Ác Ma Chiếm Hữu

Chương 32: Anh ta là Lưu Khang Kiện




Dù chẳng mấy thích thú với việc đưa Âu Tuệ Nhi cho Trương Phong Vân, nhưng Hứa Nhất Chính không còn cách nào khác nữa. Lúc trao Tuệ Nhi cho Phong Vân, Nhất Chính trừng mắt với anh, bạnh quai hàm, hắn đe dọa:"Cô ấy mà xê dịch một chút gì, tôi nhất định sẽ giết chết anh."
Trương Phong Vân vỗ nhẹ lên vai Hứa Nhất Chính:"Đừng lo, cô ấy sẽ an toàn ở bên tôi."
"Chính vì ở bên anh, tôi mới không an tâm đấy!" Hứa Nhất Chính hiểu rõ, sau phim trường có biết bao nhiêu sự cố xảy ra. Hắn cũng chính nhờ những scandal mới có thể tăng giá cổ phiếu.
Âu Tuệ Nhi cười trấn an Hứa Nhất Chính:"Đừng lo, em sẽ trở về nguyên vẹn."
"Chút nữa anh sẽ đón em!" Nhất Chính gật đầu, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tuệ Nhi.
Âu Tuệ Nhi đi cùng Trương Phong Vân vào phim trường, hôm nay chỉ mới là buổi quay thử, nên không có nhiều áp lực lắm. Cho đến khi cô nhìn thấy Dương Thục Cầm, ả ta cũng ngạc nhiên không kém gì cô:"Sao cô ta lại ở đây?"
"Tại sao cô ấy không được ở đây?" Trương Phong Vân hỏi lại:
"Nhưng..." Dương Thục Cầm cố gắng kềm chế, không vội tuôn ra những lời xúc phạm, thiếu hình tượng:
"Âu Tuệ Nhi sẽ đảm nhiệm vai Vân Liễu. Kịch bản tôi vẫn chưa đưa cho Tuệ Nhi, em hãy đi lấy nó thay tôi." Trương Phong Vân lạnh giọng, vẻ mặt hờ hợt:
Dương Thục Cầm dậm chân, uất nghẹn rời đi. Ánh mắt chết chóc không ngừng hướng đến Tuệ Nhi. Cô ả chính là ghét cay ghét đắng Âu Tuệ Nhi, lúc nào cô xuất hiện cũng muốn cướp hết tất cả mọi thứ của Thục Cầm.
"Đừng bận tâm cô ta, đi, tôi dẫn em đi gặp một người." Phong Vân nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tuệ Nhi, dẫn cô lướt qua dàn nữ diễn viên xinh đẹp, quyến rũ. Bọn họ không ngừng nhìn cô bằng ấy mắt ghen tỵ, chán ghét.
Âu Tuệ Nhi nuốt nước bọt ừng ực, chắc có lẽ bọn họ muốn ăn tươi nuốt sống cô đây mà. Nghĩ rằng một đứa tật nguyền què quặt như Tuệ Nhi sao có thể xứng để sánh bước bên cạnh Trương Phong Vân. Ôi, ai có phúc thì hưởng, huống hồ gì, cô chưa từng cướp thứ gì của ai cả. Đừng có nhìn bằng cặp mắt khinh bỉ cô như thế.
"Đây là Lưu Khang Kiện, nam chính trong bộ phim Bất Ái Tương Tư, cậu ta thủ vai sát thủ Lâm Bác." Trương Phong Vân ôn tồn giới thiệu:"Còn đây là Âu Tuệ Nhi, nữ chính nha hoàn đóng giả Vân Liễu tiểu thư đào hôn."
Trông Lưu Khang Kiện rất tuấn mỹ, anh ta có đôi mắt sâu hẹp dài, sóng mũi cao, môi song đào. Chưa kể khuôn mặt vuông vức đầy sức mê hoặc. Chiều cao cũng hơn một mét tám chứ chẳng đùa, khuôn người vừa vặn trong chiếc áo thun ôm chuẩn body. Tổng thể thì... đây chắc chắn là soái ca đại thần trong truyền thuyết. Anh nở nụ cười nhẹ như mây:"Chào Âu Tuệ Nhi, rất vui được gặp em!"
Âu Tuệ Nhi nhìn anh, điềm đạm đáp trả:"Tôi cũng rất hân hạnh được diễn cùng anh." Cô ngừng lại một giây, nói tiếp:"Tôi chẳng có tài năng diễn xuất, chỉ vì muốn thay đổi bản thân nên mới chấp nhận việc này. Cho nên, trong quá trình quay phim và dựng phim, cần anh giúp đỡ thật nhiều!"
"Được, tôi sẽ giúp em." Ánh mắt cả hai người giao nhau, trong khoảng không vô định như ẩn hiện điều gì đó vô cùng mờ ám.
Trương Phong Vân đứng bên cạnh không ngừng quan sát, cho đến giờ phút này, anh mới chỉ hiểu được một phần nào đó bên trong Tuệ Nhi mà thôi:"Chúng ta nên tham quan trường quay đã." Anh chen vào cắt ngang ánh mắt của hai người, nắm lấy tay Âu Tuệ Nhi dắt đi như em bé.
Phim trường khá rộng, đa số cảnh được dựng bằng rèm xanh sau đó mới cắt ghép vào khung. Âu Tuệ Nhi được phổ biến về các phân vai, trang phục cổ trang. Vì đây là dự án phim cổ trang nên có nhiều đạo cụ lạ mắt, khiến Tuệ Nhi không tài nào tập trung vào lời Phong Vân được. Cô hết chạm vào cái này, thì cầm lấy cái kia. Được ướm thử trang phục phân vai đầu, lúc cô chỉ là một tiểu nha hoàn thấp hèn trong Vân Phủ. Rồi đến lúc tiểu thư đột ngột lâm bệnh, cô phải đóng giả tiểu thư để hòa thân cùng Tam Vương Gia nước láng giềng. Bộ y phục tân nương quả thật được thiết kế tỉ mỉ, đẹp mê hồn. Cô cầm lấy huơ huơ trước mặt Trương Phong Vân:"Sau đó tôi đào hôn, mặc bộ đồ này chạy vòng vòng à?"
Trương Phong Vân gật đầu:"Lúc đó sát thủ Lâm Bác nhận tiền để hoàn thành nhiệm vụ. Giết chết tiểu thư Vân Liễu."
"Còn Tiểu Cố là ai?" Âu Tuệ Nhi tò mò hỏi:
"Tiểu Cố, tên đầy đủ là Lý Tư Cố, thê thiếp của Tam Vương Gia. Cũng chính là người thuê Lâm Bác giết Vân Liễu." Phong Vân thở dài:"Đợi kịch bản đến, em đọc rồi hiểu."
Âu Tuệ Nhi gật đầu, lượn quanh tủ y phục. Cung trang thật đa dạng, phong phú, cuối cùng thì cô cũng được mở mang tầm mắt. Tuy nhiên, trong lòng có chút lo lắng:"Liệu vai diễn này có hợp...?"
"Sẽ hợp!" Lưu Khang Kiện im lặng nãy giờ cũng bắt đầu lên tiếng, anh ta đi đến cạnh cô:"Miễn em đặt cái tâm vào vai diễn của mình, xem cuộc đời của Vân Liễu là em. Chắc chắc em sẽ đánh lừa được tất cả mọi người."
Tuệ Nhi bật cười:"Diễn xuất thần như thế, liệu ta có đi quá đà không?"
"Không." Khang Kiện chắc nịch khẳng định:
"Còn khi muốn dừng lại, thì phải làm thế nào?"
"Một bộ phim đã bấm máy, tương đương với việc không thể dừng lại. Trừ phi diễn viên chính không thể tỉnh giấc nữa." Đôi mắt hai người như dán chặt vào nhau:
"Vẫn có thể thay thế diễn viên chính." Âu Tuệ Nhi phủ định:
"Như vậy bộ phim sẽ đi theo một chiều hướng khác, đâm lao phải theo lao. Em nên biết rõ, không phải nhận được vai chính là chuyện dễ dàng gì!"
"Muốn nhận được vai chính, quả là phải trả một cái giá quá đắt!" Âu Tuệ Nhi mỉm cười, vuốt nhẹ tà váy tân nương:"Quay đầu lại hay đi tiếp thì cũng sẽ đối mặt với vực thẳm. Nhảy xuống hay tiếp tục luẩn quẩn trên ngọn núi nhọn đó đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.