Ác Nhân Thành Đôi

Chương 209: Trở về




Đỉnh nhà quen thuộc, hơi thở quen thuộc, người… quen thuộc.
“Đã trở lại.” Bình thản nói xong lời này, nàng liền cảm thấy một tầm mắt nóng bỏng nhìn về phía nàng, sau đó ôm nhặt lấy.
Hắn dùng sức như vậy, giống như một khi vừa nơi lỏng, nàng sẽ biến mất.
Trang Thư Tình muốn ngồi dậy ôm lấy hắn, an ủi hắn, nói cho hắn rằng nàng đã trở lai, nhưng cơ thể giống như không phải là của nàng, không chịu nghe theo sự sai khiến của nàng, muốn nói chuyện, nhưng vừa hé miệng lại không thể nói được lời nào.
Nàng có chút hoảng.
“Trang thí chủ không cần sốt ruột, thần hồn và thân thể một lần nữa dung hợp cần phải có một chút thời gian.” Một vị hòa thượng tiến vào tầm mắt của nàng, “Lần này dung hợp, Trang thí chủ sẽ không thể ly khia, ngài có hối hận không?”
Nàng không hối hận.
Đây là biện pháp nàng nghĩ ra, giải quyết tất cả ràng buộc mới có thể trở về nơi này, nàng sao có thể hối hận.
Vị hòa thượng cười vô cùng hiền hòa, “Bần tăng thay mặt cho nơi này đa tạ Trang thí chủ.”
Vì sao?
Vì sao a, Phúc Nguyên nhìn về phía Bạch Chiêm, cả người hắn đều nhu hòa xuống, đương nhiên là vì nam nhân khiến ngài ném bỏ tất cả mọi ràng bộc để trở về nơi này.
Bạch Chiêm đột nhiên mở miệng, “Trận pháp có thể bỏ đi hay không?”
Phúc Nguyên lắc đầu, “bằng tình huống hiện tại của trang thí chủ ở trong hoa sen trận sẽ có lợi cho nàng.”
Chỉ cần có lơi cho Hữu Phong, Bạch Chiêm tất nhiên sẽ không nói lời nào, sờ sờ mặt nàng, thanh âm tự nhiên mà ôn nhu, “Nàng ngủ một lát đi.”
Trang Thư Tình lắc đầu, nàng không dám ngủ, sợ ngủ rồi, sau khi mở mắt nàng sẽ lại trở về phòng bệnh có trần nhà màu trắng,
Phúc Nguyên như biết suy nghĩ của nàng, “Không cần lo lắng, Trang thí chủ đã không thể trở về.”
Trang Thư Tình không dám tin.
Bạch Chiêm nằm xuốngbên người nàng, ôm lấy nàng, “Ngủ.”
hơi thở Quen thuộc, ôm ấp Ấm áp. Tình thần Trang Thư Tình vốn có chút suy nhược lúc này cũng không thể chống đỡ bao lâu liền ngủ mất
”Bạch công tử cũngnên an tâm.”
Bạch Chiêm không nói chuyện, nhìn người trong lòng. Nhắm mắt lại nhưng hắn không có nửa điểm buồn ngủ.
Mười một ngày, hắn mất đi rồi Hữu phong mười một ngày.
Trong thời gian mười một ngày qua, không đêm nào hắn có thể chợp mắt yên ổn, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại nằm xuống, sau đó cứ như vậy qua một ngày.
Hắn cảm thấy bản thân có mệt hơn nữa cũng không sao, hắn chỉ biết cả đời này, lần đầu tiên hắn biết được, như thế nào là sợ hãi.
Hắn sợ hãi Hữu phong sẽ không thể quay về.
Hắn sợ hãi hữu phong có người yêu thương, nàng sẽ bỏ qua hắn, không bao giờ trở về.
Ai đối tốt với nàng, nàng sẽ hời báo gấ trăm lần, ân sinh dưỡng của ha me, nàng sao có thể bỏ xuống?
Ân dạy dỗ của sư phụ, nàng sao có thể không báo?
Trong mười một ngày qua, không có lúc nào mà hắn không sợ, không lo lắng.
Vạn hạnh, nàng đã trở lại.
Vì hắn.
Trước kia hắn không hiểu hạnh phúc là cảm giác gì, hiện tajim hắn thiết thực cảm nhận được, hạnh phúc, chính là khoảnh khắc hiện tại, khi hắn có nàng.
Sắc trời càng lúc càng tối, sao giăng đầy trời.
Phúc Nguyen nhìn thấy sát tinh đã biến mất, phúc tinh lóe sáng vô cùng, lại tính thêm một lần, cảm thấy yên lòng.
Trăm năm sau không xảy ra chiến sự, thiện hạ hạnh phúc.
◇◇◇◇◇◇
Trang Thư Tình vừa ngủ, liền ngủ đến giữa trưa.
Trong khoảng thời gian này nàng đã sớm hình thành thói quen, vừa mở mắt liền uan sát hình dáng nóc nhà.
Sau khi đã xác nhận là trần nhà khắc hoa, nhất thời thở dài một hơi, còn ở nơi này, thật tốt.
!!!
Nàng đã trở lại!
Chỉ Cố đau? Trang Thư Tình đang muốn ngồi dậy tìm, một thanh âm quen thuộc đến tận xương truyền vào trong tai, “Ngủ ngon không? Có thoải mái hơn chút nào không?”
Trang Thưu Tình cảm thụ một chút, tri giác của cơ thể đang dần hồi phục, nhưng nếu muốn xuống giường sợ là không được, Trang Thư Tình thử thăm dò nói, “Chỉ… Cố…”
Thanh âm không lớn, cũng không rõ lắm, nhưng Bạch Chiêm lại nghe rõ, ôm lấy nguwfoi chặt hơn, “ta ở đây, vẫn luôn ở đay.”
Trang Thư Tình dùng sức cọ cọ cổ hắn, hắn vẫn luôn ở, thật tốt.
Nếu không phải hắn tận lực nghĩ biện pháp, nàng muốn trở về là chuyện vô cùng khó.
Hai nguwofi, ai cũng không nói chuyện, ôn nhu lưu luyến giữa hai ngwufoi bắt đầu lưu chuyển, cảm giác ấm áp khiến không ai nỡ quấy qầy.
Phúc Nguyên tuy là nguwfoi ngoài, nhưng cũng có tâm thành toàn cho hai nguwfoi kia, đợi một hồi lâu mới mở miệng, “Bạch công tử, xin cho bần tăng nhìn xem tình huống của Trang thí chủ.”
Trong phòng còn có người!
Mặt Trang Thư tình có chts nóng lên, ôm ấp trước mặt người ngoài, nàng vẫn chưa từng làm bao giờ!
Nghĩ đến trời còn nóng nhưng nàng lai bị bao kín mít, nhấ thời có chút hoảng hốt, nàng thật sự trở lại? Không biết thế giới kia có bị nguwfoi phát hiện hay không, người không còn sống, bệnh viên cũng sẽ khác trước.
Tần Mân mỗi sáng đều sẽ đi xem phòng bệnh, cửa đang khóa, nghĩ là người đi rồi nên cũng không để ý, trở về phòng.
Một giờ sau nàng quay trở lại, phát hiện cửa vẫn khóa trái.
Nàng hỏi y tá đi qua, thấy nói là không phát hiện có người ra vào.
Sắp đến mười một giờ nhưng bên trong vẫn không thấy có động tĩnh gì, trong lòng Tần Mân không hiểu sao có chút hoảng hốt.
Y tá có chìa khóa phòng bệnh, vừa tìm được chìa khóa lập tức mở cửa ra, Tần Mân và y ta trưởng liền nhìn về phía người đang nằm trong phòng bệnh số sáu, hai tay đặt lên bụng, tư thế ngủ quy củ nhất.
Nhưng bởi vì quá mức yên tĩnh, tần Mân càng cảm thấy bất an.
Đẩy y tá trưởng một chút, “Cô đi qua gọi người dậy.”
Y tá trưởng cũng cảm thấy không thích hộ, nàng không hải do Tần Mân quản, tất nhiên là không sơ nàng, “Tôi đi gọi Hứa phó viện trưởng đến đây.”
Đứng ở cửa chỉ còn lại một mình Tần Mân.
Nàng cũng muốn đi, nhưng chân nàng mềm đến không thể nhúc nhích, chỉ dám đứng ở chỗ gọi càng lúc càng lớn tiếng, “Trang Tình, Trang Tình, Trang Tình…”
Không tỉnh, người vẫn không tỉnh.
Động tình ở nơi này khiến cho những người khác chú ý, có vài ngwufoi bệnh đưa mắt qua xem.
Nhưng không có ai dám vào cửa.
Khoa tim không thiếu người chết.
“Tần Mân, sao lại như vậy?” hứa phó viện trưởng đã khoảng năm mươi, khí chất tao nhã, danh tiếng ở bệnh biện vẫn luôn rất tốt, nhìn thấy hắn đến, người bệnh đều tự giác trsanh ra.
Vẻ mặt Tần Mân kinh hoảng quay đầu, “Hứa phó viện trưởng, ngài mau nhìn tình huống của Trang Tình, chính là Trang Tình lúc trước từng làm việc ở bệnh viện chúng ta.”
Hứa Hạo vừa nghe là Trang Tình, bước chân của hắn nhanh hơn mấy phần, bọn họ tuy rằng khác khoa, nhưng chuyện của Trang Tình lúc trước náo rất lớn, sao hắn có thể không biết.
Đến gần, Hứa Hạo dò xét hơi thở, tâm liền trầm xuống, lại sờ mặt của nàng, lạnh như băng, thời gian tử vong ít nhất là tán giờ.
“Thông báo cho bệnh viện… Đợi chút, ta tự minh đi.”
Tần Mân nếu ngốc cũng không thể đậu vào trường y, nàng biết mình xong ròi, cho dù Trang Tình chết hoàn toàn không liên quan gì dến nàng, nhưng Trang Tình nhập viện là do nàng giúp làm thủ tục, hơn nữa còn là nàng an bày phòng bệnh.
Nếu Trang Tình là co sý muốn trả thù chuyện vài năm trước, nàng sẽ là người xui xẻo đầu tiên, nếu Trang Thưu Tình thật sự tử vong ngài ý muốn, chuyện này tra xét xuống, nàng sẽ phải đứng ra chịu trách nhiệm.
Trang tình, ngươi nhất định là cố ý!
Phải nhanh chóng nói với Trần phó viện trưởng, đúng, để hắn đi làm chuyện này, Trang Tình là cô nhi, không ai làm chỗ dựa cho nàng, tốn chút tiền là có thể giải quyết, nàng không có chuyện gì, nhất định sẽ không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.