Ác Nhân Thành Đôi

Chương 97: Yêu đi




Số người quá nhiều, Trang Thư Tình không dám trì hoãn, tốc độ cũng dần nhanh hơn.
Lưu Thanh Quân dù sao tuổi tác cũng đã lớn, phải ngồi viết một lượng thông tin lớn cũng hơi quá sức.
Cũng may có Hội Trình Kha, dược liệu của hắn không phải lập tức có thể chuẩn bị đầy đủ, hiện tại nguyên liệu làm thuốc còn chưa tới, vừa lúc hắn cũng cảm thấy hứng thú với cách chữa bệnh của Trang đại phu.
Hắn vốn là một người thích đi theo đường tắt, trong khi người khác cảm thấy dùng thạch anh để chữa bệnh là một chuyện hoang đường, thì trong đầu hắn lại nghĩ, sao không thử một chút để xem tác dụng của nó như thế nào?
Dù sao hắn cũng đã suy nghĩ kĩ, đến lúc đó nhất định phải đi xem, cho dù bị nói là kẻ nhìn lén cũng được.
”Trình Kha, ngươi tới ghi lại, ghi giống theo cái này, tay ta có chút mỏi, nghỉ một lát rồi thay cho ngươi.”
Trình Kha nhìn lướt qua một chút, nhất thời cảm thấy phương pháp ghi chép này thật sự quá tốt, không những có thể nhanh chóng nhìn ra điểm khác nhau của mỗi người khi mắc bệnh, còn có thể tiết kiệm không ít thời gian.
Lưu Thanh Quân xoa xoa cổ tay, vừa nhẹ giọng trấn an người kế tiếp.
”Không phải ôn dịch, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần uống thuốc sẽ tốt, không phải bệnh truyền nhiễm nào cũng đều là ôn dịch.”
”Kế tiếp.”
Cứ lặp lại như thế, hàng người xếp hàng dần dần cũng hết, nhưng ngữ khí vẫn như lúc đầu, không có nữa phần biến hóa.
Lưu Thanh Quân cảm thấy tâm tình cũng tốt hơn nhiều, những người đến sau cũng không có ai bị bệnh.
Bạch Chiêm đã uống vài ngụm nước, nhìn Thư Tình liên tục thay khẩu trang, đã sắp một canh giờ, những người bên cạnh đều nhận ra được giọng của nàng không còn trong trẻo như ban đầu.
Trần Nguyên vẫn luôn giúp đỡ những chuyện vụn vặt bên ngoài đột nhiên bước vào trong trướng, tiến lên nói, “Nồi chưng rượu đã bốc hơi.”
Xem xong bệnh án trong tay. Trang Thư Tình ra hiệu tạm dừng, đứng dậy vừa đi ra ngoài vừa hỏi, “Sư phụ làm rượu đến chưa?”
”Đã đến, Từ tướng quân sợ rằng không đủ nhân lực lên đã mời ba người đến.”
”Cũng tốt.” Nồi hơi đặt ở nơi thường ngày thao luyện binh lính, bên cạnh còn đặt không ít vại rượu, đi từ xa đã nghe thấy được hương rượu, trên mặt cả ba người đứng đó đều có chút bất an.
Trang Thư Tình nếm thử rượu, đoán chừng chỉ có hai mươi độ, “Phiền toái ba vị sư phụ này đem tất cả rượu ở đây đều nấu hết. Chỉ để lại lớp rượu đầu, những phần khác đều đun hết.”
Không phải dùng để uống, mà dùng vào mục đích khác, vì vậy nhất định phải nấu nhanh, nhanh nhất là bao lâu rượu mới được nấu xong?”
”Chỉ cần đủ củi lửa. Rất nhanh rượu sẽ có thể nấu xong.”
”Từ tướng quân, trong doanh trại có đủ củi để nấu hết số này không?”
”Không thiếu, ta lập tức cho người đến hỗ trợ, những chai rượu này lấy ra để dùng làm gì?”
”Tất cả mọi nươi trong doanh trại đều phải dùng rượu nóng chà lau qua một lần, nếu có thể, cho dù là vách tường, phòng ở, bất lỳ ngõ ngách nào đều phải tưới lên một ít rượu.”
Từ Công Mậu nhìn quanh doanh trại không thấy điểm cuối, một nơi lớn như vậy chỉ dùng để đổ rượu lên, như vậy phải dùng hết bao nhiêu...
”Nhất định phải làm như vậy. Từ tướng quân, bằng không bệnh này sẽ không trừ được gốc, một nồi này đúng là có chút không đủ nhưng nấu dần cũng sẽ hết, đá thạch anh đã tìm được chưa?”
”Ta cũng đang muốn nói đến chuyện này, dùng bột phấn có được không?”
”Có thể, như vậy lại càng tiện, ta nhớ là có nhìn thấy lá thông ở trong núi, phiền toái Từ tướng quân phái người đi hái về, càng nhiều càng tốt. Trước dùng lá thông nấu nước, nấu đến khi nào có màu xanh biếc thì cho bột thạch anh vào, còn một vấn đề quan trọng nữa, đã nấu muối ăn với nước vo gạo chưa?”
”Đã cho người nấu, phải nấu bao lâu?”
”Một canh giờ.” Nhìn những bộ quần áo được ở quân doanh, Trang Thư nói:“Cho bọn họ tắm mới nước vo gạo, nhất định phải chú ý, người đã tắm không được tiếp xúc với người chưa tắm, xiêm y cũng không được mặc chung, những bộ nào đã mặc rồi cũng đều giặt chung với nước vo gạo, hôm nay trời nắng, sau khi giặt xong thì đem ra phơi, lấy một kiện mặc trước đi, chỉ phơi một ngày thì không đủ, tốt nhất là nên phơi ba ngày.”
Từ tướng quân đều ghi nhớ trong lòng, thấy Trang Thư Tình cũng không có phân phó gì thêm, Từ tướng quân cũng không ở lại lâu, nói: “Đã không còn sớm, ta đã để người nhà đưa đồ ăn sạch sẽ đến đây, Trang đại phu đi ăn một chút...”
”Không cần.” Tiếng nói vừa dứt, Bạch Chiêm liền ôm lấy người đi ra khỏi doanh trại.
Gỡ khẩu trag và bao tay xuống, Trang Thư Tình dùng rượu rửa tay, lại để Bảo Châu dùng khăn vải tẩm rượu lau qua xiêm y trên người nàng một lần rồi mới lên ngựa.
Hai nha hoàn vẫn đang túc trực bên trong xe ngựa lập tức mang đồ ăn nóng hổi lên, Trang Thư Tình cũng không câu nệ, nàng cũng đả mệt muốn chết, có Bạch Chiêm ở bên cạnh gắp thức ăn, đầu Trang Thư Tình cũng không ngẩng lên, nhanh chóng ăn hết mấy chén cơm.
Sau khi ăn xong lại bị Bạch Chiêm mạnh mẽ bắt phải nghỉ ngơi mấy khắc cho lại sức, Trang Thư tình mới có thể tiếp tục công việc.
Tuy rằng phạm vi bệnh rất lớn, nhưng doanh trại cũng không có gì nhiễu loạn, điều này khiến cho Từ Công Mậu nhẹ nhàng thở ra.
Hương rượu, hương thuốc tràn đầy doanh trại, trời dần tối, người đến tắm rửa cũng ngày càng nhiều, Từ Công Mậu chỉ mong rằng những biện pháp của Trang đại phu có thể hữu dụng.
”Rượu cũng được, nước cũng được, đều phải tiếp tục, buổi tối không cần nghỉ ngơi, không cần tắt lửa, để binh lính thay phiên nhau tắm rửa, buổi sáng ngày mai ta lại tới.” Cổ họng Trang Thư Tình lúc này đã vô cùng đau đớn, một tiếng cũng không phát ra được, bị Bạch Chiêm mạnh mẽ kéo lên xe ngựa rời đi.
Bạch Chiêm đang còn muốn càm ràm vài câu, nhưng nhìn thấy nang muốn ngủ, nhất thời đau lòng nàng cả ngày hôm nay mệt mỏi nên liền để cho Thư Tình ngủ say, ngay cả lúc xuống xe ngựa cũng rất nhẹ nhàng ôm Thư Tình đi xuống.
Rất lâu rồi Trang Thư Tình mới vất vả như vậy, cho dù là kiếp trước hay kiếp này.
Bệnh tình trong quân doanh cứ thế kéo dài đến sáu ngày.
Trang Thư Tình cũng chỉ có thể tận lực không nói khi không cần thiết, vì vậy mới không bị mất giọng.
Nhưng sáu ngày sau, Trang Thư Tình lại vì cao hứng mà đã quên mất cổ họng của mình cần được nghỉ ngơi, “Tình huống đã chuyển tốt, cũng không còn nghiêm trọng như lúc trước, chỉ cần tắm thêm vài ngày, sau này chú ý giữ gìn vệ sinh, thuốc vẫn phải tiếp tục uống, những nơi nghiệm trọng bị thối rữa đều phải cắt bỏ, không được ăn mặn, cứ theo phương thuốc cũ mà sắc, phải nhớ nhất định chú ý đến vệ sinh, bây giờ chưa phải lúc có thể lơi lỏng.”
Mấy đại phu kia đều nhẹ nhàng thở ra, Trang đại phu mỗi ngày có thể về nha, nhưng từ khi bọn họ tiến vào quân doanh liền chưa được đặt chân ra ngoài, hiện giờ cuối cùng cũng có thể về nhà.”
Lưu Thanh Quân cười nói: “Mặt trời mỗi ngày đều rất tốt, ngay cả ông trời cũng giúp chúng ta.”
Những đại phu khác cũng cười, tuy rằng bọn họ không giúp được gì nhiều, những vài ngày ở chung cũng khiến cho bọn họ thân cận lên không ít, thái độ với Trang Thư Tình cũng không còn tâm lý đối địch như trước, người như Trang đại phu, quả không người nào tìm được lý do để mà chán ghét, tôn kinh trưởng lão, từ đầu tới đuôi đều không có nửa phần bất kính, vô cùng tận tâm tận lực với bệnh nhân, cùng là đại phu, cùng chữa bệnh cứu người, tuy rằng sau này bọn họ cũng có thể thay thế vị trí của Trang Thư Tình để chuẩn bệnh, nhưng ân cần khuyên nhủ, trấn an bệnh nhân, cho dù nàng không nói được nhưng sự quan tâm đó ai cũng có thể nhìn ra được, những thứ này, đều đã đủ chứng minh hết thảy.
Lúc trước bọn họ không phục, những lần này Trang đại phu thật sự phải khiến bọn họ lau mắt để nhìn nàng lại một lần.
Bạch Chiêm đứng ở trước cửa sổ, nhìn Trang Thư Tình bị mọi người vậy xung quanh hỏi han, ánh mắt dần nhu hòa xuống, nhưng lời nói ra nửa phần cũng không khách khí, “Cho người truyền lời, tin tức những ngày nay không được truyền ra ngoài cho bất kì ai, bọn họ không thể biết chuyện xảy ra nhanh như vậy, như vậy sẽ không tiện cho việc điều tra của người mình.”
Từ Công Mậu cười khổ, “May là có công tử giúp đỡ, bằng không sự tình sợ rằng sẽ không yên ổn được như hiện tại.”
”Nếu không phải Thư Tình không thể khoanh tay đứng nhìn, ta cũng lười đi quản.” Bạch Chiêm quay đầu nhìn hắn, hai tay ôm ngực dựa ở trên song cửa, vẻ mặt lạnh lùng, “Chỉ vì ngươi vô năng mới khiến nàng đến hiện tại vẫn không thể nói được, nếu không phải bọn họ được nàng trấn an mới có thể yên lòng không rối loạn, những người đó sẽ đem nước khuấy đục đến mức nào? Đến lúc đó chưa nói đến sẽ cứu được bao nhiêu người, trách nhiệm này, tất cả ngươi đều phải gánh.”
Bạch Chiêm cười lạnh, “Chỉ vì một chút lợi nhỏ mà bọn họ muốn ta phải đi gánh trách nhiệm của hoàng tử, nếu một ngày xấu trời ta thực sự ngồi lên vị trí đó, bọn họ nghĩ rằng hơn phân nửa nhân số quan lại trong triều đình còn có thể đạp vững chân trên mặt đất, một đám phế vật.”
Từ Công Mậu chỉ có thể cười khổ, đôi khi hắn thật rất mong rằng vị hoàng tử này có thể ngồi lên vị trí kia, trừ bỏ tính tình của hắn không tốt cùng với mỗi ngày bọn họ sẽ phải sống trong căng thẳng, thì những chuyện rối loạn như thế này chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.
”Những người đó gây liên lụy khắp nơi, công tử tính toán phải xử lý như thế nào?”
”Việc này tự ta có sắp xếp, ngươi không cần quản.”
Cuối cùng bọn họ cũng không cần phải về nhà trễ, bệnh tình đã chuyển biến tốt, Trang Thư Tình vô cùng vui vẻ, ngay cả nói chuyện cũng mang theo ý cười, “Ta đến tiệm rượu mua một ít rượu về nấu, còn nói về sau sẽ đến chỗ của hắn mua, tất cả đều là thứ tốt, rất nhiều chỗ có thể dùng được.”
”Ừm.”
”Chỗ của Liễu Tam mỗi ngày cũng chỉ có thể vội vàng nhìn thoáng qua, nhân dịp hôm này còn sớm chúng ta nhanh chóng đi Liễu gia, nếu lúc về còn sớm thì sẽ đến xem cho Từ tiểu thư.”
”Được.”
”Mấy ngày nay Niệm Niệm vô cùng mất hứng, tuy Thư Hàn không nói, nhưng đệ ấy cũng không thích khi về nhà mà không thấy ta về, không biết sẽ còn lo lắng đến chừng nào.”
”Ừm.”
”Trong lòng chàng có tâm sự sao? Hay không thích ta làm như vậy?”
Bạch Chiêm ngẩng đầu chống lại tầm mắt nghiêm cẩn của nàng liền biết thái độ của mình khiến nàng hiểu lầm, trên mặt mang theo ý cười mềm mại, “Ta không phải đang trả lời có lệ với nàng.”
”Có phải lại phát sinh chuyện gì không?”
Thực mẫn cảm, Bạch Chiêm ngồi lại gần nàng một chút, nói cho nàng biết sự thật, “Việc này có liên quan đến Đổng gia, ngoài Đổng gia ra thì tạm thời chưa tra rõ được những người có liên quan đến, nhưng Đổng Minh Đức nhất định chạy không thoát.”
Một hồi lâu Trang Thư Tình cũng không nói gì, người mà nàng tức giận vì đã gây ra chuyện lớn như vậy trong quân doanh thế nhưng lại là Đổng gia, nguyên nhân khiến mấy ngày nay nàng liều mạng cứu người thế nhưng lại từ Đổng gia!!!
Ôm lấy thân thể đang tức giận đến phát run của Trang Thư Tình, Bạch Chiêm hôn hôn đỉnh đầu nàng, “Không chỉ Đổng gia, theo ta tra được, hình như còn có Từ gia, Thư tình, Đổng gia không có bất kỳ quan hệ nào với nàng, nàng gán ghép bọn họ với chính mình.”
”Ta cứu, chính là người mà bọ họ làm hại, đúng là vô sỉ bại hoại.” Thanh âm của Trang Thư Tình khàn khàn, nghe như nấc lên.
Bạch Chiêm tuy không biết bại hoại là gì, nhưng cũng biết là không phải lời gì hay, vỗ vỗ sống lưng người trong lòng: “Lúc nên nhận người thân bọn họ không tới, hiện tại thì cũng không cần nhiều thêm ra mấy người thân thích để làm gì.
”Sự tình sẽ không đơn giản như vậy.” Trang Thư Tình nhắm mắt, thống khổ lắc đầu, “Bọn họ đã biết quan hệ của ta và chàng, như vậy nhất định sẽ lời dụng triệt để, nếu chàng không giúp bọn họ, đến lúc đó nếu Đổng Minh Đức vô sỉ công khai thừa nhận quan hệ của tỷ đệ chúng ta để mượn chàng làm núi dựa thì phải làm sao bậy giờ? Với ta thì không sao, không ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng về sau Thư Hàn còn phải đến trường thi, bọn họ chắn chắn rằng ta không thể mặc kệ tiền đồ của đệ đệ, bọn họ biết chắc tử huyệt của ta...”
”Yên tâm, có ta.” Vỗ nhẹ lừng nàng, Bạch Chiêm dịu dàng nói, nhưng trong lời lại vô cùng lại kiên định, khiến trong lòng Trang Thư Tình cũng không còn hoảng như trước.
Kỳ thực nàng biết, biết nam nhân trước mắt hiện đang cảm thấy nàng mới lạ, chắc chắn sẽ không mặc kệ nàng.
Trang Thư Tình ngươi thật vô sỉ.
Trang Thư Tình thầm đánh bản thân một bạt tai.
Muốn yêu một người nam nhân như vậy rất dễ dàng, nếu yêu hắn chính là báo đáp mà nàng có thể cho hắn, vậy yêu đi, mặc kệ kết cục như thế nào, ít nhất nam nhân này đáng giá để nàng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.