lý, cô bật cười híp mắt:"Ừ, thế nào nhà anh cũng đầy đủ tiện nghi"
"Nhà của chúng ta"
Hứa Nhất Chính lạnh lùng chữa lại lời nói, hắn ghét khi nghe cô nói nhà anh hay nhà cô, cứ như người dưng, xa cách, không liên quan gì đến nhau.
Tiếng cười tươi tắn vui vẻ giòn tan của Tuệ Nhi như tiếng chuông gió thanh khiết mỗi sớm mai, cô không quan tâm vết thương trên tay có bị động hay không, chồm người về phía Hứa Nhất Chính, cô đặt lên môi hắn nụ hôn chân tình đầu tiên trong thời gian cùng chung sống:"Cảm ơn anh"
Hình như đã đạt được mục đích, Hứa Nhất Chính rất nhàn hạ tựa lưng vào thành giường, chân bắt chéo nhịp nhịp, tay đan xen đặt trên bụng, đầu hơi quay sang nhìn Trịnh Trấn Đông trên giường giống kẻ thoi thóp sắp hấp hối chết. Hắn từ tốn mở lời:"Tôi sẽ chăm cậu hằng ngày, cho nên cậu sẽ sớm khỏe thôi"
Trịnh Trấn Đông muốn bật dậy chạy loạn, nhưng chân anh thật sự bị gãy. Trong lòng cố gắng kìm nén giọng la thất thanh cùng ý nghĩ bấn loạn, khóc không được mà cười cũng chẳng ra hơi, so với khóc thì khuôn mặt hiện tại thảm thương, xấu xí, khó coi hơn nhiều. Không cần, tôi mà được anh chăm sóc... chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.