“Lão phu làm lễ bộ gần hai mươi năm, thường kiêu ngạo cho rằng mình ngồi ở vị trí đó nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ nhìn sai người, nhưng
trong nhà trở nên như vậy, hiện tại ngẫm lại, ta còn cái gì để có thể
kiêu ngạo? Trang đại phu, đứa cháu gái này của ta chỉ đành nhờ ngài.”
”Ta sẽ tận hết sức có thể.” Trang Thư Tình dẫn người ra khỏi phòng,“Chuyện của Liễu gia ta không xen vào, nhưng Bạch Chiêm sẽ không khách
khí với người nào ở Liễu gia, bằng thân phận của hắn, ta biết Liễu gia
sẽ không thể trách móc gì hắn, dù một lời nói nặng cũng không dám nói ra một câu, ít nhất trước khi hắn thất thế sẽ như thế, nhưng trừ chuyện
này, trong lòng ngài cũng đừng oán hắn, lúc đó chưa nói đến hắn, ngay cả ta cũng xém chút không nhịn được.”
Liễu Gia Hồng liếc nhìn nàng một cái, lời này là đang nói giúp chứ không phải đe dọa hắn? thật là...
”Không trách, là tứ nha đầu không hiểu chuyện, sự tình trong đó lão phu
đã phái người đi điều tra, nếu chân tướng thật sự như Trang đại phu nói, Liễu gia tuyệt sẽ không tha thứ.” Lão gia tử nói xong liền cười khổ,“Người dám ngăn cản đường của Bạch công tử mà còn có thể sống sót, dưới
gầm trời này quả thực là không nhiều, nàng có thể lưu lại mệnh đến giờ
phút này đều là vì công tử không muốn để Trang đại phu thấy cảnh đổ máu, ta sao còn dám trách cứ.”
Nói chuyện, hai người cũng đã tới chính đường, Bạch Chiêm vẻ mặt mất
hứng nhìn bọn họ, phảng phất như đang nói hai người tới quá chậm.
Sau khi ngồi xuống, Bảo Châu liền mang canh gừng đến, Bạch Chiêm vừa ngửi thấy vị gừng liền nhăn mày lại.
Lão gia tử có chút cao hứng, tin tức của hắn trước giờ rất nhanh chóng,
là chuyện lớn xảy ra nhưng khó có khi hắn lại không quan tâm, ngược lại
hắn càng quan tâm đến cháu gái vẫn luôn bị bệnh tật quấn thân này.
”Công tử, nghe nói trên đường từ Liễu gia về có người ám sát ngài. Là thật sao?”
Tin tức này không có khả năng giấu diếm, Bạch Chiêm cũng không ngoài ý
khi Liễu Gia Hồng biết chuyện, hắn chỉ liếc Liễu Gia Hồng một cái nói,“Người có tâm chú ý việc này còn không bằng xử lý sạch sẽ chuyện ở Liễu
gia.”
Mặt Liễu Gia Hồng đỏ lên, cảm thấy mình thật không còn mặt mũi đứng ở chỗ này, “Khiến ngài chế giễu.”
Bạch Chiêm cũng không nhìn hắn một cái, kính già yêu trẻ cái gì đó. Chỗ
này của hắn không hề có khái niệm. “Ngươi trở về đi, cháu gái của ngươi ở nơi này còn an toàn hơn ở Liễu gia.”
”Vâng.” Một hơi uống hết bát canh gừng, Liễu Gia Hồng đứng dậy cáo từ rời đi
Trang Thư Tình nhìn thấy Bạch Chiêm như vậy cũng hiểu tại sao mọi người
đều nói hắn cuồng vọng, nàng cũng không thấy hắn như vậy có gì sai, Bạch Chiêm hắn là người có tư cách để cuồng vọng. Vì sao không thể cuồng?
Chuyện gì hắn cũng dám đảm đương, cho dù khiến ngươi mất hết mặt mũi,
vừa giáp mặt liền khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không
xong, nhưng người như vậy, nàng lại cảm thấy hắn vô cùng khả ái.
Hai ngày sau Liễu Tri Quỳnh liền tỉnh lại, nhìn thấy Trang Thư Tình, trừ hai mắt đỏ bừng thì cái gì cũng không hỏi, nói nàng ăn cái gì nàng liền ăn cái đó, nên uống cái gì liền uống cái đó, thuốc có đắng nàng cũng
nghiêm cẩn uống xong, một ngụm lại một ngụm nuốt xuống, không một tiếng
oán giận.
Trang Thư Tình ẩn ẩn cảm thấy, trải qua tình huống như vậy, tâm tính của tam tiểu thư càng thêm yên tĩnh, tính tình này, kỳ thực rất thích hợp
học y.
”Muội cũng đừng gọi ta là tam tiểu thư, đã biết tên của ta là Tri Quỳnh, vậy liền gọi tên của ta đi.”
”Được, Tri Quỳnh.” Trang Thư Tình buông cổ tay nàng xuống, nửa điểm cũng không ngại ngùng liền sửa miệng, Trước kia vì thế đơn lực bạc, lời nói
ra đều phải chú ý, sợ không cẩn thận đắc tội với người ta sẽ khiến tỷ đệ bọn họ gặp phiền toái, Nhưng lúc này nàng hoàn toàn không cần phải cố
kị, nàng có người hậu thuẫn phía sau, nàng cần gì phải sợ?”
”Không còn sốt cao như trước, hiện tại đã cảm thấy thoải mái chút nào chưa?”
”Ừm, đầu không còn nặng như trước, cũng không còn khó chịu, trước khi
mất đi tri giác ta còn tưởng mình sẽ không qua khỏi.” Liễu Tri Quỳnh
cười mỉm, nửa câu cũng không đề cập đến người Liễu gia, “Nhưng mà muội
đừng vì ta chuyển tốt liền muốn đuổi ta đi, về sau ta muốn ở lại nơi
này, cảm thấy nơi này còn thoải mái hơn so với ở nhà.”
”Liễu phủ như thế nào thì ta không biết nhưng nếu so với nơi này của ta
thì quy củ ở đây không nhiều bằng quy của ở Liễu gia, ta thích tự do tự
tại, dù sao thì không có người nào quản được ta.”
Nhìn nha hoàn tiến vào, Liễu Tri Quỳnh thở dài, “Có bao nhiêu người khi
còn sống lại có thể sống được tự tại, nhưng mà người ở đây, bất cứ ai
cũng không cần ngươi nói hay ra lệnh đều sẽ tự động đi làm việc của
mình, bước chân của họ cũng vô cùng nhẹ nhàng tiêu sái, người như vậy
chỉ có thể sống qua những ngày thoái mái mới có thể được như thế, tươi
cười có thể là giả, lời nói cũng có thể gạt người, những tiếng bước chân sẽ không thể khống chế được.”
”Quả nhiên là người hiểu biết, ngày thường ta không chú ý đến những thứ này, Tri Quỳnh, tỷ còn muốn theo ta học y sao?”
”Muốn.” Liễu Tri Quỳnh không chút do dự nói: “Trước kia còn phải cân
nhắc nhưng bây giờ chỉ hận không thể lập tức dập đầu dâng trà, bái ngươi là thầy, như vậy ta liền có lý do để không cần quay về.”
Trang Thư Tình bật cười, người này, vẫn nhớ mãi không quên chuyện đó, “Chờ khi tỷ khỏe, ta thu tỷ làm đồ đệ.”
”Thật sao?” Liễu Tri Quỳnh muốn ngồi dậy, đột nhiên lại đụng phải vết
thương, hô lên một tiếng mới yên ổn nằm trở về, Trang Thư Tình sợ chỗ
băng bị lệch, vội xốc vải bông lên nhìn xem. cũng may là không có việc
gì.
“Hiện tại vẫn còn đang trong thời gian dưỡng bệnh, chờ đến khi dưỡng bệnh tốt rồi mới nói đến chuyện khác.”
”Tốt, một lời đã định.”
Trang Thư Tình đắp chăn lại cho nàng, “Tỷ còn phải thuyết phục người trong nhà nữa.”
”Ta đã sớm nói với tổ phụ, tổ phụ nói rằng chỉ cần ngươi nguyện ý thu ta, người nhất định sẽ không phản đối.”
Vị sư phụ nào lại không muốn có một đệ tử kiên trì, Trang Thư Tình cũng
như vậy, nếu đã tính sẽ thu đồ đệ, đương nhiên là sẽ phải chọn người ưu
tú nhất, y thuật của nàng, học được không phải dễ.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, từng giọt, từng giọt tí tách không ngừng.ê
Trang Thư Tình không biết lời đồn về phù thủy hiện đã đến trình độ nào,
nàng cũng không hỏi, chuyện gì nàng nên làm đều sẽ đi làm, vẫn như bình
thường, cách một ngày sẽ đến Từ phủ, thái độ của người Từ gia vẫn nhưng
trước không có gì khác biệt, thậm chí có thể nói là càng thêm thân mật.
Mặc kệ là hướng về nàng hay hướng về phía Bạch Chiêm, Trang Thư Tình đều rất thoải mái nhận phần phân tình này.
Dám vào thời điểm này nhưng vẫn còn muốn thân cận với nàng nhất định
phải có dũng khí cùng quyết đoán, mặc kệ là đối phương vì sao.
Mà tại nơi nàng không biết, chuyện nàng vẫn một mực quan tâm rốt cuộc bộc phát.
Bất luận là vì sao thì bệnh tình ở những nơi khác nhau đều được trình lên cùng một ngày, cùng một thời gian.
Lúc này, hoàng đế thậm trí cũng không đi quản người chủ đạo phía sau hết thảy chuyện này là ai, trong lòng chỉ tràn đầy cảm giác Đại nạn sắp
đến.
Lúc phủ, trừ Hội Nguyên Phủ đã ổn định được bệnh tình, và Lăng Vân Phủ
nằm trên một đảo tách biệt với đất liền thì bốn phủ còn lại, không một
phủ nào may mắn thoát khỏi, nơi thứ nhất còn nghiêm trọng hơn nơi thứ
hai.
Càng khiến hắn không thể tiếp thu là, quân đội đang giằng co với Cúc quốc nơi biên cương cũng đang phát bệnh!!!
Nếu không phải Cúc quốc cho rằng đây là ôn dịch nên lo lắng bọn họ tấn
công qua sẽ bị lây bệnh thì chẳng những không thể mượn thời cơ khởi
chiến, ngược lại còn phải buộc chặt cửa ải, nghiêm lệnh không cho phép
bất cứ ai đi qua biên giới, thì sợ rằng Chu Quốc đã sớm không chiến mà
bại.
Nhìn mật thư được gửi đến, hoàng đế tức giận đến run người.
Chuyện bệnh tình hắn đã sớm biết, cũng đá phái người đi tra, nhưng tin
tức truyền đến đều là bệnh tình đều rất bình thường, dễ khống chế, không quá nghiêm trọng, ít ngày nữa là có thể nhận được tin tốt, vì vậy tuy
rằng hắn đã xử lý vài người, lão đại và lão tứ cũng đều bị thiệt thòi ít nhiều, nhưng bọn họ cũng không hề bất mãn.
Hiện tại so sánh với tình huống lúc này, bọn họ chịu chút thiệt kia đã tính là cái gì!
”Triệu những đại thần trên tứ phẩm đến phòng nghị sự.”
Ôn công công an bày người đi thông tri các vị đại thần, sau đó trầm mặc tiến lên châm trà cho hoàng thượng.
Hắn từ nhỏ đã đi theo bên người hoàng đế, nhỏ hơn hoàng đế mấy tuổi,
nhưng bên thái dương đã hiện lên những sợi bạc, “Ôn Đức, ngươi nói, có
phải trẫm đã già rồi hay không?”
Ôn Đức cảm thấy đau xót, cũng không giống như những người khác nói lời
dễ nghe, “Ai có thể không già chứ, lão nô nhỏ hơn ngài vài tuổi, nhưng
nhìn lại như còn lớn hơn ngài mấy tuổi, hôm qua thái y đến bắt mạch
không phải đã nói thân thể ngài không có vấn đề gì rồi sao? Lão nô chỉ
sợ là hắn muốn nói lời dễ nghe, có việc mà gạt không dám nói, nên lão nô cố ý ngầm đến hỏi, hắn nói, thân thể ngài thật rất tốt, sống thêm ba
bốn mươi năm cũng không thành vấn đề, hoàng thượng cũng không thể người
chưa già mà tâm đã già, ngài làm như vậy cũng không thể tác động gì đến
công tử, công tử đối đãi với ngài cũng không phải vì thân phận của
ngài.”
Nghĩ đến kia tên tiểu tử, hoàng đế cười mỉm, “Ngươi từ trước đến giờ đều hành sự ổn trọng, không giúp đỡ bất kì ai, không ngờ hiện tại lại giúp
hắn nói chuyện.”
Đổi lại thành người khác, lúc này sợ là đã kinh sợ quỳ xuống biểu hiện
trung tâm, Ôn Đức lại không như vậy, hắn thoải mái thừa nhận, “Lão nô
thật tâm cảm thấy công tử rất tốt, khi hoàng thượng ở cùng với công tử
so với bất kỳ thời điểm nào đều cao hứng, tâm tình cũng rất tốt, lời lão nô có chút vượt quá nhưng thực sự là tuy công tử không biết nói lời dễ
nghe, nhưng đối đãi với ngài đều chân thực so với bất kỳ ai, chỉ bằng
điểm ấy, lão nô thật sự kính trọng công tử.”
Nghe được lời như vậy, hoàng đế rốt cục cũng cảm thấy sự tình cũng không quá đến không thở nổi như vậy, vừa rồi, hắn thật muốn gọi hai tên
nghiệt tử kia tới, chém chúng mấy kiếm.
Quân tâm và dân tâm chính là cốt lõi của đất nước, nếu hắn bỏ mặc, sau
khi chết còn thể diện gì để đối mặt với liệt tổ liệt tông.
Nhưng mà có thể đem sự tình áp chế không để cho chuyện bộc phát, người
có thể làm được sợ rằng chỉ có một, “Người thao túng tình hình phía sau
sợ rằng chính là công tử tốt trong miệng ngươi.”
Ôn Đức cũng không cảm thấy bất ngờ, “Công tử có khả năng kia, lão nô chỉ là không hiểu, theo tính tình của công tử trước giờ luôn là mặc kệ sống chết của người khác, sao hiện tại lại có thể tốn công tốn sức quản
chuyện lớn như vậy, có phải là do lời đồn về phù thủy kia? Ngài cũng
không coi trọng việc này a, lão nô đoán, có phải là ai đã chọc đến mấu
chốt của công tử, khiến cho hắn nổi giận?”
Hoàng đế đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn hoa tươi khoe sắc bên ngoài
cùng những công công cung nữ đi lại bên ngoài, “Đôi khi trẫm sẽ không
nhịn được suy nghĩ, nếu giao thiên hạ này cho hắn thì sẽ trở nên như thế nào? Sợ rằng sẽ là một cảnh tượng khác đi, nhưng mà ngươi xem, cái gì
trẫm cũng chưa nói, chuyện gì trẫm cũng chưa làm, nhưng một số người lại không nhịn được, bọn họ như cố ý tự tìm đường chết, trẫm không quản,
Chiêm Nhi, đứa nhỏ kia trẫm hiểu hắn, chỉ cần không chọc đến hắn, hắn
căn bản sẽ không liếc mắt nhìn bọn họ đến một cái, bọn họ chỉ cho rằng
hết thảy mọi thứ của Chiêm Nhi đều là do ta cho, nhưng dù ta nguyện ý
đưa, vậy cũng phải xem người nhận có muốn hay không.”
”Lão nô nghĩ, cho dù ngài thật sự đem thiên hạ này cho công tử, phỏng
chừng công tử cũng không muốn, công tử ngại nhất là phiền toái.”
”Đúng vậy, ngay cả ngươi cũng có thể hiểu, nhưng đám bọn họ, một người
cũng không nhận ra được, ngày thường tranh đấu đến ngươi chết ta sống,
thời điểm đối mặt với Chiêm Nhi lại nghĩ rằng không cần động não cũng có thể lấy được đến tay, thực có tiền đồ.”
Ôn đức cười đến ôn hoà hiền hậu, hoàng thượng chỉ có khi nói những
chuyện có liên quan đến công tử mới có thể lộ ra vẻ cao hứng, loại cảm
giác kiêu ngạo khi làm cha này, không khác gì những vị phụ thân bình
thường.
”Lã Đông còn chưa có trở về?”
”Vâng, tính toán thời gian cũng sắp về đến.”
”Nếu đã trở lại, lập tức nói hắn tới gặp ta.”
”Vâng, lão nô nhớ kỹ.”