Ác Nhân Thành Đôi

Chương 211: Chuyện sau đó




Tần Mân và phó viện trưởng Thẩm Ngôn căn bản không nghĩ rằng chuyện Trang Thư Tình chết sẽ đưa tới nhiều người như vậy.
Thân là viện trưởng cô nhi viện, tới đây là chuyện đương nhiên, những người xuất thân từ cô nhi viện đến cũng miễn cưỡng có thể nghĩ, nhưng Lưu thiếu gia vì sao lại đến? Lưu thiếu gia tới cũng đã tới, nhưng điện thoại của cấp trên vì sao cũng gọi tới? nói là kiểm soát trưởng sẽ tự mình điều tra việc này!
Chuyện có dính dáng gì đến Trang Tình đều phải tra sao?
Những người khác thì không có chuyện gì, nhưng hắn lại không giống!
Thẩm Ngôn có chút đứng ngồi không yên, nhưng tin tức sau đó truyền đến khiến hắn hận không thể trực tiếp ngất đi.
Từ cục trưởng của tổ chuyên án cục công an tự mình tra xét! Khi nào thì hiệu suất của công an cao như vậy!
Trang Tình này, nàng không phải là cô nhi sao? Chẳng lẽ là con gái riêng của đại nhân vật nào?
Lòng Tần Mân trăm chuyển ngàn hồi, biết rằng sự tình lúc trước sẽ không giấu giếm được. Nhưng mà chuyện đó không liên quan đến cô, cô nhiều nhất chỉ cần không là ở bệnh viện này, đổi một bệnh viện khác là được. Nhưng Thẩm phó viện trưởng lại tuyệt đối không thể chọc vào.
Nghĩ như vậy, cô liền chuẩn bị từ chức, “Thẩm phó viện trưởng, hôm nay tôi còn một cuộc giải phẫu, đi nghỉ ngơi trước.”
Thẩm Ngôn tuy là bị dọa đến, nhưng hắn không phải ngu ngốc, thấy bộ dáng của cô ta như vậy, lòng bị kích thích bạo. Nhe răng cười nói: “Giải phẫu? Tôi sao lại không biết hôm nay cô có giải phẫu? Người hôm qua còn hẹn với tôi đi dạo khu mua sắm là ai? Tôi vẫn chưa có gặp rủi ro đâu, Tần Mân, cô thu chân lúc này không khỏi có hơi sớm một chút!”
“Thẩm… Thẩm phó viện trưởng, ngài đang nói gì vậy? Tôi sao lại thu chân, phòng có người xin phép, nên chủ nhiệm an bày tôi đi, tôi còn có thể cự tuyệt sao?”
Thẩm Ngôn tươi cười không thay đổi. “Ha, bằng trinh độ đó của cô cũng có thể giải phẫu? Nếu không có tôi hỗ trợ, ngay cả thực tập sinh cô cũng không bằng, tiện nhân, kỹ nữ, được lợi xong liền muốn chạy? không có cửa đâu.”
Tần Mân vừa nóng vừa giận, “Thẩm Ngôn, anh có ý gì? Muốn kéo tôi xuống nước cũng phải xem coi là có kéo được không, người lúc đó khiến bệnh nhân chết trên bàn phẫu thuật, hại Trang Thư Tình chịu tiếng xấu cũng không phải là tôi.”
“Nằm trên giường mở chân ra cho tôi cưỡi cũng không phải cô sao?”
“anh…”
“Chuyện quan trọng như vậy mà hai vị thảo luận cũng không nhớ phải đóng cửa, đây cũng không phải thói quen tốt.” một người nam nhan cao lớn mặc một bộ cảnh cục, đẩy cửa đi vào, phía sau còn có Lưu Bác đi theo, Đinh Đặng được một vị nam nhân trẻ tuổi đeo kính đỡ lấy, phía sau còn đứng vài người, chặn hết đường lui của bọn họ.
"Các người... Các người..."
"thật không khéo, chúng ta đều nghe hết rồi."
Nam nhân đeo kính bỏ thêm một câu, “thật không khéo, ta đều ghi âm hết rồi, Vương cảnh quan, đây có thể gọi là chứng cớ hay không?”
“Đương nhiên rồi.” Vương cảnh quan quay đầu tán thưởng nhìn về phía hắn, lúc trước cũng là hắn nhắc nhở mọi người đi theo Tần Mân, không nghĩ tới thật sự câu được con cá lớn.
"Thẩm phó viện trưởng, bác sĩ Tần, phiền toái hai vị đi một chuyến đi."
Tần Mân hét một tiếng chói tai lui về phía sau, “Việc này không liên quan gì đến tôi, không phải tôi hại Trang Tình, tôi chưa từng hại nàng, ngày hôm qua cô ta đến bệnh viện xem bệnh tôi còn giúp xử lý thủ tục, tôi không có hại cô ta…”
“Đồ tiện nhân, nếu không phải cô giúp cô ta xử lý thủ tục, sao cô ta có thể chết ở bệnh viện, tiện nhân, sao không đi chết đi!” Thẩm Ngôn hắn giống như điên rồi, cũng không biết bên người sao lại có dao giải phẫu, tiến lên níu lấy tóc nàng, cầm dao giải phẫu đưa về phía cổ nàng.
Vương cảnh quan cách đó nhanh nhất, dùng tốc độc thật nhanh tiến lên, nhưng cũng không thể ngăn cản thảm kịch xảy ra trước mắt, Tần Mân ôm cổ ngã cuống.
Có hai sĩ quan nhanh chóng tiến lên chết trụ Thẩm Ngôn, Vương cảnh quan giúp nàng áp mạch máu, ngẩng đầu đang định gọi bác sĩ đến, kiền thấy nam nhân đeo kinh chạy đến phòng đối diện gọi bác sĩ.
Nhìn thấy tình huống trước mắt, bác sĩ cũng bất chấp những chuyện khác, tiến lên kiểm tra, thấy cảnh quan đè lại mạch máu vô cùng chuẩn xác lập tức đứng dậy cầm lấy điện thoại trên bàn công tác ấn vài con số, “Tôi là Tào Quang, người bệnh bị cắt đứt yết hầu, động mạch chủ bị thương tổn, lập tức chuẩn bị giải phẫu.”
Nam nhân đeo kính nhìn tình huống trong phòng rối loạn, nhưng trong lòng cũng không có nửa điểm đồng tình, hắn đồng tình Tần Mân, vậy ai đồng tình cho Trang tình? Chị Tình sống nghiêm cẩn hơn bất cứ ai, thiên ý, tận tâm tận sức báo đáp những người yêu thương này hơn bất cứ ai, nhưng cuối cùng lại mất ở tuổi chưa đến ba mươi.
Nàng lựa chọn rời đi ở đây, tận lực khiến cho cái bệnh viện từng có lỗi với chị Tình nhiễm một lớp nước đen ngòm tanh tưởi, như vậy có thể nói lên rằng chị ấy có bao nhiêu oán hận nơi này, là một người em trai, một bằng hữu, hắn cũng phải thay chị Tình xuất lực.
Chỉ mong, thật sự giống như lời chị Tình viết trong thư, chị ấy đã đi đến thế giới kia, đi theo đuổi hạnh phúc của chị.
“đi thôi.” Đinh Đặng vỗ vỗ tay hắn, đợi khi đi xa mới nhẹ giọng nói: “Đứa nhỏ ta nuôi lớn nên ta biết, trong nhiều đứa trẻ, con là người thông minh nhất, tài năng nhất, hơn nữa cũng có rất nhiều tâm tư, Tiểu Tình lưu lại những thứ này còn nói rằng nhất định phải để con quản lý tức là nó rất tin tưởng con, ta đã già, thân thể mỗi năm mỗi kém, đừng nói trăm tuổi, có thể sống nhiều hơi mấy năm ta đã cám ơn trời đất, những chuyện này con giúp ta làm, cho người ta còn cá không bằng dạy người cách bắt cá, đạo lý này, con hẳn biết.”
Khi viện trưởng tự mình đưa lá thư cho hắn trong lòng hắn đã đoán được phần nào, hiện tại nhận được xác định cũng không quá kích động, ngược lại cảm thấy trái tim nặng trĩu, tín nhiệm quá lớn, tâm ý cũng quá nặng.
Phòng bệnh bị ngăn cách, trong ngoài đều có cảnh sát, Lưu Bác đứng cạnh đó, cách hai người cũng không xa, Đinh Đặng vỗ vỗ tay nam nhân, “A Tình đã từng nói, con sau này sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của cô nhi viện, điều đó nói lên rằng Tình Nhi tin con, cũng tin bản lĩnh của con, giao cho con, co bé biết sẽ rất vui vẻ.”
“Con sợ sẽ phụ sự nhờ vả của cô ấy, nhưng mà.” Nhìn về phía viện trưởng, hắn trịnh trọng cúi đầu, “Con nhất định sẽ cố hết sức mình.”
“Có cố gắng là tốt rồi, Lưu tiên sinh, về sau phải phiền tiên sinh dẫn dắt thằng bé.”
Lưu Bác nhìn hai người gật đầu, “Trang tiểu thư là người mà đời này ta kính nể nhất, chuyện này phó thác ta nhất định sẽ giúp đỡ.”
Ánh mắt hai nam nhân chạm nhau trong một khắc, rất nhanh liền tách ra, làm bộ như không nhìn thấy được tình cảm lưu động trong mắt đối phương.
Trang Thư Tình không suy nghĩ nhiều đến bản thân ở thế giới kia nàng đã bị mang đi hỏa thiêu hay không, hai ngày qua, tuy rằng thân thể không quá linh hoạt nhưng đã có tri giác, nói chuyện cũng lưu loát, Phúc Nguyên đại sư nói tình huống của nàng đang dần tốt lên.
Cho đến lúc này, tin tức nàng tỉnh lại mới được truyền ra khỏi Bạch phủ, người nhận được tin đầu tiên là Thư Hàn, Chu Tri Tiếu và Ôn Đức.
Trang Thư Hàn vừa mới tới lập tức liền ôm chầm lấy tỷ tỷ không buông, mùa hè vốn mặc ít, chỉ trong chốc lát Trang Thư Tình cảm thấy cả người mình đang đổ mồ hôi.
Trang Thư Tình không khuyên giải an ủi hắn, mẫu thân đã qua đời, phụ thân có cũng như không, hai năm qua tỷ đệ luôn sống nương tựa lẫn nhau, vai trò của nàng không khác gì mẫu thân, mấy ngày nay Thư Hàn hẳn là bị dày vò không ít.
Cũng may nàng đã trở lại.
Ngẩng đầu nhìn về phía thái tử, chỉ là vừa nhìn thấy tầm mắt hắn, Trang thư Tình lại cảm thấy có chút kì quái, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn quá mức giật mình, theo quán tính nhìn hắn cười nói: “Có bị dọa hay không?”
“Có một chút.” Dừng một chút, Chu Tri Tiếu lại tăng thêm ngữ khí, “Bị hù chết, mọi người đều bị hù,rất nhiều người đã đi cầu phúc cho Trang tỷ tỷ, nghe nói là rất nhiều vị phu nhân tiểu thư đã đi chùa cầu phúc.”
“Xem ra, ta có thể tỉnh lại là nhờ phúc của mọi người.”
Chu Tri Tiếu lại muốn nói, kỳ thật rất nhiều người đều luôn cho rằng Trang tỷ tỷ mới là phúc tinh, nhưng khi nhìn thấy tầm mắt của Bạch đại ca, hắn cũng chỉ có thể rần rĩ chấm dứt đề tài.
Sao Bạch đại ca lại nhỏ mọn như vậy, biết rõ là hắn đã…
Trang Thư Tình nhìn về phía Ôn Đức, “Thân thể của hoàng thượng thế nào?”
Ôn Đức khom lưng xuống, “Sau khi tiểu thư bị bệnh hoàng thượng cũng liền đổ bệnh, nhưng nhờ có phương thuốc ngài lưu lại nên đã chuyển tốt, nói là muốn đích thân đến xem tiểu thư, lão nô vất vả khuyên ngăn mới có thể khiến hoàng thượng ở lại cung, tiểu thư phải mau chóng điều dưỡng tốt cơ thể.”
“Ta sẽ cố gắng.” Trang Thư Tình cười, biết có nhiều nguời quan tâm mình như vậy, là ai thì cũng sẽ cảm thấy vui vẻ, nàng đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nàng thật may mắn, nàng đã trở lại.
“Được rời, mau lau nước mắt đi, tỷ tỷ không phải đã không có chuyện gì rồi sao?”
Trang Thư Hàn nâng đôi mắt đã đỏ lên giống như con thỏ nhỏ nhìn nàng, “Tỷ tỷ về sau sẽ còn đột nhiên sinh bệnh sao?”
Trang Thư Tình sửng sốt, không dám suy nghĩ sâu đến ẩn ý trong lời nói, “sẽ không, về sau tỷ tỷ cũng sẽ không sinh bệnh như vậy nữa.”
“nói lời phải giữ lời.”
“Đương nhiên, có khi nào tỷ nói mà không giữ lời chưa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.