Ác Nhân Thành Đôi

Chương 208: Tìm đường trở về




Từ gia muốn sử dụng phương thuốc kia như thể nào rang Thư Tình cũng không tiếp tục chú ý, cũng không đến cửa hàng thú cưng nữa, sau khi thương lượng thỏa đáng với Trịnh Ninh và doàn luật sư xong, nàng trả lại căn phòng thuê, màng theo hành lý đơn giản trở về cô nhi viện.
“Tình tỷ tỷ đã về rồi!” Hôm nay người gác cửa là một em gái, rất có lễ phép tiến lên cầm giúp nàng một túi xách. Trang Thư Tình tránh đi, sờ sò đầu nàng, ôn nhu cười nói: “Đi nói với Tiểu Mẫn, một lát nữa sẽ có người đưa đồ ắn đến, mọi người đều có phần, để Tiểu Mẫn mọi người chuẩn bị.”
“Vâng!” Em gái nhỏ giòn tan trả lời, chạy như bay đi.
Trang Thư tình đi tìm viện trưởng.
Viện trưởng đang đeo kính lão, lúc này đang xem gì đó, ngẩng đầu lên thấy nàng tới liền cười, vẫy tay nói: “Tới đúng lúc, mau giúp ta xem phần tư liệu này.”
“Là tư liệu gì vậy ạ?” Trang Thư Tình nhận lấy xem qua một lần, là văn kiện của chính phủ.
“Nói là quốc gia muốn giúp đỡ cô nhi viện, cũng không biết lại là vị quan nào muốn văn vẻ.” Chuyện như vậy luôn thường có, nhiều năm qua viện trưởng sơm đã thành thói quen, chỉ cần cô nhi viện có thể nhận được lợi, nàng sẽ không so đo với nhũng người luôn mang cô nhi viện ra để nói chuyện.
Trang Thư tình lại biết lúc này chưa hẳn là quan viện đang ra vẻ, Từ gia làm việc thật mau, xem ra là đã xác nhận được phương thuốc đó là thật, sẽ không biết bọn họ có thể nhìn ra mấy phần trong đó.
Đó quả thật là phương thuốc dùng cho hoàng đế, cũng bởi vì phương thuốc này là thật mới có thể khiến nàng càng thêm tin tưởng, tất cả mọi thứ đều không phải là một giấc mộng hoang đường.
“Nhìn ra cái gì? Lsc này lai muốn làm gì?”
Trang Thư Tình phục hồi lại tinh thần, rấ nhanh nhìn lai, cời nói: “Thứ này không hải hùng rỗng kêu to, cho dù là lợi ích gì, ngài chỉ cần cầm là được, dù sao thì chúng ta cũng không thiệt gì cả.”
“Đúng vậy, bọn họ dám cho, ta cũng dám cầm.” Viện trưởng tháo kính xuống, dụi dụi đôi mắt, “Nhsung mà không lâu trước đó ta nhận được tin tức, Khối đất của cô nhi viện chúng ta cũng không nhỏ, hình như là có người muốn đánh chủ ý đến, nếu như thực sự bị thu hồi lại, không biết phải ma bọn nhỏ đi nơi nào.”
Nếu như là trước đây, Trang Thư Tình sớm đã sốt ruột đến tá hỏa, nhưng lúc này nàng lại bình thản như nước, trước không nói có Từ gia chống lưng, cho dù thật sự đến nông nỗi ấy, thì số quỹ nàng vừa lập cũng có thể đủ đảm bảo cho cọn nhỏ.
Dù sao bây giờ chỉ đang là tin đồn, muốn truyền ra ngoài sợ là cũng không nhanh được như vậ, xưởng thuốc có sẵn, cuối năm có thể chia hoa hồng.
Những chuyện này, tất cả nàng đều lo đến.
“Đúng rồi, Tiểu Tình, hôm nay cũng không phải chủ nhật, sao con lại đến đây?”
”Nhớ viện trưởng nên con tới.”
Viên rownrg vỗ nhẹ mặt nàng một chút, “Nói thật, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Sao dạo này lại gầy đi nhiều như vậy?”
“Thật không có việc gì, lúc trước con trực ban dùm người trong cửa hàng, hiện tại trong cửa hàng đã không có việc gì nên xin nghỉ một ngày.”
Thật không có việc gì?”
“Thởi tiết mùa hè có chút khó chịu nên bị sụt kí, viện trưởng đừng lo lắng.”
Viện trưởng biết nàng không nói thật nhưng cũng không tiếp tục truy vấn, không ít đứa nhỏ sau khi lớn lên dọn ra ngoài cô nhi viện đều có tâm đối với nơi này, nhưng tận tâm nhất chính là Trang Tình.
Tiền lương của nàng hiện tại không thấp, nếu hai năm qua tiết kiệm cũng có thể nói là dư giả, nàng lại là người rất biết tiết kiệm, nhưng lại không có dư bao nhiêu, bởi vì tiền nàng tiết kiệm được đều gửi đến cô nhi viện cho mấy đứa nhỏ.
Có đoi khi nàng cũng thường xuyên suy nghĩ cho bà lão này, chỉ là mỗi lần bản thân nhìn thấy vẻ mặt tư cười của nàng thì nhũng lời này rốt cuộc cũng không nói ra được.
Đứa nhỏ nàng nuôi lớn nàng biết, khuyên không được.
Ngủ lại một tối ở cô nhi viện, Trang Thư Tình chơi đùa với bọn nhỏ một hồi sau đó yên lặng rời đi.
Không nói tạm biệt với bất kì ai, bởi vì sẽ không gạp lại.
Đứng ở trước cửa bệnh viện, Trang Thư Tình suy nghĩ nhìn những người đến người đi, chỗ này, thời điểm nào đi chăng nữa cũng vẫn thật náo nhiệt.
Bác sĩ hẳn là nghề nghiệp không bị thất nghiệp.
“Trang Tình? Sao lai đến đây?” Người mặc áo choàng trắng đi ra cửa nhận điện thoại, nhìn thấy nàng, không khỏi kinh hô lên một tiếng, vội bàng cúp điện thoại đi tới.
“Thân thể có chút không thoải mái nên đến xem.” Trang Thư Tình cười nhạt, giống như không nhìn thấy đắc ý trong mắt của người đối diện.
Người này tên là Tần Mân, là một trong những người càng vào bệnh viện cùng một thời điểm với nàng, cũng một khoa, hướng phát triển cũng không khác lắm, ẩn ẩn có chút dè chừng nàng.
Nhưng thao tác cùng lý thuyết cơ bản nàng đều nắm chắc, lại rất ra sức, thời gian Tần Mân trang điểm và hẹn hò nàng đều dùng để đọc sách, hiểu biết tất nhiên là nhiều hơn nàng, bác sĩ chủ khoa cũng thích nàng, bình thường luôn hướng dẫn cho nàng. Sau khi nàng gặp chuyện không may, nguwofi cười lớn nhất chính là Tần Mân.
Nàng cho rằng bản thân không biết hau sao? Nhưng bệnh viện nhiều bác sĩ và y tá như vậy, không ý ngufoi có quan hệ tốt với nàng, hai vị sư huynh cùng trường với nàng cũng làm việc ở trong này, nàng sao có thể không biết.
Nếu hôm nay đã tự mình đưa đến cửa, nàng sẽ không khách khí.
Tần Mân lôi kéo nàng đến cửa, vẻ mặt giống như nơi này là địa bàn của nàng, nàng mới là chủ nhân, “Không thoải mái chỗ nào, tớ mang cậu đi xem.”
“Tim đập có hơi nhanh.” Trang Thư Tình giữ chặt lấy nàng, chỉ vào nơi đăng kí nói: “Ta đi đăng kí trước.”
Tần Mân cười, “Cậu làm như vậy quá khách khí, đừng coi mình là người ngoài, đăng kí gì chứ, trực tiếp đi qua để Hứa phó viện trưởng khám cho là được.”
“Như vậy không hợp quy củ.”
Trang Thư Tình càng nói vậy, tân Mân càng thêm hăng hái, trong lòng không khỏi đắc ý nghĩ, lúc trước ngươi lợi hại thì thế nào, hiện tại không phải cũng là một người bệnh, đến bệnh viện phải thành thật đi đăng kí hay sao? Mà ta, đã là bác sĩ mổ chính.
Nàng đã quên, lúc Trang Tình rời khỏi bệnh viện cũng là bác sĩ mổ chính.
Còn nàng, phải dùng mấy năm mới có thể đuổi kịp.
Nhìn Trang Tình còn đang do dự, Tân Mân trực tiếp kéo người về phía thang máy, “Còn nhớ khoa nội ở đâu không?”
“Đúng là có chút không thể nhớ rõ, lầu bốn hay lầu năm?”
“Trí nhớ này của câu nha, là lầu bảy.” Thang máy đến, khó có khi thấy thang máy không có người.
Hai người một trước một sau tiến vào thang máy, thang máy chậm rãi đi lên, Tần Mân nhìn về phía Trang Tình, thấy nàng gầy giống như tờ giấy, lòng nàng càng thêm đắc chí, “Nghe nói cậu làm thú y?”
“Ừm, tiền lương cũng cao hơn một chút.” Một mặt trong thang máy là thủy tinh trong suốt, Trang Thư Tình đi qua hai bước, dựa gần vào nhìn xuống phía dưới, giống như không biết rằng bởi vì câu nói của nàng đã chặn mất vẻ đắc ý trên mạt của đối phương, khiến cô ta không thể nói được lời nào.
Thu nhập của một bác sĩ không cao hơn cả thú y, lời này khiến lòng người sao có thể cân bằng!!
Ần Mân không cam lòng hỏi, “Làm thú y thật sự dễ kiếm tiền như vậy?”
“Cậu nghĩ gì vậy? Nếu như chỉ vì tiền thì đương nhiên là làm đọng vật nhanh hơn, ừm, lời này cũng không phải hoàn toàn chính xác, hiện tại hẳn là cậu đã lên làm bác sĩ mổ chính, thu nhập hẳn là không sai.”
“Ừm, cũng được.” Nếu không phải nàng lén thu tiền ngoài, sao còn có thể mua được hàng hiệu, Tần Mân còn đang muốn nói, lầu 7 đến.
Trên đường thế nhưng lại không có quá nhiều người.
Tần Mân đi nhanh hơn nàng một bước tiến đến cửa văn phòng, nhìn qua một hồi, không tìm được người, vô cùng quen thuộc đi về phía văn phòng chuyên gia, cũng không thấy.
Hỏi y tá vừa mới đi đến thì nhận được câu trả lời, “Hôm nay Hứa phó viện trưởng nghỉ.”
Tần Mân xem thời gian biểu một chút, Hứa Hạo quả thật đã nghỉ.
Hôm nay không phải là chủ nhật, sao có thể xin nghỉ?
Nàng không biết, nhung Trang Thư Tình lại nhớ rõ, Hứa Hạo không nghỉ vào chủ nhật, mà nghỉ cố định vào thứ tư, năm nào cũng vậy.
Cho nên nàng mới chọn thứ tư để đến.
Tần Mân hiện tại không thể xuống đài được, sắc mặt tất nhiên là không quá tốt, đang muốn nói sẽ giúp nàng đổi thầy thuốc, ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Trang Tình, giống như… mấy năm trước vậy.
Đầu óc nóng lên, lời lập tức liền thốt ra, “Hứa phó viện trưởng là bác sĩ khoa tim tốt nhất bệnh viện. Bằn không, tớ giúp cậu đăng kí, cậu đi nằm viện trước?”
“Nhu vậy có phải là không tốt lắm? Tớ nhớ là giường ở khoa tim không phải lúc nào cũng có đủ.”
“Việc nhỏ, cứ để đó cho tớ.”
Thấy nàng đi xử lý, Trang Thư Tình cười đến ý vị thâm trường, vẫn dễ xúc động và hư vinh như trước, một chút cũng không hề thay đổi, thật tốt.
Nàng nghe nói hiện tại Tần Mân đang cấu kết với người kia cùng nhau làm việc xấu.
Không bao lâu, Tần Mân mang vẻ mạt tươi cười đi tới, nói với trưởng y tá đang đứng ở một bên: “Một lát nữa người của ta đến đây, cô tìm một cái giường ngủ, vị trí tốt một chút.”
Y tá trưởng tra xét máy tình một chút, “Giường thứ sáu đi, đó là giường lớn cho hai người, hiện tại không chưa có ai.
“Được, quyết định giường đó.”
Cho dù là bệnh nhân ở hành lang cũng không đưuọc, bệnh viện cũng không phải thật sự không có giường ngủ, mà có chút giường, không phải tình huống đặc biệt, không thể đặt, nhất là một bệnh viện cao cấp như ở đây, Trang Thư Tình biết rõ vấn dề này, nàng không nghĩ tới sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn.
Nếu trong phòng bệnh còn có bệnh nhân khác, như vây nàng chế ở nơi đó sơ là sẽ bi doa đến người, tình huống trước mắt vô cùng hợp với tâm ý của nàng, nếu như sự tình có thể thành trong tối nay, vậy lão thiên gia cũng đứng bên cạnh nàng.
“Cậu đi nghỉ trước đi, tớ đi làm thủ tục đăng kí, gần đây bệnh viện tra rất nghiêm.”
“Tần Mân.” Trang Tình xoay người gọi lại Tần Mân đang chuẩn bị muốn đi, mắt cong cong cười nói: “Cám ơn.”
Tần Mân nhất thời cảm thấy xương cốt mền đi, tiêu sai dương dương tự đác nói: “Việc nhỏ, khách khí là gì?”
“Là nên cám ơn.”
Phòng bệnh chỉ có một mình nàng có vẻ quá mức ảm đạm, Trang Thư Tình không có mở máy điều hòa, ngược lại mỏ cửa sổ ra cho có chút không khí, điều hòa ở trung ương bệnh viện đã đủ dùng.
Sự tình cùng dự kiến của nàng không quá giống, nhưng như vậy càng hợp với tâm ý của nàng.
Nếu có thể thông qua Tần Mân đem người kia kéo vào, vậy càng tốt.
Tần Mân làm xong thủ tục nhập viện tỏa đáng, vội vội vàng vàng đem người cần nhập viện đưa trở về phòng, người bên kia đã dục điện thoại mấy lần.
Đóng cửa lại, sau đó tự mình kiểm tra một hồi, Trang Thư Tình nằm lên giường.
Nàng cảm thấy mệt mỏi, loại mệt mỏi này không phải từ cơ thể mà từ tinh thần.
Nếu ngày ngày đêm đêm đều có chuyện để nàng làm không hết, nàng nghĩ, không bằng chết cho lành.
Xong hết mọi chuyện,mỗi ngày cũng không cần chịu tra tấn như vậy.
Trang Thư Tình càng ngày càng khó đi vào giấc ngủ, lúc này tâm nguyện đã xong, hôm nay nàng ngủ rấy nhanh, mà lúc này, vừa đúng hoàng hôn.
Hoàng hôn là thời khắc gặp ma.
Trang Thư Tình cảm thấy như mình đang bay, thật thoải mái, giống như hòa vào làm một với gió, thùy thời đều có thể biến thành gió, tự do tự tại bay khắp trời đất.
Nàng muốn tránh thoát trói buộc, nhưng đáy lòng cũng có một thanh âm nói với nàng, nàng đã quên một chuyện, đã quên mất một người, người kia rất quan trọng với nàng, nàng cũng rất quan trọng đối với người đó.
Tự do là đáng quý, nhưng để làm việc này nàng phải gạt bỏ đi tự do, Chỉ Cố đâu? Chỉ Cố làm sao bây giờ?
Đúng rồi, Chỉ Cố!
Chỉ cố đang ở nơi kia chờ nàng!
Gió ngừng lại, Trang Thư Tình chậm rãi mở mắt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.