Ác Ma Lao Tù

Chương 18: Kế hoạch




Tần Nhiên tin chắc rằng cái chuyện mà mình đã đoán ra thì John cũng đã đoán được.
Thậm chí, John còn dễ đoán ra hơn cậu.
Suy cho cùng thì cậu chỉ là “ma mới” ở cái thành phố này, mà thân phận cũng chỉ là thám tử tư. Còn John là dân bản địa chính gốc ở đây, đã vậy còn có thân phận, địa vị thích hợp. 
Từ “dân bản địa” là cách gọi của “vô pháp vô thiên” và những người chơi thâm niên dành cho những NPC.
Nguồn gốc của từ ấy là do độ chân thật của game.
Đối với cách xưng hô này, Tần Nhiên cũng không phản đối. Tuy bây giờ cậu vẫn chưa quen với cách xưng hô đó lắm nhưng cậu tin rằng với độ chân thật của game này thì cậu sẽ quen với nó sớm thôi. 
“Tôi nên làm gì bây giờ?” John hỏi Tần Nhiên.
Nhưng Tần Nhiên không cần phải trả lời.
Sự phẫn nộ đang được che giấu dưới cái vẻ ngoài ngông cuồng, thô kệch của John đã nói lên hết thảy. 
Tuy vị cảnh sát trưởng này vẫn luôn duy trì im lặng, nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ lùi bước.
Lòng chính nghĩa mà John vẫn luôn giữ gìn tuyệt đối không cho phép chuyện kia xảy ra.
“Lũ sâu mọt đáng ghét!” 
“Tôi muốn cho chúng hiểu pháp luật tồn tại là để làm gì!”
John nghiến răng nghiến lợi, nói.
Nếu với những người khác thì những lời này có thể rất buồn cười. Nhưng Tần Nhiên nhìn vị cảnh sát trưởng đang ngồi đối diện mình và không hề cảm thấy có gì mắc cười ở đây. 
Bởi vì, đối phương đang rất nghiêm túc.
Không những biểu cảm, mà ngay cả linh hồn cũng vậy.
“Cần tôi giúp gì không?” Tần Nhiên hỏi. 
Câu hỏi thuận theo tự nhiên.
Đa phần là vì Tần Nhiên phát hiện đây lại là một cái nhiệm vụ phụ nữa, nhưng vẫn có một vài thứ rất bé hỗn tạp ở trong cái nguyên nhân khiến cậu đưa ra lời đề nghị hỗ trợ. Nhưng cậu cố tình ngó lơ chúng nó mà thôi.
Nghe thấy câu hỏi của Tần Nhiên, John ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu. 
Biểu cảm kinh ngạc đọng trên khuôn mặt vị cảnh sát trưởng tầm hai giây, rồi sau đó đã bị nụ cười thay thế.
Trên khuôn mặt ngông cuồng thô kệch kia hiện ra một nụ cười chân thành… nhưng thoạt nhìn thì vẫn mang theo chút dữ tợn.
“Cảm ơn!” 
“Nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc đó!”
“Tôi cần đi tìm đồng minh cái đã! Chỉ dựa vào hai chúng ta thì hoàn toàn không có phần thắng!”
Nói xong, John liền rời khỏi. 
“Yên tâm, tôi sẽ không quên vụ Al Tilly Hunter!”
“Suy cho cùng thì bây giờ cậu cũng là một trong số những đồng minh của tôi!”
Nói xong, John bước thẳng không quay đầu lại nữa. 
Tần Nhiên ngồi im chỗ cũ trợn tròn hai mắt.
Cậu hơi không quen với loại đùa giỡn giữa bạn bè thân thiết thế này.
Hoặc nói theo cách khác thì cậu không quen với việc có bạn bè. 
Cậu là một người phải bôn ba vì cái mạng nhỏ của mình nên bạn bè chính là “hàng xa xỉ”.
Bởi gì, để giữ gìn được tình bạn thì cần phải có thời gian và tiền bạc.
Mà vừa khéo, Tần Nhiên không có cả hai thứ này. 
“Cái nhiệm vụ phụ này sợ là cũng đã vượt qua tiêu chuẩn của nhiệm vụ phụ trong nhiệm vụ đơn chính thức “đầu tiên” của người chơi bình thường!” Tần Nhiên nghĩ.
Điều này cũng không phải là không có căn cứ. Cậu đã dựa vào thực lực mà đám người Schuberke thể hiện ra để suy đoán.
Bình thường thì đối với người chơi lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ đơn, cơ bản là họ không hề có cơ hội xoay chuyển tình thế với cái tình hình ban nãy. Cho dù có ai đó dám kích nổ toàn bộ tòa nhà như cậu thì… 
Cái kết quả có khả năng xảy ra nhất chính là bị nổ tan xương nát thịt.
“Lại là một cái nhiệm vụ phụ có độ khó vượt mức!”
Ngồi trên cái ghế dựa trong văn phòng của John, khóe miệng của Tần Nhiên hơi cong lên. 
Cậu không sợ nhiệm vụ khó, chỉ sợ không đủ nhiệm vụ để làm.
Còn việc lỡ mà nhiệm vụ quá khó, thậm chí GAME OVER?
Đương nhiên Tần Nhiên đã nghĩ đến vấn đề này. 
Nhưng khi làm bất kỳ chuyện gì thì đều phải chấp nhận rủi ro. Với cái tiền đề là cậu không còn sống được bao lâu nữa thì cậu còn lựa chọn nào khác sao?
Đáp án rất rõ ràng.
Tần Nhiên không hề có lựa chọn nào khác. 
Cho nên, thà rằng đánh cược một lần.
Cho dù Tần Nhiên không thích cách làm mạo hiểm như vậy.
“Thật sự là bất đắc dĩ mà!” 
Tần Nhiên than thở. Sau đó, cậu vươn vai một cái rồi cái cơn đau kéo đến theo động tác khiến cậu không khỏi nhe răng trợn mắt.
Điều này khiến việc đắn đo suy nghĩ nên ngủ trên giường hay ghế dựa liền có đáp án là giường.
Cậu không muốn sau một đêm, toàn thân lại còn đau hơn nữa. 
… … …
Ánh mặt trời xua tan màn đêm u ám.
Trên con đường trong nội thành, người đến người đi nhưng nước chảy. 
Khi những đứa trẻ bán báo bắt đầu chen lẫn trong dòng nước ấy thì nó liền trở nên vô cùng náo nhiệt.
“Số báo đặc biệt đây! Số báo đặt biệt đây!”
“Đại thám thử Tần Nhiên vừa phá giải vụ án xác nữ vô danh!” 
“Số báo đặc biệt đây! Số báo đặt biệt đây!”
“Đại thám tử Tần Nhiên vừa ra tay liền phá hủy cấm địa của bang phái!”
… … … 
Tiếng rao trong trẻo của những đứa trẻ truyền đi thật xa rồi hấp dẫn ánh mắt của những người đang đi đường theo cách tự nhiên nhất.
Đặc biệt là tiếng nổ tối qua. Chỉ cần không phải là ngủ như chết thì ai cũng đều phát giác ra.
Chẳng qua đối với người dân bình thường thì vụ nổ tối qua quá mức nguy hiểm nên bọn họ không dám lập tức đi ra xem xét chuyện gì đã xảy ra. 
Nhưng điều này lại khiến họ tò mò hơn nữa.
Vì vậy, cho dù là người mà bình thường không hề đọc báo thì lúc này cũng tình nguyện móc bóp lấy một hào ra để mua một tờ báo.
Và số người như vậy không hề ít. 
Mỗi một đứa trẻ bán báo đều bị người mua vây quanh. Số báo mà ngày thường chúng phải bán cả ngày mới hết nay lại chỉ có nửa tiếng đã sạch bách.
Điều này làm cho bọn nhỏ vui cười toe toét.
Trên khuôn mặt của những người đã được thỏa mãn trí tò mò cũng nở rộ nụ cười. 
Mà khuôn mặt của những ông chủ tòa soạn vừa cho xuất bản thêm báo, thu được món hời lớn cũng tràn đầy tươi cười.
Hầu như mỗi một người nhìn thấy trang bìa tờ báo, nơi có hẳn một nửa đã bị chiếm bởi chân dung của Tần Nhiên khi cậu đang đội cái nón deerstalker, tay cầm tẩu thuốc đều nhìn thấy cậu có vẻ như đang cười bí ẩn.
Dùng từ “có vẻ” là bởi vì cậu không thật sự mỉm cười. 
Khi Tần Nhiên bò dậy trên chiếc giường mềm mại của mình thì mặt trời đã treo lên thật cao.
Giấc ngủ no đủ giúp cơn đau toàn thân đã biến mất không còn chút dấu vết. Giá trị sinh mệnh cũng đã khôi phục đến mức cao nhất.
Sau khi thay quần áo, mang theo những đồ vật cần thiết thì Tần Nhiên liền đi đến cái quán cơm cách nhà mình không xa. 
Tuy nhà cậu ở tầng hai nhưng cũng không có bà chủ nhà Hudson sinh sống ở tầng một để cung cấp bữa sáng cho cậu.
Nhưng mà ngay khi cậu bước chân vào quán cơm liền phát hiện điều bất thường.
Dường như mọi người trong tiệm đều đang liếc nhìn cậu. 
Ánh mắt tò mò, có chút nghiên cứu, tìm tòi!
Có cả ánh mắt khinh miệt, ghen ghét!
Từ lúc Tần Nhiên ngồi xuống, gọi món, đến lúc đồ ăn được đặt lên bàn cũng chưa đầy mười phút mà cậu có cảm tưởng như chính mình đang bị cả trăm mũi dao sắc bén chĩa thẳng vào người từ xa. 
Hơn nữa, tình hình càng ngày càng tệ.
Bởi vì, càng ngày có càng nhiều người gia nhập cái đội ngũ ấy.
Tiếng nghị luận sôi nổi giúp cậu hiểu được đại khái chuyện gì đang xảy ra. 
Khi nhìn thấy hai cô gái có đôi mắt bắn ra tia sáng nóng bỏng đang chuẩn bị tiến lại gần mình thì Tần Nhiên liền dứt khoát đóng gói bữa sáng của mình, sau đó liền nhanh chân rời khỏi quán cơm.
Đương nhiên, việc cắt đuôi những cô gái có ánh mắt nóng cháy như hai cô kia cũng không phải là một việc khó đối với Tần Nhiên.
Nhưng tiền đề là: Đừng quá nhiều người! 
Khi số người nhìn chằm chằm vào cậu đã vượt qua con số mười, thậm chí là hai mươi thì cho dù có thành thạo kỹ năng “đi lén lút” thì cậu cũng không có đường thoát thân.
Cuối cùng, Tần Nhiên không thể không đi đến trường St. Paul… tuy đích đến dự định của hôm nay cũng là nơi này.
Nhờ vào lực lượng cảnh sát, đội bảo vệ trường, cuối cùng thì cậu cũng đã thoát khỏi những cô gái điên cuồng kia. 
“Trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Đội trưởng của đội bảo vệ trường vô cùng khinh thường hành vi của Tần Nhiên, nhưng cũng không ngăn cản Tần Nhiên vào trường.
Hiển nhiên, ông ta đã nhận được mệnh lệnh về vấn đề này. 
Nhưng mà điều này cũng không hề thay đổi cách nhìn của ông ta với Tần Nhiên.
Với việc này, cậu cũng không để ý đến.
So với việc ông ta đã mang đến yên tĩnh cho cậu thì một chút không ưa đó chẳng là gì cả. 
“Nữ tu Mornay đang cầu nguyện, sau đó sẽ xử lý công vụ. Đến giữa trưa ngài ấy mới có thời gian gặp cậu!” Vị đội trưởng nói.
“Tôi có thể đến chỗ của ngài Cống Lan Sâm trước!” Tần Nhiên trả lời.
Vị đội trưởng đội bảo vệ trường không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng đưa Tần Nhiên đến cửa nơi ở của Cống Lan Sâm rồi liền xoay người rời khỏi. 
“Tôi luôn nhìn chằm chằm vào cậu đấy!”
Trước khi rời khỏi, ông ta còn buông lời cảnh cáo cậu.
Tần Nhiên mỉm cười đáp lại. 
Sau khi vị đội trưởng lời khỏi, Cống Lan Sâm mới bước ra khỏi căn nhà gỗ. Ông ta vẫn mặc một bộ đồ bằng vải bố đơn giản, chân trần, áo sát nách.
“Chào buổi sáng!” Tần Nhiên chào hỏi.
“Có manh mối?” Đối phương đi thẳng vào vấn đề. 
“Không có!”
“Đáng lẽ tôi tính hành động rồi nhưng vì đã có vài chuyện xảy ra nên tôi không thể không tạm thời đến nơi này… né tránh một lúc!”
Tần Nhiên vừa lắc đầu vừa cười khổ, trên khuôn mặt hiện lên một chút thẹn thùng. 
Sau đó, không chờ đối phương hỏi han liền trực tiếp nói hết đầu đuôi câu chuyện ra.
“Ha ha ha!”
Kết quả là trận cười như nắc nẻ của Cống Lan Sâm. 
“Lần sau gặp tình huống này nữa thì không cần phải trốn đâu, cứ tự tin nghênh đón… đây cũng coi như là một loại khen thưởng nha!” Ông ta nói.
“Thân là kỵ sĩ, ngài nói như vậy thích hợp sao?” Tần Nhiên vặn lại.
“Sao cậu có thể chắc rằng tôi muốn trở thành kỵ sĩ không phải là vì được chào đón hơn chứ hả?” Ông ta hỏi vặn lại. 
Hơn nữa, câu hỏi còn khiến cậu nghẹn họng không đáp trả được.
“Tôi nghĩ chúng ta nên nói về cái hành động dự định của tôi!”
Tần Nhiên vô cùng tự giác không cắn hoài cái vấn đề đó, chuyển qua vấn đề chính. 
“Tôi đang chăm chú lắng nghe đây!” Cống Lan Sâm cũng trở nên nghiêm túc.
“Hôm qua, khi tôi rời khỏi nơi này thì bị người theo dõi!”
“Tôi không thể xác định thân phận của kẻ đó! Nhưng tôi có phân nửa chắc chắn rằng là người của cái bọn kia!” 
“Bọn chúng đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của trường St. Paul!”
“Không buông tha bất kỳ ai ra vào ngôi trường này!”
Tần Nhiên nói khái quát về chuyện ngày hôm qua gặp phải. 
“Đáng lẽ cậu nên bắt lấy cái thằng đó! Với thân thủ của cậu, chuyện này không hề khó!” Cống Lan Sâm tiếc rẻ, nói.
“Đúng vậy! Nhưng tiền đề là không có người quấy rối thì mới được!”
Tần Nhiên cười khổ, kể tiếp về việc bị ám sát trên đường lúc tối qua. 
Điều này khiến cho vị kỹ sĩ cuối cùng của giáo hội Aurora không khỏi khen ngợi cậu.
“Cậu là người đã lọt vào mắt xanh của vận mệnh… Nếu trong thời đại của chúng tôi thì cậu nhất định đã được đánh giá như vậy!” Ông ta nói.
“Sau đó liền có cái biệt danh là “quỷ xui xẻo”?” Tần Nhiên bĩu môi, nói. 
“Ha ha ha!”
“Không sai! Không sai!”
“Không hổ danh là đại thám tử! Cậu thật là thông minh!” 
Cống Lan Sâm lại cười to một lần nữa. Hơn nữa, ông còn liên tục vỗ vào đầu gối của mình ra vẻ khoái chí lắm.
“Tôi cho rằng cười nhạo thế này sẽ ảnh hưởng đến thân phận kỵ sĩ của ngài!” Tần Nhiên nhắc nhở ông lão.
“Tiền đề là cái thân phận này vẫn còn được mọi người chấp nhận thì mới được!” 
“Bây giờ tôi chỉ là người gác đêm của trường St. Paul mà thôi!”
Cống Lan Sâm không hề có ý định ngừng cười mà ngược lại còn cười lớn hơn nữa.
Điều này làm cho Tần Nhiên hiểu rõ phần nào cái phần “xấu xa” trong tính cách của ông lão. 
Ông ta không hề ngại ngùng khi lấy “nỗi đau” của người khác làm niềm vui cho mình!
Tần Nhiên thề, người mà ngày xưa cho ông ta trở thành kỵ sĩ chắc hẳn đã bị mù.
“Tôi cho rằng chúng ta hẳn là đưa đề tài trở lại xoay quanh vấn đề hành động dự tính của tôi!” Tần Nhiên nhắc nhở đối phương. 
Có vẻ ông ta còn chút lý chí. Khi đi vào chính sự thì cũng không hề qua loa đại khái, ông ta bắt đầu ngừng cười, nghiêm túc, nói: “Tiếp tục!”
“Tôi tính sẽ dụ rắn rời hang!” Tần Nhiên nói.
“Nhưng bây giờ kế hoạch của cậu đã bị quấy rối, rất khó thực hiện được nữa!” Cống Lan Sâm chau mày, nói. 
“Không! Hoàn toàn ngược lại mới đúng!”
“Kế hoạch của tôi sẽ trở nên dễ dàng thành công hơn nữa!”
“Bởi vì, bọn chúng cũng sẽ đọc được bài báo ngày hôm nay!” 
Môi Tần Nhiên tự động cong lên thành một nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.