Vì trời đổ mưa nên nhìn trời càng có vẻ tối.
Lúc này Bạch Chiêm mới trở về Bạch phủ sau mấy tháng qua.
Những đồ vật được chuẩn bị cho Thư Tình ở đây đều rất đầy đủ, những dao
phẫu thuật cùng các dụng cụ cũng được Bạch Chiêm cho người làm thêm một
bộ đặt ở Bạch phủ.
Nhưng sau khi bắt được Đổng Minh Đức bọn họ mới cảm thấy còn thiếu một căn phòng —— nhà giam.
Nhưng dù sao thì cũng chỉ có một người là Đổng Minh Đức, nên việc nhốt
hắn ở đâu cũng không phải việc quá khó khăn, cuối cùng chỉ cần thêm một
bếp than vào là được.
Lúc này không cần dùng thủ đoạn nào để cạy miệng, Đổng Minh Đức cũng đã
sợ muốn chết, nhất là mỗi khi tiếng than trong lò nổ lách tách cùng với
những gáo nước lạnh khiến thần kinh của hắn hoang mang đến tột độ.
Nhưng Thanh Dương tử vẫn không chịu buông tha cho hắn, ngày thường Thanh Dương Tử đều coi thuốc của hắn như bảo bối mà cất giữ vô cùng cẩn thận, nhưng hiện tại, nếu không phải sợ người chết sẽ không tra hỏi được thì
hắn còn hận không thể lấy mỗi loại ra dùng thử.
Ngay từ đầu cho Đổng Minh Đức chỉ rằng Thanh Dương Tử cho hắn ăn độc
dược, nhưng ngay sau đó hắn liền biết không phải đơn giản như hắn nghĩ.
”Ách, ách,,ách...” Tiếng nấc cục không ngừng được lặp lại giữa những
lần nấc cục không hề được dừng lại, một tiếng tiếp một tiếng, một hồi
lâu sau ngực của hắn cũng bắt đầu phát đau, nhưng lại không thể ngừng
được.
Thanh Dương tử dò xét mạch của hắn, chờ khi hắn chống đỡ không nổi liền
lập tức tại cho hắn một gáo nước lạnh, lúc nuốt xuống một ngụm nước
lạnh, tiếng nấc lập tức ngừng lại.
Không cho Đổng Minh Đức cơ hội thở dốc, một viên thuốc khác lại được
nhét vào trong miệng, cằm vừa nhấc lên, viên thuốc liền lăn xuống cuống
họng.
Qua một hồi cũng có thể thấy được phương pháp ra tay của Thanh Dương Tử, hắn tra khảo mà mười đầu ngón tay vô cùng sạch sẽ, ngay cả một vết máu
cũng không có.
Dược tính phát tác, Đổng Minh Đức cảm thấy móng chân của hắn vô cùng ngứa ngáy khó chịu, đến lúc hắn chịu không nổi ngất đi...
Miệng lại bị chét vào một chén nước lạnh, dược hiệu được giải, sau đó một viên khác lại được nhét vào...
Cứ như vậy lặp đi lặp lại. Từ suốt ngày hôm qua đến nay. Trên người Đổng Minh Đức vẫn vô cùng sạch sẽ, không có đến một vết máu, nhưng mà nhìn
hắn hiện tại, tóc không ra tóc, lông mi và lông mày đều trụi lủi, ngay
cả những nơi có lông cũng bị rụng sạch. Trên người vô cùng sạch sẽ,
nhưng tinh thần lại uể oải, tùy thời đều có thể ngất xỉu.
Nhìn biểu tình chỉ hận không thể chết đi của Đổng Minh Đức cũng biết mấy ngày nay hắn bọ ép buộc đến mức nào.
”Công tử.”
”Hỏi ra được gì không.”
Trong nháy mất Thanh Dương Tử lập tức trở nên ngượng ngùng, sờ sờ cái ót, “Chơi vui quá nên đã quên mất.”
Bạch Chiêm cũng biết tính tình của hắn nên cũng lười tức giận, nhìn Đổng Minh Đức hỏi, “Muốn chơi tiếp hay khai ra?”
Hắn đã sớm muốn khai, nhưng căn bản là một tiếng cũng không nói được!
Đổng Minh Đức quỳ bò tối trước mặt Bạch Chiêm, chỉ vào yết hầu của mình, một bộ muốn hỏi gì đều sẽ khai ra hết, vô cùng bức thiết nhìn Bạch
Chiêm, chỉ sợ hắn không hiểu được ý mà mình muốn biểu đạt.
Bạch Chiêm liếc mắt nhìn Thanh Dương Tử, Thanh Dương Tử lấy lòng cười cười, lấy thuốc giải từ trong túi ra cho hắn ăn vào.
Bạch Chiêm cũng không gấp, cầm lấy dao găm mới làm ra lên xem, “Dựa vào mẫu này làm thêm một cái, nhỏ hơn cái này một chút.”
Thợ thủ công cũng không sợ Bạch Chiêm, tiến lên tiếp nhận dao găm quan sát “Nếu nhỏ một chút e là lực sát thương sẽ không đủ.”
”Phần lưỡi dao làm sắc bén một chút là được, cái này quá lớn, để không vừa hộp dụng cụ của Thư Tình.”
”Nga!” Thợ thủ công kéo dài giọng, ý vị thâm trường được nhìn về phía công tử nhà hắn, “Thuộc hạ biết phải làm như thế nào.”
Bạch Chiêm khẽ gật đầu, cầm lấy một thứ vũ khí khác lên xem. Cũng không
thèm nhìn Đổng Minh Đức, chỉ lạnh giọng nhả ra một từ, “Nói.”
Đổng Minh Đức cũng không dám nhiều lời, hắn cực kỳ sợ mấy viên thuốc kia của Thanh Dương Tử, ăn thứ đó còn kinh khủng hơn phải chịu cực hình.
Khóe mắt lướt qua, thấy Thanh Dương Tử đang chuẩn bị lấy ra một viên
thuốc, Đổng Minh Đức cũng không còn tâm trí để nghĩ nhiều, mở miệng liền kể hết, “Trương Hoa nói, chuyện đang ngày càng khó kiểm soát, có thể sẽ gây bất lợi cho Tứ hoàng tử, nếu như có chuyện lớn khác phát sinh thì
có thể dời đi lực chú ý của một người, năng lực của Trang Thư Tình rất
cao, không biết bao người đang chờ xem vị cháu gái của Liễu gia kia sau
khi uống thuốc nhiều năm, nay được Thư Tình chữa trị có thật sẽ tốt lên
hay không, người lớn tuổi ai mà không có bệnh, nếu như Trang Thư Tình có bản lĩnh lớn, có thể chữa khỏi cả những chứng bệnh nan y, thì nàng sẽ
là mấu chốt giải quyết tình trạng nguy cấp hiện tại của bọn họ, mục đích lần này ta đến Hội Nguyên Phủ chính là vì muốn đón hai tỷ đệ các nàng
về, nếu thanh danh của nàng càng lúc càng lớn, như vậy sẽ không thể dễ
dàng mang đi, vì vậy bọn họ mới nghĩ ra chủ ý này, nhất tiến song điêu,
cũng không muốn hại nàng, chỉ là nghĩ rằng nàng sẽ sợ, nếu như cho nàng
biết được tầm quan trọng của người thân, thì nàng nhất định sẽ nghe theo sự sắp xếp của ta, nàng là một đứa trẻ mồ côi, sao có thể không cảm
động, dựa vào tài năng của nàng, dù ta có mang nàng về kinh đô thì tài
năng đó sẽ không bị mai một, nàng vẫn sẽ làm đại phu chữa bệnh cứu
người, đây cũng sẽ là lợi thế mà Tứ hoàng tử coi trọng, bộ dáng của Thư
Tình cũng tốt, nếu có thể vì Tứ hoàng tử ra sức, không chừng người sẽ
nạp nàng làm tiểu thiếp...”
Liếc thấy ánh mắt công tử càng lúc càng lạnh, Đổng Minh Đức cũng không
dám nói tiếp, nhưng thấy Thanh Dương Tử cầm viên thuốc chơi đùa trên tay Đổng Minh Đức cũng không dám dừng lại, chỉ đành cùng hết can đảm nói
ra, “Đó là việc mà Tứ hoàng tử đã giao phó trước khi đến Hội Nguyên Phủ, nói nếu như Bạch công tử ngài còn chưa đùa chán thì không cần gấp gáp,
lúc trước không thấy ngài ở đó, chỉ nghĩ là ngài vì lời đồn mà không
muốn tiếp tục dây dưa với Thư Tình, nếu biết, ta cũng sẽ không... Bạch
công tử, tứ hoàng tử không có ý muốn trở mặt với ngài, tuyệt đối không
có!”
”Ngươi quả là trung tâm. “ Bạch Chiêm lạnh lùng trào phúng, “Sao không nói là đại ca ngươi làm?”
”Đại ca?” Đổng Minh Đức cẩn thận nhìn sắc mặt Bạch Chiêm, “Bạch công tử, việc này không liên quan đến đại ca.”
”Người nắm toàn cục ở kinh đô không phải hắn sao? Hay là nói, kẻ một mực vẫn cho người đi quan sát tỷ đệ Thư Tình, đồng thời để ngươi đến đón
bọn họ về không phải là hắn sao?”
Đổng Minh Đức không dám nói không phải, đây đều là sự thật, Bạch công tử sợ là đã sớm điều tra ra.
Bạch Chiêm cũng không muốn ở đây nghe hắn nhiều lời vô nghĩa, nhìn Thanh Dương tử nói: “Tiếp tục tra, để hắn nói ra vài thông tin hữu dụng một
chút.”
Thanh Dương Tử dùng sức gật đầu đáp ứng, cười hắc hắc không ngừng, dám
tính kế Trang tiểu thư, thật sự là ngại mạng mình quá dài.
Cơn mưa này đổ liên tục trong ba ngày, lúc lớn lúc nhỏ, chỉ là không có dấu hiệu ngừng lại.
Thời tiết ẩm ướt khiến lòng người như cảm thấy ưu phiền, chỉ là sau khi
nghe được tin tức truyền đến khiến tâm tình có chút uể oải lúc này của
Thư Tình lập tức tốt lên.
”Thuộc hạ đã cho người kiểm chứng, qủa thật lời đồn về Trang gia là từ trong miệng Trần thị mà ra.”
Trần Nguyên nhìn về phía Trang Thư Tình, trong mắt không có ngoài ý
muốn, từ lúc công tử gặp được Trang tiểu thư hắn đã sớm đem việc tra xét rõ ràng, Trần thị nói là nàng chưa bao giờ học y, nói y thuật của nàng
là học được trong một đêm may ra hắn còn tin tưởng, công tử cũng biết
đây là chính là thực sự.
Kỳ thật hắn cũng rất tò mò, thậm chí nói Trang tiểu thư thật là phù thủy hắn cũng có chút tin tưởng.
”A, y thuật của ta đúng là học xong trong một đêm, nhất mộng ngàn năm
các ngươi có từng nghe qua chưa? Năm trước, ta bị Trang Trạch Lương dùng nghiên mực đập vào đầu khiến hôn mê hai ngày, hai ngày kia với ta mà
nói dài như cả đời, ở trong mộng, ta học xong y thuật, còn thấy rất
nhiều thứ mà các ngươi không thể tưởng tượng đến, hiện ta đang nỗ lực
phục chế một vài thứ, nhưng ta cũng chỉ là đang nỗ lực, ta cũng biết, dù cho có dùng cả đời ta cũng không có khả năng làm ra được những thứ kia.
Ngữ khí Trang Thư Tình vô cùng bình thàn, giống như đang nói đến một câu chuyện nhỏ ngoài ý muốn, nhưng trong lòng bàn tay đang nắm chặt kia đã
sớm ướt sũng một mảng, “Trần thị muốn bỏ đá xuống giếng ta cũng không
ngoài ý muốn, ta đã sớm rút ra khỏi chi thứ của Trang Trạch Lương, bọn
họ làm như vậy, ta cũng đã sớm đoán được, cũng không còn gì chờ mong các ngươi tin hay không thì đây cũng là thật, bọn họ có thể mặt không đổi
sắc nói cho thiên hạ mình là người vô tội, nói đến không biết xấu hổ, ai còn có thể so với bọn họ.”
Thư Tình khẩn trương, Bạch Chiêm cũng buông xuống tầm mắt, “Phái người
đưa bọn họ đến quặng sắt, khi nào học được bài học không được coi thường người khác thì mới được thả ra, Thư Tình nàng có muốn để bọn họ chịu
thêm chút khổ gì khác không?”
Muốn bọn họ đi lao động sao? Trong thời gian này phải nhìn thấy bọn họ
nàng cũng càng cảm thấy ghê tởm, quả thật là không muốn gặp bọn họ, cách nàng càng xa càng tốt, nàng không có ý kiến gì, vô cùng đồng ý gật đầu, “Để bọn họ nếm trả khổ sở nhân gian cũng tốt, lão thái thái kia chính
là người cần được giáo huấn nhất.”
”Thuộc hạ lập tức đi xử lý.”
Trong phòng chủ còn lại hai người, bí mật Thư Tình giấu trong lòng khiến nàng có chút lo lắng, nhưng nàng cũng không muốn để chính mình thoạt
nhìn như đang chột dạ, mở miệng muốn đánh vỡ trầm mặc, nhưng Bạch Chiêm
đã nói trước một bước, “Ta không quan tâm những chuyện này, cho dù nàng
thật là phù thủy, ta cũng chỉ biết, người ta nhận định chính là Thư
tình, không cần phải cảm thấy bất an, chuyện trên đời có rất nhiều,
không người nào có thể đem tâm đi chú ý hết được, không phải sao?”
Trang Thư Tình thật muốn bổ nhào qua hôn người này một cái, cũng may lý
trí vẫn còn, chỉ là nói chuyện vẫn thoáng nghe được nàng có chút kích
động: “Ta không phải là phù thủy, nhưng y thuật của ta quả thật không
phải học ở thời đại này, về sau, về sau ta sẽ nói cho chàng.”
Bạch Chiêm cười, nụ cười rất sạch sẽ lại thuần túy, người khác nhìn vào
vẻ mặt lúc này của hắn không thể đoán được, hắn là một người không hề
đơn giản.
Trang Thư Tình cảm thấy, nàng nhất định là đã làm việc tốt suốt chín
kiếp nên lúc chuyển thế đầu thai mới có thể may mắn gặp được hắn, nếu
nói trước kia nàng còn chút hoài nghi, vậy hiện tại nàng đã tin tưởng
tính cảm hắn đối với nàng là chân tâm thật ý, một nam nhân như hắn, nếu không phải nàng ở trong lòng hắn rất quan trọng thì sao hắn có thể lộ
ra vẻ mặt mềm mại như vậy.
Lời nói có thể gạt người, nhưng hành động và nội tâm thì không thể.
”Bạch Chiêm, chàng phải luôn đối tốt với ta như vậy, chàng thật tâm với
ta, như vậy ta cũng sẽ thật tâm đối tốt với chàng, chàng yêu ta bao
nhiêu, ta cũng sẽ yêu chàng bấy nhiêu.”
Bạch Chiêm trịnh trọng gật đầu, “Được, ta nhớ kỹ.”
Sau đó Trang Thư Tình lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, nếu nói phong
cảnh chính là chất xúc tác như vậy trong hoàn cảnh này mà nói ra lời như vậy nàng thật có chút xấu hổ.
Nhưng mà Bạch Chiêm không ghét bỏ là được.
Rất nhanh Trang Thư Tình liền nghĩ thoáng hơn nhiều, dấu vết ửng đỏ khả
nghi trên mặt cũng rất nhanh liền không phục nguyên trạng.
”Đã tìm được nơi mở y quán, qua con đường phía trước có căn nhà phù hợp
với yêu cầu của nàng, cách chủ thành và ngoại thành đều gần, phía sau có ba cổng, có thể chứa được nhiều người.”
Trên thực tế, đây là một trong những tòa nhà hắn đã mua, vốn tính để làm chỗ ở, nhưng hiện tại đã cho người chuẩn bị để làm y quán, dù sao cũng
là nhà của mình, cũng tiện lợi hơn nhiều
”Muốn bao lâu mới có thể chuẩn bị tốt?”
”Hai tháng.”
Lâu như vậy? Trang Thư Tình hỏi, “Lúc trước là làm cái gì?”
”Không phải y quán, cho nên thời gian vận chuyển có hơn lâu, nhưng vị trí tốt, từ nhà đến đó cũng gần.”
Đều đã dụng tâm như vậy nàng cũng không cần phải ý kiến gì nhiều, Trang
Thư Tình gật đầu, hai tháng mà thôi, nàng chờ được, thời gian hiện tại
nàng vừa lúc có thể dùng để chuẩn bị vài thứ.