Ác Nhân Thành Đôi

Chương 122: Đưa ra quyết định




Bữa cơm rất ấm áp, không biết là hương vị khác xưa hay tâm tình của mỗi người đều rất tốt, so với bình thường hoàng đế cũng ăn nhiều hơn nửa chén cơm.
Sau đó ba người nâng trà tiếp tục đề tài lúc nãy.
”Đại Chu có sáu phủ, tình huống ở Hội Nguyên Phủ đã sớm được ngươi không chế, Lăng Vân phủ vì một chút nguyên nhân nên không có tiếp túc với quân phục mùa hè được đưa đến, bọn họ vẫn mặc y phục cũ nên không xảy ra chuyện gì, còn lại bốn phủ, không nơi nào may mắn thoát khỏi.”
”Nếu bọn họ thật sự theo phương pháp của ta đi làm thì hiện tại nhất định có thể không chế được, ở Hội Nguyên Phủ ta cũng chỉ làm như vậy, bệnh này không phải ổn dịch, cũng không gây nguy hiểm trí mạng, nhưng tính truyền nhiễm thì lại tương tự như ôn dịch, hơn nữa lại khó trị được tận gốc, nếu không chú ý sẽ lại tái phát, tệ hơn là bệnh này biểu hiện ra ngoài ở những nơi dễ thấy, nếu phạm vi bệnh mở rộng dân chúng nhất định sẽ khủng khoảng, sợ là sẽ phát sinh rối loạn không cần thiết.”
”Đã phát sinh, thủy phủ giáp với biên giới của Cúc quốc, dân chúng cho rằng đây là ôn dịch nên đều dắt díu con cái trốn sang Cúc quốc, Cúc quốc sợ khiến cho Quốc nội bị truyền nhiễm nên đã bắn chết toàn bộ dân chúng, từ tấu chương được trình lên, số người tử vong đã hơn số sáu trăm.”
Sáu trăm nhân mạng, bởi vì lợi ích riêng, cho nên bọn họ không quan tâm đến con dân đang phải chịu khổ, lòng Trang Thư Tình lạnh lại, cũng không nghĩ nữa, “Hoàng thượng tính để ta đi nơi nào?”
”Nam đài phủ, dân chúng nơi đó đã bị truyền nhiễm, chưởng quản binh quyền ở Nam Đài phủ là Lương Chính Triệu cũng đã bị truyền nhiễm...”
Bạch Chiêm đột nhiên xen vào, “Hắn không dùng được.”
Hoàng đế muốn hỏi tại sao hắn biết không thể dùng, có thể tưởng tượng được này từ đầu có thể ngăn chặn việc này, cuối cùng lại khiến tình tràng đồng thời bạo phát, hắn cũng liền hiểu được, khẽ gật đâu nói: “Ta sẽ cho người tra rõ.”
Bạch Chiêm vẫn không hài lòng lắm, “Nếu đã muốn Thư tình đi Nam Đài Phủ, vậy sao còn muốn nàng đến kinh đô làm gì.”
“...Ta nghĩ là con không hy vọng nàng đi Nam Đài Phủ, dù sao nơi đó hiện không an toàn.”
”Nếu Trang Thư Tình không muốn đi, cho dù có đưa ra thánh chỉ ta cũng coi như không thấy. Nhưng nàng vẫn luôn coi bệnh nhân là trách nhiệm của mình, nàng nhất định sẽ đi.” Nhìn Trang Thư Tình đưa đến ánh mắt thật có lỗi nhìn hắn, Bạch Chiêm nhếch miệng, “Ta có thể bảo vệ được nàng, nàng muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.”
Nhìn nhi tử trước mắt hoàng đế lại hiện lên một dùng nhan khác, năm đó nàng cũng từng giòn giã hỏi hắn: “Thiên hạ rộng lớn, nơi nào mà không đi được chứ, Bái lang có nguyện đi cùng ta không?”
Lúc đó hắn trả lời như thế nào? Hắn nói: “Đương nhiên nguyện ý.”
Nhưng hắn nuốt lời. Hơn nữa còn nuốt lời cả đời.
Cùng nàng đi tới nhiều nơi là nhi tử.
Nhớ tới chuyện cũ, nhớ tới nữ tử tươi đẹp thần khí sang sảng đó, hoàng đế liền không nhịn được đối tốt với con trai này, “Ta đưa thêm cho con một số người.”
Bạch Chiêm kỳ thật không muốn, cũng theo bản năng nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng nhớ tới lời Thư Tình nói trong xe ngựa, hắn cũng đành miễn cưỡng nhịn xuống, không cam không nguyện oán giận nói, “Người của ngài quá yếu, căn bản là không cần bọn họ ra tay.”
Bị ghét bỏ thành như vậy, hoàng đế cũng không biết nói gì cho phải, mấy vị nhi tử kia của hắn hận không thể tìm mọi cách muốn đào càng nhiều từ hắn, chỉ có đứa con trai này, hắn đưa cái gì cũng điều là một mặt ghét bỏ, ước gì hắn không thể nhanh chóng thu hồi.
Hoàng đế vẫn miễn cưỡng nói, “Làm vài việc chạy chân cũng có thể đi.”
Hình như cũng có thể như vậy, Bạch Chiêm không nói nữa.
Hoàng đế biết hắn như vậy là đã tiếp nhận, lập tức cao hứng cùng nhi tử và con dâu nói chuyện, “Ngày mai ở kinh thành thêm một ngày, Thái y trong thái y viện cũng nên an bày vài người đi theo, ngày mai ta để bọn họ đến chỗ của Chiêm Nhi, muốn làm như thế nào cứ việc phân phó. Ngươi cũng có thể dạy bọn hắn một chút, không cần biết làm gì miễn sao bọn họ hiểu là được. Nếu học không được, nói bọn hắn về đây chịu tội.”
Trang Thu Tình tất nhiên sẽ không cự tuyệt. “Hôm nay trở về ta sẽ chuẩn bị tốt, ngày mai đều nói cho bọn họ, kỳ thực cũng không khó, chỉ cần dụng tâm ghi nhớ là được.”
Lúc hai người xuất cung, sắc trời đã hoàn toàn tối.
Ngày hôm nay mất quá nhiều sức lực, xe ngựa còn chưa đến cửa cung Trang Thư Tình đã dựa và Bạch Chiêm ngủ say, trở lại Bạch phủ cố gắng phân phó vài câu liền ngủ mất.
Thái y viện luôn luôn thanh nhàn, không cần phải vào triều, ngày qua chỉ cần bắt mạch, xem sách thuốc, chăm sóc thảo dược, vô cùng tự tại.
Nhưng hôm nay lại bất đồng, thái y viện từ sáng sớm liền nghênh đón Ôn công công đến. “hoàng thượng có lệnh, mệnh cho mọi người ở thái y viện lập tức đến phủ đệ của Bạch công tử, học tập phương pháp xử lý bệnh dịch với Trang đại phu.”
Người đứng đầu thái y viện Vinh Chính là một người tính tình cẩn thận, khi đầu óc những người khác còn đang đảo quanh hai chữ Phủ đệ Bạch công tử và Trang đại phu, hắn đã kéo Ôn Đức sang một bên thấp giọng hỏi, “Ôn công công, thái độ của hoàng thượng đối với Trang đại phu như thế nào?”
”Thái độ đối với con dâu.” Ôn Đức và Vinh Chính quen biết nhiều năm, tuy bởi vì thân phận nên không lui tới nhiều nhưng quan hệ vẫn không sai, cũng không đặt nặng vẫn đề này, huống chi hắn cũng không hy vọng thái độ của thái y viện sẽ chọc giận công tử, đến lúc đó cho dù hoàng thượng cũng không thể thu thập cục diện.
Vinh Chính kinh ngạc, con dâu, chứ không phải hoàng tử phi, Ôn công công sao có thể không biết hai từ này ý nghĩ cô cùng khác nhau, nếu đã nói như vậy...
Vinh Chính chắp tay cúi đầu, “Đa tạ Ôn công công chỉ điểm, hạ quan biết phải làm thế nào.”
Ôn Đức gật đầu, “Trước mắt thì tình hình bệnh dịch ở Hội Nguyên Phủ đã được khống chế rất tốt, tuy rằng lúc đầu là Trang đại phu chuẩn bệnh, phương pháp cũng là Trang đại phu nghĩ ra, nhưng sau này quan doanh và trong dân gian chỉ cần chiếu theo phương pháp của nàng mà làm, bệnh sau đó liền được khống chế, có thể thấy được phương pháp của Trang đại phu dùng được, hoàng thượng thật không hiểu vì sao ngự y thái y viện phái đi lại chẳng những chữa khỏi bệnh, ngược lại còn để mình bị nhiễm bệnh, ngươi phải tỉ mỉ học hỏi, miễn để khi hoàng thượng tra xét liền chịu liên lụy đến bản thân, việc này đã kéo xuống hai vị hoàng tử, tuyệt đối không có khả năng sẽ tha thứ cho những người như chúng ta.”
”Vâng.”
Tiễn bước Ôn Đức, Vinh Chính lưu lại tả viện phán và bốn ngự y hiểu đại khái tình huống trong cung, cũng mang theo mấy chục ngự y hướng Bạch phủ đi đến.
”Trang tiểu thư, đại phu của thái y viện đến.”
Trang Thư Tình hiện rất khó chịu, cũng không biết có phải một được bôn ba, hao tâm lao lực không mà dì cả tháng này đến trước bảy tám ngày, sắc mặt ảm đạm vô cùng, bụng cũng đau lợi hại.
Bạch Chiêm bưng thuốc tiến vào, vừa nghe thấy lời này sắc mặt liền hạ xuống, đem thuốc đưa đến tay Thư tình, trên tay cũng cầm sẵn mấy loại mứt quả
Trang Thư Tình cúi đầu nhìn chén thuốc đen tuyền, chưa ăn được đồ ngon của kinh thành đã phải uống thuốc đắng, là đại phu cũng không thích uống thuốc a!
”Đưa bọn họ đến trước viện, ta lập tức qua đó.”
Ngửa cổ uống một hơi, thuốc đắng đến run người.
Đem chén đặt xuống, lệp tức liền lấy hai viên mứt quả nhét vào miệng, vị đắng nhất thời được xua tan, nhưng mà bởi vì mứt quả quá lớn, ăn hai viên có chút quá sức, quai hàm đều phồng lên.
Trang Thư Tình trước nay hầu như đều nghiêm túc lạnh nhạt xử lý mọi chuyện, lúc này gò má phồng lên thoạt nhìn có chút khả ái, gương mặt trắng nõn thoạt nhìn càng thêm đẹp mắt
Vất vả nuốt xong hai miếng mứt quả, ngăn lại Bạch Chiêm đang còn muốn đem dược đưa đến tay nàng, Trang Thư Tình lấy một viên mứt quả đứa đến miệng hắn, “Đừng mất hứng, không phải ta vì việc này mà bị bệnh, có thể là tháng này sự tình đến không ngừng nên có chút mệt mỏi, không phải chuyện gì lớn, là nữ nhân đều phải có những ngày này.”
Cắn một ngụm mứt quả, Bạch Chiêm có chút không muốn ăn, quá ngọt,nhưng nghĩ đến là Thư Tình đút cho hắn nên có chút luyến tiếc nhả ra, nha nhai vài cái liền nuốt xuống, sau đó mới nói: “Trước đây nàng không đau như vậy, nói đến cùng cũng là không chú ý đến bản thân.”
”Vây về sau chàng chú ý giúp ta.”
Bạch Chiêm vẫn luôn chờ câu này, vừa nghe được liền lập tức đáp ứng.
Dỗ hắn xong, Trang Thư Tình cũng nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy nói: “Những thứ kia đều chuẩn bị tốt chứ, trước hết dạy những thứ đơn giản, chờ bọn họ đi chùng ta lại đến Đổng phủ thăm hai vị lão nhân, chờ đến ngày mai thì không thể gặp được trong khoảng thời gian khá dài.”
”Được.”
Người của thái y viện tụ lại với nhau to nhỏ nói gì đó, thấy hai người đến liền khom mình hành lễ, “Bạch công tử.”
Cảm giác được bọn họ hữu ý vô ý bài xích, Trang Thư Tình cũng không thèm để ý, Bạch Chiêm tuy rằng rất để ý nhưng lần này hắn cũng chỉ hừ một tiếng chứ không phát tác.
Hiện tại hắn biết, có một vài thứ không phải cứ từ hắn hỗ trợ là Thư Tình lập tức liền đạt được, một số chuyện phải dựa vào chính mình, Thư Tình có thể khiến bọn họ tâm phục, nàng ấy có bản lĩnh này.
Cười cười trấn an hắn, Trang Thư Tình đi thẳng vào vấn đề, “Những thứ cần biết, cần làm, cần phải lưu ý ta đều đã viết ra và trình lên cho hoàng thượng, nói vậy chư vị đều đã biết phải dùng gì là làm gì.”
Vinh Chính xin lỗi gật đầu với nàng, “Đúng vậy, chúng ta cũng đều chiếu theo đó mà làm, phương pháp toàn bộ thái y đều đã học xong, chỉ là không biết vì sao lại không có tác dụng.”
”Phương pháp giống nhau, người làm thì hữu dụng, người khác làm là vô dụng, có khả năng là phương pháp có vấn đề, nhưng có khả năng là người làm không đủ dụng tâm, ta không tự mình nhìn thấy, tạm thời không thể đưa ra bình luận gì, trước mắt ta chỉ có thể đem những chứng bệnh ta đã gặp qua nói cho các vị.”
Dẫn mọi người đến phía trước viện ngồi xuống, Trang Thư Tình thái độ như thường, không có nửa câu vô nghĩa, “Nguyên nhân bệnh là ở quân phục mùa hè đưa tới cho binh lính, quần áo mùa hè không sạch sẽ, loại không sạch sẽ này không phải giặt rửa là sạch sẽ, mà vấn đề là nằm trên vải dệt, chúng mang theo độc tính, người không thế chống lại loại độc tính này, vì vậy bệnh này theo sách thuốc mà nói chính là bệnh ngoài da, hơn nữa bệnh này có tình truyền nhiễm, phạm vi lây lan cũng rất nhanh, hiện là mùa hè, trên người chắc chắn sẽ phải đổ mồ hôi, mồ hôi cũng là một trong những con đường lây lan bệnh, vì vậy bệnh tình càng không thể không chế nỗi, có thể nói bây giờ chính là đang trong thời kỳ tệ nhất để chữa bệnh, ở bên trong ta đã viết rất rõ ràng, tuyệt đối không thể để người bệnh có tiếp xúc thân thể với người khác, không biết ở đây có bao nhiêu người nhớ kỹ?”
Thái y viện toàn bộ đều là nam nhân, trong đó có một nữa là nữ y, trong lúc ngự y đã chột dạ chống đỡ, các nàng chĩ lặng lẽ liếc mắt nhìn, ẩn ẩn có chút hưng phấn, trong lòng chúng y nữ đối với vị Trang tiểu thư trong lời đồn này chỉ có một ý tưởng: Thật muốn đi theo Trang đại phu.
Hạ Mạn đứng sau lưng Trang Thư Tình vẻ mặt nhịn cười lồng ngực tràn đầy vui vẻ tự hào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.