Ác Nhân Thành Đôi

Chương 220: Đàm hôn luận gả




Hoàng đế nói mấy câu này đương nhiên đều là cố ý, thấy nàng không nói nữa liền cười cười, chuyển đề tài đi.
“Thư Tình đứa nhỏ này luôn suy nghĩ rất nhiều, các ngươi cũng đừng trách nàng không suy nghĩ vì gia tộc, thanh danh có thịnh bao nhiêu, thì cũng có bấy nhiêu người nhìn chằm chằm các ngươi, nàng thực không quan tâm, mặc cho Trang gia bị người xui khiến, đây mới chính là muốn hại Trang gia, các người yên tâm, những chuyện Thư Tình làm vì quốc gia này, trẫm đều ghi tạc trong lòng.”
Mấy người kinh sợ quỳ xuống, ngay cả nói cũng không dám.
Ôn Đức tiến lên nâng người dậy, để bọn họ ngồi xuống, hoàng đế lại nói: “Tộc lão còn phải đốc thúc tộc nhân thêm nhiều, nói bọn họ đừng kéo chân sau của Thư Tình, nàng có hôm nay, đó là do nàng trả giá rất nhiều mới có được.”
Nhìn mấy người lại muốn quỳ, hoàng đế cười nói, “Ngồi nói chuyện.”
Bạch Chiêm đột nhiên xen miệng vào, “Nói chuyện hôn sự.”
“Sẽ không quên chuyện của con.” Hoàng đế vừa bực mình vừa buồn cười liếc mắt nhìn nhi tử. “Trong vòng hai ngày nay hai người ai cũng không được rời khỏi kinh đô, cho nên hôn sự chỉ có thể xử lý ở kinh đô, ý của trẫm là muốn Thư Tình xuất giá từ Đổng gia, Trang gia muốn đặt đồ cưới chỉ cần đưa đến Bạch phủ hay Đổng gia đều được, tộc lão có đồng ý hay không?”
“Thảo dân tuân mệnh hoàng thượng.”
Hoàng thượng đắc ý nhìn Trang Thư Tình, nhìn đi, việc này chỉ cần hắn nói là lập tức được ngay.
Về phần Đổng Trang hai nhà muốn làm chuyện này như thế nào, trẫm sẽ không hỏi đến, trẫm chỉ có một yêu cầu.” Hoàng đế ngồi thẳng người, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Vạn vạn không thể khiến Thư Tình mất mặt, trẫm sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.”
“Vâng, thảo dân tuân chỉ.” Trang Bình Chí lau mồ hôi trên trán, rõ ràng Thư Tình là người Trang gia, hiện tại ý của hoàng thượng lại là muốn cho nàng là chỗ dựa, này đúng thật là…
Hoàng đế thây ý của hắn đã biểu đạt rõ ràng, thấy hiệu quả không sai biệt lắm liền dặn Ôn Đức tự mình đưa người trở về, nhưng lại lưu Trang Thư Tình lại.
“Con có yêu cầu gì về hôn sự hay không?”
Trang Thư Tình bất đắc dĩ, “Con muốn xử lý đơn giản một chút, giống như những gia đình bình thường, mời thân nhân bằng hữu đến ăn một bữa cơm là được, nhưng khẳng định ngài sẽ không đồng ý.”
“Con phải biết được thân phận của con, Thư Tình.” hoàng đế lắc đầu bật cười, “Cho dù là đại hôn của một vị hoàng tử bình thường cũng không có khả năng, huống chi, con và Chiêm Nhi lại muốn lặng lẽ làm, sau khi dân chúng biết sẽ nghĩ như thế nào đây, con coi như suy nghĩ cho Đại Chu đi, trước đây Đại Chu liên tục gặp chuyện không may, hiện nay cũng cần một hỉ sự để khiến lòng mọi người trở nên thoải mái.”
Trang Thư Tình sớm đã có chuẩn bị tâm lý, cũng không do dự quá nhiều, thản nhiên tiếp nhận.
“Chiêm Nhi, chuyện sính lễ trẫm đã để bộ lễ và Ôn Đức cùng…”
“Không cần, con tự mình chuẩn bị.” Bạch Chiêm cắt đứt lời nói của phụ thân, “Khâm thiên giám đã tính xong ngày tốt, đại hôn đã định vào mười sáu tháng ba năm sau, thời gian như vậy là đủ rồi.”
Vậy cũng được? Trang Thư Tình thoáng có chút nghi hoặc, ánh mắt có chút không quá tin tưởng.
Bạch Chiêm giải thích nói: “Trước khi rời Hội Nguyên Phủ ta đã chuẩn bị không ít, có những thứ nặng nề nên di chuyển hơi chậm, nhưng thời gian như vậy cũng đủ rồi.”
Thì ra là thế, Trang Thư Tình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng mà. “Về sau vẫn phải trở về Hội Nguyên Phủ mà? Không đưa tới cũng không sao.”
“Chỉ đưa một phần tới.” vấn đề này, Bạch Chiêm vô cùng kiên trì. Sính lễ càng nhiều, càng thể hiện mức độ coi trọng của hoàng gia đối với Trang Thư Tình. Hắn không cho phép bất cứ lời đàm tiếu nào có liên quan đến Trang Thư Tình.
Hoàng thượng hiểu được quyết tâm của nhi tử, cũng không can thiệp nhiều đến chuyện này, “Sính lễ những người khác sẽ không nhúng tay đến, những chi tiết khác thì cứ giao cho bộ lễ, những thứ trong khố phòng con cứ tùy tiện đến chọn.”
“Con sẽ.” Bạch Chiêm trả lời không có nửa điểm khách khí, trước giờ trong đời hắn chưa từng có hai chữ khách khí.
Hoàng đế bật cười, chợt nhớ tới một chuyện, có chút xúc động muốn hỏi khi hai người các người rời đi có thể mang theo trẫm không? Khiến hắn có thể tận hưởng thế gian, nhưng đã làm hoàng đế vài thập niên, tự tôn là thứ không thể mất, lời này, nghĩ sao cũng không thể nói lên lời.
Hoàng đế tự xưng là vương, ai có thể thật sự nguyện ý để bản thân làm một người cô độc.
Mấy người vốn tính trở lại Trang gia, nhưng vì hôn sự của Trang thư Tình nên đã lưu lại mấy ngày, để thương lượng tốt với Đổng gia sau đó mới quay về.
“Hoàng thượng nói đúng, Trang gia không thể làm hậu thuẫn cho con, dù sao cũng không thể khiến con mất mặt, ta sẽ viết thư đưa về trước, để bọn họ chuẩn bị sớm vài ngày, thời gian không quá dư dả, cũng may bá nương một hai năm nay cũng không ngừng chuẩn bị cho con một chút, hơn nữa một phần lúc trước chuẩn bị cho Mẫn nha đầu cũng có thể dùng trước.”
Trang Bình Chí lắc đầu than nhẹ, “Cũng may là còn có chút trụ cột, bằng không thật đúng là…”
Trang Thư Tình hiểu ý tứ của tổ bá phụ.
Những gia đình có gia thế tốt thường thì khi nữ nhi vừa sinh ra đã bắt đầu chuẩn bị đồ cưới.
Có những bó củi tốt không phải tùy thời đều có thể mua được, có những thứ muốn chuẩn bị cũng không phải muốn là lập tức có được, vì vậy mà nương cùng đã chuẩn bị đồ cưới cho nàng từ khi còn nhỏ, đáng tiếc cuối cùng nàng vẫn không thể dùng được.
“Không cần lấy đồ cưới của Mẫn tỷ tỷ, những món đồ này cũng không nhất thiết phải có, con cũng không cần quá nhiều, Chỉ Cố cũng sẽ không vì thế mà xem nhẹ con, hắn cần là người, nếu không con cũng chướng mắt.”
“Ta tin lời con, nhưng mà Trang gia cũng nên làm chút gì đó, nếu không, cũng khó an lòng.”
Lời đã nói đến như thế, Trang Thư Tình cũng không nói thêm cái gì, sau khi đưa mọi người lên đường lập tức liền trở về Đổng gia.
Lão phu nhân và Lưu thị vẫn đang chờ nàng.
Lão phu nhân tươi cười đưa cho nàng một cuốn sách, trong lời còn mang theo chút đắc ý, “Năm đó nương con không thể dùng tới, mấy năm nay liên tục tích góp lại từng chút, còn nửa năm nữa, Trang gia cũng sẽ tận lực, đặt mua thêm những thứ đang lưu hành hiện nay nữa là được.”
Nét mực trên trang sách vẫn còn mới tinh, đây là một bản mới sao chép lại, bản cũ bỏ đi một số thứ, thêm vào càng nhiều những thứ đồ cưới xa hoa, công chúa hoàng thất gả ra ngoài cũng không hơn những thứ này.
Lão phu nhân lại nói, “Bằng sự coi trọng của Bạch công tử đối với con, sính lễ chắc chắn sẽ không ít, đến lúc đó đồ cưới của hai nhà chúng ta có tính là gì, Giang nam mười dặm hồng trang cũng không ngoa, chúng ta hai mươi dặm là đủ.”
Trang Thư Tình tưởng tượng một chút đến trương hợp kia đầu nàng liền cảm thấy đau, như vậy không khỏi có chút quá khoa trương đi.
Thấy nàng như vậy, Lưu thị nhịn không được nở nụ cười, “Đây là chuyện mà nữ nhi nhà khác cầu còn không được, con còn sầu cái gì, cuộc đời nữ nhi cũng chỉ có một lần như vậy, con coi như thành toàn cho tiếc nuối của tổ mẫu đi.”
Hốc mắt lão phu nhân đỏ lên, nhớ lại tình huống năm đó, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nỗi đau lúc ấy khiến nàng không biết sao có thể sống được đến giơ.
“Con và Hàn Nhi đều vô cùng xuất sắc, nếu nương của con còn sống không biết sẽ vui đến mức nào.”
Lưu thị ảo não vỗ vỗ đầu mình một chút, “Xem con đã nói gì rồi nay, nương, hiện tại chúng ta nên cao hứng thay cho Thư Tình, tính cả phần của nương nàng nữa, để tiểu cô dù xuống cửu tuyền cũng có thể an tâm.”
“Đúng đúng.” Lão phu nhân lau lau khóe mắt, lại vui vẻ trở lại, “Không nói những chuyện này nữa, hôn sự của Tình Nhi quan trọng nhất, con xem thử xem còn thiếu gì không, nếu thấy thiếu thì nói ra, để ta thêm vào.”
“Ôi.” Lưu thị nháy mắt ra dấu, hai người cùng dỗ lão phu nhân trở nên vui vẻ.
Sau khi trở lại Bạch phủ, nhìn thấy mọi người trong phủ, Trang Thư tình có ngàn vạn suy nghĩ, ở thế giới kia đến ba mươi tuổi nàng cũng chưa có bạn trai, ở nơi này, mới mười sáu tuổi nàng đã lập gia đình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.