Ác Nhân Thành Đôi

Chương 111: Ngọt ngào




Trang Thư Tình vừa vào phòng liền lập tức bổ xung thêm đường glucô và nước muối cho Liễu Tri Quỳnh sau đó mới tiến hành làm sạch vết thương.
Trong phòng trừ Thanh Dương Tử còn có Hạ Mạn và Hạ Trân ở bên giúp đỡ
”Đây là hiện tượng cảm nhiễm thường xảy ra sau khi phẫu thuật, hộp thuốc lúc trước ta đưa cho Liễu gia đã tránh được phần nào nguy hiểm, nhưng không nghĩ tới sẽ có người muốn mạng của Liễu Tam nên đi trộm thuốc, may mà chưa phát sinh đến tình huống nghiêm trọng.”
Thấm một miếng vải bông sạch vào nước muối, Trang Thư Tình tiếp tục nói: “Nếu vết thương nghiêm trọng sẽ sinh mủ, thối rữa, nếu xảy ra trường hợp này sẽ phải tiến hành giải phẫu lần hai để làm sạch vùng sinh mủ, nhưng như vậy sẽ càng gây nguy hiểm cho người bệnh, lấy thêm vải bông và bình nhỏ trong rương cho ta.”
Thanh Dương Tử biết tác dụng của cồn, dùng tại vết thương sẽ có khả năng khử trùng...
”Không thể trực tiếp sát lên, chỉ có thể lau xung quanh vết thương, như vậy sẽ có thể tiêu độc, lấy thuốc mỡ giúp ta.”
Quét một lớp thuốc mỡ thật dày, chờ đến khi thuốc mỡ thấm vào vết thương mới tiếp tục rải thuốc bột, sao đó mới dùng vải bông băng bó miệng vết thương.
”Vẫn cho nàng uống thuốc hạ sốt, Hạ Mạn, ngươi ở nơi này chăm sóc cho Liễu Tam, cũng gọi người đến đây giúp một tay, mỗi một khắc phải thay thuốc một lần, tuyệt đối không thể vết thương tiếp xúc lâu với không khí, nếu vết thương nhiễm khuẩn lần nữa, khả năng nàng sẽ không còn sức chống đỡ.”
”Vâng.”
Lại bắt mạch thêm lần cuối, sau đó Trang Thư Tình mới ra khỏi phòng.
Thời tiết tháng năm rất thất thường, mưa đã rơi vài ngày liên tiếp, khí trời cũng lạnh hơn rất nhiều. Trang Thư Tình lạnh lẽo chà xát hai tay, lập tức một chiếc áo choàng liền được khoác lên vai nàng, không cần quay đầu cũng biết là ai.
Hiện tại nàng như có thêm một loại khả năng, chỉ cần cảm nhận khí tức liền biết người đó là ai.
”Những ngày mưa như vậy không biết khi nào mới ngừng.”
”Mưa đang dần nhỏ lại, dăm ba ngày nữa sẽ ngừng.”
”Sao?” Trang Thư Tình nghiêm đầu,:“Chàng còn biết quan sát khí trời sao?”
”Không, nhưng có người biết.” Cảm thấy như lời nói của mình không đủ rõ ràng, Bạch Chiêm lại bổ sung, “Trong đám thủ hạ của ta có người biết.”
Trang Thư Tình cười vô cùng vui vẻ, nếu một người thật sự quan tâm đến ngươi, chỉ cần có tâm là có thể cảm nhận được. Nàng có thể khẳng định, ít nhất là hiện tại, vị trí của nàng ở trong lòng nam nhân này vô cùng quan trọng.
”Ta đi xem ma ma, chàng muốn đi không?”
Thường ngày đều là Thư tình đi đâu Bạch Chiêm theo đó, những lúc Trang Thư Tình mở miệng hỏi hắn vô cùng ít.
Bạch Chiêm kinh ngạc, nhìn thấy ánh mắt vui mừng của nàng hắn sao có thể cự tuyệt.
”Nàng muốn đi nơi nào ta đều sẽ theo.”
Vì lời ngon tiếng ngọt này của hắn, tâm Trang Thư Tình vô cùng vui vẻ, chủ động dắt tay hắn đi về phía phòng của ma ma.
Mấy ngày nay Tuyết ma ma được chiếu cô rất tốt. Tuy rằng vẫn còn quan tâm chuyện ở kinh thành, lo lắng cho tình huống của hai vị lão nhân nên vẫn còn hơi chút không khỏe, nhưng mấy ngày nay ở Trang gia vẫn rất tốt, ăn mặc chi phí đều là tốt nhất, khí sắc cũng đã bồi bổ được phần nào, so với lúc mới đến tốt hơn rất nhiều.
Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy vị Bạch công tử trong truyền thuyết.
Nàng sống đến từng tuổi này, không còn lại chút khả năng gì khác ngoài một đôi mắt nhìn người, tuy thấy hai người không chút quy củ nam nữ cách biệt tay trong tay đi đến, nhưng nàng lại cảm thấy hình ảnh như vậy vô cùng hài hòa, tươi cười mị mắt.
Một nam nhân, lại là một nam nhân có địa vị vô cùng tôn quý lại có thể để một nữ nhân dắt tay hắn đi về phía trước, chỉ như vậy cũng đủ để nói lên rất nhiều việc.
”Ma ma, đây là...” Trang Thư Tình có chút bối rối quay đầu, nàng phải giới thiệu hắn như thế nào mới thích hợp đây?
Bạch Chiêm cũng không giúp, chỉ nhìn nàng, trong mắt lại lộ ra vẻ chờ mong.
Hắn cũng muốn biết, ở trong lòng Thư Tình hắn là người nào của nàng.
Tuyết ma ma chỉ tươi cười chờ đợi.
Trang Thư Tình nhất thời xúc động nói: “Đây là Bạch Chiêm, về sau có khả năng sẽ trỡ thành hôn phu của con. Nếu có lúc đó, chúng con nhất định sẽ kính trà cho Tuyết ma ma”
”Nhất định.”
Trên mặt Trang Thư Tình có chút nóng. Trang làm như không nghe thấy hai chữ kia.
Tuyết nương đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cười híp cả mắt, “Thân phận của lão nô sao có thể để tiểu thư và công thử kính trà, lão thái gia và phu nhân mới là người mong mỏi được nhận trà từ hai vị nhất.”
Nhắc tới hai vị lão nhân, ý cười của hai người đều có chút phai nhạt, Trang Thư tình ngồi lại trên mép giường, hướng mắt ý bảo Bạch Chiêm ngồi lên ghế dựa.
”Ma ma, chuyện này huyên náo rất lớn, về sau Đổng gia như thế nào chúng con không thể nói trước, nhưng mà con và Bạch Chiêm cam đoan, nếu sự tình phát sinh, chúng con nhất định sẽ bảo vệ cho ngoại tỗ phụ và ngoại tổ mẫu, đến lúc đó... Nếu như hai vị lão nhân nguyện ý rời khỏi kinh đô, chúng con nhất định sẽ đón hai vị về Hội Nguyên Phủ, tuy rằng không thể hưởng thụ trọn vẹn niềm vui gia đình, nhưng tỷ đệ chúng con nhất định sẽ tận hiếu chiếu cố hai vị lão nhân.”
Nghe đến đó, nước mắt của Tuyết ma ma lập tức rơi xuống, nàng biết tiểu thư rất có bản lĩnh, lúc mới gặp tiểu thư bà cũng đã nghĩ muốn mở miệng cầu tiểu thư nghĩ biện pháp cứu lão gia và phu nhân, nhưng bà không cách nào mở miệng được.
Tiểu thư mới mười lăm tuổi, cho dù tiểu thư có một vị công tử lợi hại che trở nhưng bà cũng không thể yêu cầu quá mức.
Khả năng của một người là có hạn, lúc đầu bà nghĩ, vị công tử này đã nguyện ý che chở cho tiểu thư, nếu như còn biết nhà mẹ đẻ của nàng đang trong tình trạng rối ren, có thể liên lụy đến tam tộc thậm chí là cửu tộc bất cứ lúc nào, nếu như còn để hắn hỗ trợ, tiểu thư sao có thể nâng được thắt lưng?
Nếu không thể giúp được lão gia và phu nhân lại còn kéo tiểu thư một chân, chỉ cần nghĩ đến việc sẽ mang thiệt thòi cho tiểu thư thì bà liền không thể mở miệng.
Nhưng căn bản là không cần bà mở miệng cầu khẩn, không biết là khi nào tiểu thư đã sớm nhờ vị công tử này giúp đỡ cho lão gia và phu nhân, còn muốn đón hai vị về đây hưởng thụ niềm vui gia đình...
Tứ tiểu thư sinh được một nữ nhi tốt, vô cùng tốt, là vị tiểu thư tốt nhất mà nàng từng gặp qua, cũng là vị cô nương có hiểu biết nhất.
”Ngài đừng khóc a.” Trang Thư Tình có chút bất đắc dĩ, nàng nói cho Tuyết ma ma biết để bà an tâm dưỡng bệnh chứ không muốn để bà khóc,“Biết bản thân được che chở con tất nhiên sẽ hồi báo, nếu như ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu thật sự mặc kệ cho chúng con tự sinh tự diệt, con cũng sẽ không phí tâm, con không sợ nói điều này với ma ma, con là một người rõ ràng, sẽ không vô cớ đối tốt với bất kì người nào, người khác nhận được bao nhiêu từ Trang Thư Tình, cũng bởi vì bọn họ cho con bấy nhiêu ân tình, ngài đừng coi con như một người có tấm lòng rộng lượng.”
Nước mắt lại tiếp tục rơi, Tuyết ma ma nghe vậy nhẹ nhàng nở nụ cười, cảm thấy tiểu thư thật không giống những người khác.
”Vì vậy về sau ngài cứ yên tâm dưỡng bệnh, không cần quan tâm chuyện bên ngoài, mọi chuyện dù như thế nào cũng không thể xảy ra tình huống xấu nhất, tuy rằng sụp đổ nhưng dù sao cũng đã từng có một thời đỉnh cao, trong nhà không có người lớn tuổi, quy củ cũng rất ít, mọi người đều sống rất tự tại, nếu như có lúc thật sự phải dùng đến quy củ thì cũng nên có người đến lo liệu, đến khi đó, con còn phải nhờ ngài giúp con một tay!”
”Được, được, lão nô sẽ cố gắng giúp tiểu thư làm tốt.”
Lại an ủi lão nhân vài câu, dỗ cho lão nhân cười vui vẻ sau đó Trang Thư Tình mới cùng Bạch Chiêm rời đi.
Ra đến bên ngoài, ý cười trên mặt Trang Thư Tình vẫn chưa lui.
Ở trong mắt người khác, Tuyết ma ma chỉ là hạ nhân, đối với bà như thế nào mà chẳng được, nhưng nàng làm không được như vậy, nàng vui vẻ tiếp nhận tình cảm của người khác, cũng rất sẵn sàng đối tốt lại với họ, chỉ đơn giản như vậy.
”Rất cao hứng?”
”Ân, rất cao hứng.” Trang Thư Tình nghiêng đầu nhìn hắn, hai tay ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc như làm nũng, giống như một đôi tình lữ vô cùng thân thiết, “Chàng không vui sao?”
Trong mắt Bạch Chiêm đều là bộ dáng nàng hờn dỗi, trên khuôn mặt hiện lên ý cười nhu hòa, rất nhanh liền nhìn không thấy mặt trời, không lâu sau, vẻ mặt hắn nghiêm túc như đang cầm kiếm uy phong lẫm liệt nhìn Trang Thư Tình, “Vui, rất vui, ta thật muốn mỗi ngày đều như hôm nay.”
”Nhưng ta lại không thích.” Trang Thư Tình cau mũi, “Mỗi ngày tỗi qua đều không yên tĩnh, cảm thấy thật mệt mỏi, nếu mỗi ngày đều náo nhiệt như vậy ta sẽ chịu không nổi.”
”Ý ta không phải như vậy, ta là nói...” Bạch Chiêm cũng không nghĩ ra được nên dùng từ gì để hình dung loại cảm giác tốt đẹp trong lòng hắn lúc này.
Trang Thư Tình “Xì” một tiếng bật cười, mặt mày tràn đầy trêu ghẹo nhìn hắn, “Ta hiểu, nếu mỗi ngày đều có thể trôi qua như vậy, đại khái ta cũng có thể miễn cưỡng tiếp thu.
Trần Nguyên đúng xa xa nhìn thấy hình ảnh như vậy liền không muốn tiến lên, quay đầu nói với Liễu Gia Hồng: “Lão gia tử, bây giờ chúng ta đợi một chút rồi đi qua, nếu như hiện tại đến phá hủy tâm tình của công tử, như vậy nhất định những ngày tháng tiếp theo sẽ không có ngày lành trôi qua.”
Liễu Gia Hồng lòng nóng như lử đốt, nhưng nhìn thấy tình cảm thân thiết giữa hai người hắn cảm thấy cũng không cần nóng này như vậy.
Trước kia hắn chưa bao giờ nhìn thấy công tử hướng ánh mắt đến bất kỳ vị nữ tử nào, mọi người đều nói, mắt của Bạch công tử mọc trên đỉnh đầu, không biết vị thiên tinh nào mới có thể lọt vào mắt hắn.
Lúc trước, khi truyền ra tin Bạch công tử coi trọng một vị cô nương không thân phận, không địa vị, bộ dáng cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, thật không biết lúc đó có bao như người rớt cằm, hoàn toàn không hiểu tiêu chuẩn nhìn người của Bạch công tử là như thể nào, hơn nữa còn tưởng công tử chỉ là chơi đùa một chút.
Trước kia hắn cũng không hiểu, nhưng hiện tại đã có chút lý giải được.
Trang Thư Tình rất đơn giản.
Nàng giống như có khả năng khiến những chuyện vô cùng phức tạp trở nên cực kì đơn giản, sự tình gì làm làm ra cũng đều đơn giản mà hết sức dễ hiểu.
Rõ ràng là mượn thế của công tử, khi cần Bạch công tử xuất lực cũng không chùn tay, nhưng hành động của nàng lại quang minh chính đại như vậy, quang minh đến mức rõ ràng, không giống như một số người, rõ ràng là lợi dụng người khác lại còn tỏ ra vô cùng băng thanh ngọc thiết.
Tình cảm nàng đối với công tử là thật, đây chính là mấu chốt đơn giản nhất, cũng là mấu chốt khó khăn nhất, bởi tất cả mọi người đều hiểu rõ, nhưng chỉ duy nhất Trang Thư Tình mới có thể làm được.
Tựa như hiện tại, vừa rồi rõ ràng nàng còn đang làm nũng, nhưng quay đầu liền bưng một cái bát đến cứng rắn bắt công tử uống hết, hắn cách xa như vậy cũng có thể nhìn được Bạch công tử không hề thích thứ đựng trong bát.
Ngay khi hắn cho rằng Bạch công tử nhất định sẽ hất cái chén kia xuống, thì vị nam nhân lúc nào cũng tùy ý tiêu sái không chịu ép buộc kia lại thật sự ngửa cổ uống hết thứ trong bát!
Sau đó, ánh mắt mang theo sát khí nhìn về phía hắn.
Trần Nguyên sờ sờ mũi tiến lên, “Công tử, Liễu lão gia tử đến.”
”Ân.” Miệng đầy mùi lạ, Bạch Chiêm không muốn nói chuyện, xoay người đi về phòng chính tìm nước uống.
Trang Thư Tình thấy hắn đã uống hết bát canh gừng kia, liền đưa bát cho Bảo Châu, khẽ gật đầu với lão gia tử: “Hôm nay không khí ẩm thấp lạnh lẽo, nên ta để Dụ nương tử làm chút canh gừng, lão gia tử cũng nên uống một chén.”
”Vậy lão phu sẽ không từ chối.”
Trang Thư Tình cười cười, nhìn về phía Trần Nguyên.
Trần Nguyên vội tự giác mở miệng, “Ta lập tức đi uống.”
Trang Thư Tình lúc này mới vừa lòng, “Ta trước đưa lão gia tử đi thăm tam tiểu thư.”
Nhìn cháu gái bất tĩnh nhân sự trên giường, trong lòng Liễu lão gia tử trong lòng thật không biết là tư vị gì, trước khi đi Thượng Trí Tự hắn còn đến thăm nàng, Liểu Tam còn tiếc nuối nói mấy năm nay nàng không thể tận hiếu với hắn, nói rằng sang năm nhất định sẽ bồi bên người hắn thường xuyên.
Nhưng mà chỉ mới qua vài ngày người lại thành như vậy, nguyên nhân lại là do người trong nhà tạo nghiệt, nghĩ lại trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn biết tiểu bối trong nhà nhiều năm đều oán hắn bất công, oán hắn tại sao lại đi đối tốt với một đứa cháu gái bệnh tật quanh năm, chỉ cần lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử, nhưng bọn họ lại không biết được, đứa cháu gái mà bọn họ coi thường kia mới là người thông suốt nhất, khi Liễu gia xảy ra chuyện gì, chỉ có đứa cháu gái này mới có thể đưa ra được chủ ý tốt, chứ không phải đám người không có chút tài năng lại kiêu ngạo đến tận trời kia.
Nàng cũng không nói bất kì cái gì, nhưng chuyện gì cũng đều hiểu, một đứa cháu gái như vậy, hắn sau có thể không thương yêu, sao có thể không mong nàng có thể sống thêm vài năm?
Nhưng mà đám người kiến thức hạn hẹp này... Ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.