Tuy vẫn còn ba tháng nữa, bên ngoài chiến trận đang có hai nước giao chiến, cùng với chuyện ở kinh đô, nhưng cũng không cần nàng lại nhúng tay vào.
Trong lúc mọi người đang bận rộn, Trang Thư Tình trừ thời gian chỉ dạy cho hai đệ tử ra thì vô cùng nhàn nhã rảnh rỗi.
Vừa lúc này, Thanh Dương Tử đã mang theo bảo bối của hắn trở lại.
Trong phủ đặc biệt dọn ra một chỗ trống trải, hai người rất vui vẻ tụ
cùng một chỗ, cùng nghiên cứu thảo dược, có loại đã bị chết, nhưng cũng
may phần lớn cây vẫn còn sống, như vậy cũng ở trong đoán trước của hai
người, cũng không đến nỗi quá mức thất vọng.
Cho đến khi Thanh Dương Tử rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt của công tử,
hắn liền kiến nghị, “Tiểu thư, không bằng chúng ta mở một y quán ở kinh
đô?”
“Ta cũng đã nghĩ đến.” Dưỡng mấy ngày, rốt cục Trang Thư Tình cũng tăng
lên được mấy cân, mặt nàng lúc này cũng không còn gầy như trước, lúc này đang nâng quai hàm phát sầu, “Nhưng hiện tại ta đã trở thành danh nhân
rồi, nếu mở y quán vậy những y quán khác khẳng định sẽ không có người
đến, ngược lại ở y quán thì người không muốn khám bệnh cũng sẽ đến vây
đầy, còn những người thật sự muốn chữa bệnh cũng sẽ không chen lọt.”
“Cũng không nhất định là như vậy…” Nói xong lời ngay cả mình cũng không
tin, Thanh Dương Tử ngồi xổm bên người nàng, cũng nâng quai hàm, “Dù sao cũng phải thử mới biết được, nói không chừng thật có người muốn nhờ
tiểu thư cứu mạng thì sao? Lại nói, hai vị đệ tử kia của tiểu thư cũng
học gần xong hết lý thuyết rồi, nếu như không có cơ hội để thực hành các nàng cũng không học xong được, dù sao cũng không giống y thuật ở đây,
cần vọng, văn, vấn, thiết.”
“Sau khi ngươi trở về không phải đã không ít thi thể được mang đến sao?” Trang Thư Tình lườm hắn, không thể phụ nhận lời này khiến cho nàng có
chút tâm động, nàng là đại phu, cái gì giám quốc, cái gì hoàng tử phi,
tất cả đều là danh phận bề ngoài, nàng là Trang đại phu.
Y thuật của nàng rất cần phải thực hành, vừa lơi tay liền cảm giác có
chút không quen, nếu hiện tại để nàng đi làm giải phẫu, nàng cũng phải
luyện tập trước mới dám động dao, “Không phải tiểu thư còn đang dạy cho
ngự y hay sao? Đến lúc đó để ngự y ngồi chẩn bệnh, vừa lúc bọ họ có thể
quan sát. Trong cung chỉ có vài người như vậy, bọn họ thực nhàn.”
Trang Thư Tình...bị thuyết phục.
Chưa đến nửa tháng, Trang Thư Tình vẫn dùng tên y quán cũ ở Hội Nguyên phủ, Cùng Tế y quán để mở một sản nghiệp trong thành.
Vì tránh cho phiền toái xảy ra, mãi cho đến khi khai trương qua mấy ngày, vẫn rất ít người biết y quán này là Trang Thư Tình mở.
Nàng cũng không để thừa lại mấy chiếc xe ngựa trong nhà, chỉ cần sửa lại một chút liền lấy ra dùng.
Nhưng chỉ cần nàng chẩn bệnh, vậy việc này cũng khó có thể giấu giếm được.
Không ngoài dự đoán, người đến ngày càng nhiều.
Cũng may Trang Thư Tình sớm có đối sách, trong ba vị đại phui ngồi chẩn bênh bên ngoài có một vị là ngự y.
Hai người khác thì không biết do Trần Nguyên lấy đến từ đâu, không phải
tình trạng bắt buộc nàng ra mặt, nàng sẽ không hiện thân.
Một thời gian sau lượng người hẳn là sẽ dần giảm đi.
Tuy rằng sinh ý của y quán tốt hơn rất nhiều y quán khác ở trong thành.
Nhưng vì lúc trước chuyện Trang Thư Tình thay máu cho hoàng thượng đã
truyền khắp kinh đô, có cái thanh danh này nên nhân dân trong kinh thành đều có tín nhiệm cực cao đối với thanh danh của nàng, rất nhanh liền có người bệnh được đưa tới cửa.
Đó là một nam tử trẻ tuổi bị dao gây thương tích.
“Miệng vết thương đã sinh mủ, bị đã bao lâu rồi?”
Phụ nhân đi theo đoàn người gạt nước mắt nói: “Đã nửa tháng nay rồi, ta
đã tìm rất nhiều đại phu, lúc trước vẫn chưa nghiêm trọng như vậy, vẫn
ăn ngủ được, nhưng sau đó bắt đầu hộc máu, dần dần ngày càng trở nên
nghiêm trọng. Trang đại phu, Nhiên Nhi nhà ta mới mười chín tuổi, dưới
gối chỉ có một nữ nhi còn nhỏ tuổi. Nếu như con ta ngã xuống, cái nhà
này sẽ không còn gì cả, Trang đại phu, ngài nhất định phải cứu lấy con
ta, cứu lấy hắn!”
Vị phu nhân kia đã khóc không thành tiếng, một vị phu nhân trẻ tuổi khác lại trầm mặc, không rên một tiếng.
Gãy ba cây xương sườn, vị trí này, hẳn là đã bị thương đến phổi, Trang
Thư Tình giương giọng nói: “Giai Oánh, Tri Quỳnh, chuẩn bị giải phẫu,
Thanh Dương Tử, tìm nhóm máu thích hợp.”
”Vâng.”
Vị phụ nhân mừng rỡ, giữ chặt lấy cổ tay Trang Thư tình nói: “Trang đại phu, Nhiên Nhi nhà ta có thể cứu được hay không?”
“Ta sẽ tận lực.”Trang Thư Tình tránh khỏi tay vị kia, “Vết thương này
của lệnh công tử không phải tự mình làm, nghe nói khoảng thời gian trước phát sinh chuyện hai vị công tử cùng tranh đoạt một mỹ nhân mà ra tay
quá nặng, nói vậy lệnh công tử đây chính là một người trong đó, Chu gia
công tử thật đúng là thiếu niên phong lưu, không biết công tử để mặt của thê tử trong nhà ở đâu mất rồi.”
Lời này nếu là người khác nói, Chu phu nhân nhất định sẽ mắng lại một
câu liên quan gì đến ngươi, nhưng lời này lại do Trang đại phu nói, nàng chẳng những không dám nói lời nào, ngược lại vô cùng kinh hoảng.
Trang đại phu là ai? Đó là tiên sinh không chính thức của thái tử, là
người trên đầu quả tim của Bạch công tử hiện nay đang giám quốc, nàng
còn là vị nữ tử khác họ duy nhất mà hoàng thượng tín nhiệm, Nhiên Nhi
một khi bị nàng phủ định, về sau sao có thể tiếp quản gia nghiệp, sau
này sao hắn có thể sống yên trong kinh thành!
Nghĩ nghĩ, Chu phu nhân liền nóng nảy, âm thầm ra hiệu cho nàng dâu,
ngoài miệng vội vàng giải thích hộ nhi tử, “Nhiên Nhi quả thật không
hiểu chuyện, nhưng việc này hắn cũng không muốn sẽ có kết quả như vậy,
nam nhân kia không biết thương tiếc mỹ nhân, Nhiên nhi chỉ vì nhất thời
hồ đồ, nếu nói hắn muốn chủ động đi tranh đoạt một nữ nhân thanh lâu là
chuyện không có khả năng, bình thường cùng con dâu cũng vô cùng ân ái,
Huyên Nhi, con nói có phải không? Nhiên Nhi bình thường đối với con có
tốt không?”
Tốt sao? Nếu thật sự tốt, vậy tại sao lại phát sinh loại chuyện như vậy.
Nhưng nàng có thể nói không tốt sao? Nàng là con dâu Chu gia, nửa đời
sau cũng chỉ có thể sống ở nơi hậu trạch kia, chết cũng chỉ có thể chết ở nơi đó, còn có một nữ nhi chưa được một tuổi cũng cần có nàng che
chở, nàng sao có thể nói không tốt.
Ngẩng đầu chống lại tầm mắt ôn hòa của Trang Thư Tình, lòng vị thiếu phụ nổi lên chua sót, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng không rơi lệ, nhẹ,
giọng nói: “Hắn là phu quân của ta, mong Trang đại phu cứu hắn.”
Trang Thư tình thở dài trong lòng, mỉm cười với nàng, cũng không nói
thêm gì nữa, nàng vốn cũng không có ý muốn châm ngòi mối quan hệ giữa
bọn họ, chỉ là vừa khéo biết có một chuyện như vậy nên mới đâm cho bọn
họ một câu.
Chỉ mong bởi vì lời hôm nay của vị phu nhân này mà cuộc sống sau này của nàng có thể tốt hơn chút.
Ở xã hội này, làm nữ nhân đã là một chuyện không dễ dàng.
Không phải mỗi người đều có mệnh tốt như nàng, có thể gặp được một nam nhân như Chỉ Cố, yêu nàng, thương nàng, bảo vệ nàng.
So với phần lớn nữ tử mà nói, nàng đã là hạnh phúc.
“Sư phụ, đã chuẩn bị tốt.”
“Tiểu thư, đã nghiệm được nhóm máu.”
Liễu Tri Quỳnh cà Thanh Dương Tử một trước một sau tiến ra ngoài bẩm báo.
Trang Thư Tình gật đầu, “Đi lấy máu đi, Thanh Dương Tử, chuẩn bị thuốc tê.”
“Được.”
Một cuộc phẫu thuật như vậy đối với Trang Thư Tình cũng không phải quá
khó, Lưu An Cư lúc này cũng đã xuất hiện, hai người đệ tử và cả Thanh
Dương Tử cũng đã ở, hơn nữa còn có Hạ Trân và Hạ Nạm, nhân thử đều đủ.
Bầu không khí quen thuộc khiến Trang Thư Tình rất nhanh liền chìm vào trong đó, giảng giải cũng vô cùng kĩ càng.
Có người bắt đầu, hơn nữa cũng xác định Chu gia công tử đã sắp kề cận tử vong nay mỗi ngày đều trở nên khỏe mạnh, người đến xem bệnh cũng càng
ngày càng nhiều, đặc biệt chiếm đa số là bệnh nhân cần phẫu thuật.
Tuy rằng mệt mỏi, nhưng mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ, tươi cười trên mặt Trang Thư Tình càng ngày càng nhiều.
Bạch Chiêm thấy nàng như vậy, dù không nguyện để nàng chịu mệt nhọc
nhưng mỗi ngày đều dành ra một chút thời gian để theo cùng nàng.
Hắn mong muốn, tất cả chỉ là khiến cho Hữu Phong có thể vui vẻ tươi cười.
Một ngày không có ca giải phẫu.
Trời âm u, gió đang nổi lên, xem ra là muốn đổ mưa.
Liên tục mấy ngày phải cầm dao mổ, Trang Thư Tình cũng có chút mệt mỏi,
khó có khi nhàn rỗi nàng cảm thấy lười biếng không có việc gì làm, ngồi ở hậu viện có thể ngửi thấy được vị thuốc quen thuộc trên sảnh chính.
Khác với mùi gay mũi của nước tẩy trùng, nàng càng thích mùi của thuốc bắc.
Hôm này người đến đây là viện sử Vinh Chính.
Trang Thư Tình cũng không miễn cưỡng yêu cầu tất cả đại phu trong cung
đều phải đến thay phiên làm việc ở y quán, nhưng bọn họ tự thống nhất
với nhau, tuy không nói ra thẳng trước mặt, nhưng tất cả đều cam nguyện
chấp lễ của một vị đồ đệ đối với tiên sinh của mình.
Cũng có thể nói bản thân viện sử Vinh Chính là một người tâm tư liêm
chính, ngay cả những người trong thái y viện cũng đều có sự theo đuổi
không ngừng đối với y thuật.
Đây cũng chính là nguyên nhân mấu chốt mà Trang Thư Tình nguyện ý dạy cho bọn hắn.
Vinh Chính có chút tiếc nuối vì hôm nay không có ca phẫu thuật nào,
không thể tiếp tục tận mắt nhìn thấy y thuật thần kỳ của Trang đại phu,
vừa lúc cũng không có người đến chẩn bệnh, liền cầm một cuốn vở hắn đã
ghi chép ra.
Đem tất cả những chỗ mình không hiểu ghi lại trong tập, sau đó lại hỏi
Trang Thư Tình đáp án chính xác, đây phương pháp của Từ Giai Oánh, do
nàng cảm thấy bản thân không có tư chất bằng sư muội nên đã nghĩ ra cách này để học tập, sau đó Lưu Cư An thấy được cũng học theo, ngày từ đầu
là để cho hắn dùng, sau đó toàn bộ thái y viện đều học hỏi theo.
Đay cũng là lý do khiến cho thái y viện từ trước đến này chưa có lúc nào hòa thuận được như vậy, trách không được hoàng thượng cười nói, hiện
tại thái y viện là nơi đồng lòng nhất cả nước.
Trang Thư Tình nhìn vấn đề kia, lại nêu ra vài ví dụ cụ thể, sau đó vẽ
ra giảng giải kĩ càng, Vinh Chính nghe nàng nói liên tục gật đầu, Từ
Giai Oánh và Liễu Tri Quỳnh cũng đi đến nghe, nhưng chỉ nửa hiểu nửa
không.
”Trang Thư Tình.”
Một giọng nữ xa lạ từ ngoài cửa truyền đến, một đám người theo tiếng nói nhìn qua, là một vị cô nương mặc trang phục của nam tử.
Cô nương này rất đẹp, cho dù mặc một thân nam trang cũng không thể che
giấu được vẻ đẹp của nàng, loại sắc thái tương phải này càng khiến cho
nàng thêm vài phần xinh đẹp.