Ác Nô Tài

Chương 4:




Đại chưởng quỹ sau khi hồi phủ , đắn đo suy nghĩ hồi lâu mới dám cùng Yến Vũ Không kể lại toàn bộ tình huống, hắn thật sự nghĩ mãi không ra, đối với thiếu gia của mình ai oán nói.
“Thiếu gia, ta thực không hiểu, hắn rốt cuộc là muốn ai? Dường như biểu tiểu thư cũng không phải người hắn nghĩ. ”
Yến Vũ Không một đêm chưa ngủ, hai mắt có điểm hồng. Hắn nản lòng thoái chí, Hàn Độc Cổ muốn loại nữ nhân nào, hắn ngay cả nghe cũng không muốn nghe, tưởng tượng đến sau này hợp tác còn phải thường xuyên nhìn thấy hắn cùng tân nương ôm ấp, ôn nhu săn sóc, ngực đầy thống khổ cùng hờn giận, khiến cho tâm hắn không ngừng quặn thắt, đau đớn.
“Hắn muốn ai đều không sao, liền thuận ý cho hắn. ”
“Kia thiếu gia, ngài muốn đi Hương hoa quán phó ước sao?” Đại chưởng quỹ hỏi, chỉ sợ Yến Vũ Không không đi.
Cho dù hắn thất tình có thống khổ thế nào, thì chí khí cũng không có mất đi, há có thể ngồi chờ chết?
“Đương nhiên phải phó ước, hắn chính là muốn ta không đi, không đi chẳng phải là không thể bàn chuyện hợp tác sao, hắn biết ta chán ghét cái loại này địa phương, liền cố chọn cái loại địa phương này mà ra oai, ta há có thể nhận thua?”
Đại chưởng quỹ thở ra, tái nói như thế nào, thiếu gia vẫn là người có cốt khí; bất quá, cũng chính bởi vì hắn rất có cốt khí, cho nên mới luôn nói ra lời không dễ nghe.
Tới buổi tối, đại chưởng quỹ dẫn Yến Vũ Không đến cửa Hương hoa quán, Hương hoa quán là kỹ viện được yêu thích nhất ở kinh thành, nghe nói sạch sẽ lại biết bảo mật, bất quá giá cả cũng không phải vừa.
Nhờ tú bà biết giữ mồm mép, bởi vậy quan to quý nhân rất hay đến nơi này; hơn nữa cô nương trong quán cũng thực hơn người, đây cũng nguyên nhân làm Hương hoa quán sinh ý cuồn cuộn không dứt.
Vừa tiến vào Hương hoa quán, đại sảnh cơ hồ không có nhiều người, xem ra mọi người đều ở trong sương phòng.
Yến Vũ Không vừa nói ra tính danh của Hàn Độc Cổ , tú bà liền lập tức đưa hắn vào lâu, mở ra cánh cửa một gian tiểu thính.
Hàn Độc Cổ đang an vị ở bên trong, trái ôm phải ấp, vây quanh hắn bên người còn thêm bảy, tám vị cô nương.
Yến Vũ Không nhìn không nổi, đành phải dừng khai ánh mắt, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta đã đến. ”
Hàn Độc Cổ cười cười, tuy là miệng cười nhưng dường như mặt không mang theo ý cười, ngược lại còn băng lãnh cứng rắn đến cực điểm, nhìn ra được hắn đang cực kì tức giận.
“Thay Yến thiếu gia rót đầy rượu, các ngươi phải biết Yến thiếu gia ngày thường chưa bao giờ đến phố hoa, chúng ta phải tiếp đãi thật chu đáo cho yến thiếu gia biết này là nơi thật tốt . ”
Hắn chỉ vài cô nương bên người, “Đi hầu hạ yến thiếu gia, làm tốt ta có thưởng. ”
Một đám hoa nương đón đi lên, mang theo chén rượu nồng sắc khí cám dỗ, có người còn dùng bộ ngực cọ nhẹ vào cánh tay Yến Vũ Không.
Nếu là bình thường, Yến Vũ Không đã sớm phất áo bỏ đi, nhưng hiện tại hắn cố chịu đựng vì không muốn bị Hàn Độc Cổ khinh thường.
“Yến thiếu gia, thỉnh uống rượu. . . ”
“Yến thiếu gia, uống của ta, uống của ta. . . ”
“Yến thiếu gia, ta uy ngài uống. . . ”
Các hoa nương đua nhau dâng rượu, Yến Vũ Không liền nâng chén uống hạ, chỉ có bộ uy hắn không thể nhận, bởi vậy đẩy ra cô nương kia.
Rượu không phải loại thượng đẳng, chính là tầm thường, bình thường rượu này còn lâu Yến Vũ Không mới chịu uống vào miệng, nếu không phải hắn đổ một hơi, sớm đã đạp bầu rượu quay đầu bước đi.
Men rượu bắt đầu phát tác, trán Yến Vũ Không bắt đầu đổ mồ hôi, sắc mặt cũng chuyển nên đỏ bừng, hắn liếc mắt nhìn Hàn Độc Cổ, thấy Hàn Độc Cổ vẫn đang bận trái ôm phải ấp, không buông tha cho bất cứ cô nương nào quanh thân, đem bản tính háo sắc của nam nhân phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Chỉ thấy hắn bên phải ôm một cái, bên trái hôn một cái, một đám hoa nương dán chặt trên thân hình cường tráng của hắn , tay hắn cũng sờ mó không dứt, làm cho các hoa nương vừa cười lại nháo, tranh cãi ầm ĩ không ngớt.
“Yến thiếu gia, uống rượu. ”
Các hoa nương hầu hạ Yến Vũ Không đều biết có hỏi hắn cũng không trả lời, chỉ có khi kính rượu thì hắn vẫn nâng chén uống hạ, trầm mặc ít lời đến cực điểm.
“Hàn thiếu gia, đừng náo loạn. . . ”
Tay Hàn Độc Cổ hướng tới dưới váy của một hoa nương lần mò, hoa nương kia mặc dù kêu lên hờn dỗi , nhưng xuân ý đã muốn che kín mặt; các hoa nương khác không cam lòng yếu thế, ở trên ngực Hàn Độc Cổ lại thêm nũng loạn.
Yến Vũ Không hương rượu dâng tới mặt, trong ngực thập phần sầu muộn giày xéo lại quay cuồng không thôi, cảm thấy nhiệt năng đến cơ hồ làm cho toàn thân hắn bốc cháy.
Hắn hận chính mình không thể là hoa nương đang ngồi ở Hàn Độc Cổ bên người , bị hắn trêu đùa, khinh bạc, làm cho hắn ôm lấy, hôn môi, cùng chính mình ngoạn nháo; càng hận bản thân không thể biến thành biểu muội Hồng Phân Tú, để cho Hàn Độc Cổ cầu hôn cưới về, ở đêm động phòng hoa chúc được hắn nâng lê tấm khăn hồng rồi yêu thương cả đời một đời.
“Yến thiếu gia, thỉnh uống rượu. ” Hoa nương lại đem chén rượu đưa tới trước mặt Yến Vũ Không.
Hắn cầm lấy chén rượu, nhìn Hàn Độc Cổ còn đang cùng hoa nương kia làm chuyện hạ lưu, có lẽ là vì rượu tính phát tác, hắn không chút nghĩ ngợi đã nâng chén rượu hướng trên mặt Hàn Độc Cổ mà hắt.
Hoa nương thét chói tai vài tiếng, chén rượu kia thực cũng không nhiều, cũng không đủ làm ướt Hàn Độc Cổ, nhưng ý tứ vũ nhục hàm xúc thì ai cũng hiểu được.
Hàn Độc Cổ chậm rãi quay sang, hai mắt diễm hỏa thiêu đốt, thoạt nhìn dường như thập phần tức giận mà kiềm chế không được .
Kia thật không hay, bởi vì Yến Vũ Không cũng đang hỏa nộ đại phát.
“Ngươi đồ vô sỉ tiểu nhân, ngươi không phải yêu biểu muội ta sao? Nhưng lại ở trong này cùng này đó nữ nhân làm cái loại thất điên bát đảo này chuyện. . . ”
“Đều đi ra ngoài, không cần các ngươi hầu hạ . ”
Hàn Độc Cổ nhấp nháy mắt, các hoa nương cũng e sợ lát nữa hai người sẽ đánh nhau, lập tức lui ra, để tránh rước họa vào thân, tự tìm uế khí.
“Ngươi là đồ háo sắc vô sỉ tiểu nhân, ta xem thường ngươi. . . ” Yến Vũ Không ném ngã cái chén.
Hàn Độc Cổ bắt lấy áo hắn. ”Ngươi xem thường ta? Ngươi bằng điểm nào nhất tiều hạ khởi ta, ngươi không phải yêu ta yêu muốn chết?”
Yến Vũ Không nhược điểm trí mạng bị hắn nói ra, y bực mình giơ tay cho Hàn Độc Cổ một cái tát.
“Câm mồm, ngươi không được nói thêm nữa!”
“Ta càng muốn nói, ngươi yêu ta, theo ánh mắt của ngươi, ta liền nhìn ra được ngươi có bao nhiêu yêu ta. . . ”
Yến Vũ Không thở nặng nhọc, cơ hồ sắp khóc, cái loại này yêu say đắm căn bản không thể nói nên lời, ngày ấy bị dã man hôn môi lúc sau ban đêm về còn mọi cách hồi tưởng, thậm chí ngay cả trong mơ cũng mộng cái loại chuyện thật vô sỉ, mộng bị hắn ôm hôn, yêu thương một đêm.
Chính mình quả thực là đáng khinh, lại có thể vì một người nam nhân mà thần hồn điên đảo.
“Nói bậy, ta căn bản là không thương ngươi, ngươi nghĩ ta mà yêu được một nô bộc sao?”
Hàn Độc Cổ sắc mặt chuyển đen, không đợi Yến Vũ Không chửi rủa tiếp, hắn đã chế trụ cổ y, môi hướng trên môi y mà mạnh mẽ hôn xuống.
Yến Vũ Không há mồm muốn cắn, Hàn Độc Cổ ngược lại càng dùng sức giảo phá bờ môi của hắn, làm cho hắn đau muốn chảy nước mắt, nụ hôn thấm đậm mùi huyết tinh.
“Buông ra, buông. . . ” Yến Vũ Không dùng sức vặn vẹo.
Hàn Độc Cổ đưa hắn ôm lấy, nặng nề mà ném lên giường, khiến hắn nhất thời không thể động đậy.
Yến Vũ Không ở trên giường mà thụt lùi. ”Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?”
Hàn Độc Cổ không hề mang theo chiêu bài tươi cười, hắn bình tĩnh như băng, khóe môi nhếch lên hoàn toàn không giống đang cười mà như là muốn giết người.
“Ta muốn thao ngươi. ”
Đợi đến khi y có thể ngồi dậy, Hàn Độc Cổ đã muốn cởi áo, trần trụi nửa người trên.
Hắn dùng ánh mắt thập phần hạ lưu, nhưng lại đe dọa khủng bố làm cho cơ thể Yến Vũ Không không thể nhúc nhích. (tất cả chỉ là ngụy biện a)
Yến Vũ Không hướng khe hở chỗ cánh tay phải của hắn lao tới, mới định chui ra, liền bị Hàn Độc Cổ giữ chặt, dùng sức to lớn cơ hồ đem cánh tay y vặn gãy, thô bạo kéo y quay về trên giường.
Sợ hãi, hoảng sợ, làm cho Yến Vũ Không sắp hít thở không thông.
Hàn Độc Cổ một cước sải bước tới giường, mặt khác một cước cũng đã leo lên giường.
“Cút ngay, cút ngay cho ta. . . ” Yến Vũ Không lớn tiếng tức giận mắng nhưng thanh âm lại thập phần sợ hãi.
“Ta không phải là nô bộc của ngươi, mới không cút . ” Hàn Độc Cổ bắt lấy bờ vai của hắn, dùng sức ép lên giường , sau đó đưa thân mình áp lên, mãnh liệt dùng đôi môi ngặn chặn tiếng kêu từ cánh hoa anh đào đỏ mọng của Yến vũ không.
Yến Vũ Không trên lưng hắn ra sức xô đẩy làm cho Hàn Độc Cổ không thể không bắt lấy hai tay của y để ở trên đầu, cuồng loạn hôn lên đôi môi mọng đỏ, liên tục liếm hút, tựa như hấp thu không đủ mật ngọt trong miệng y.
Đã không còn phân rõ chính mình là muốn chửi bậy, hay là muốn rên rỉ, Yến Vũ Không suyễn hư vô lực mở ra đôi môi, tựa như cảnh trong mơ vẫn hằng khao khát làm cho Hàn Độc Cổ mãnh liệt nhanh chóng đem lưỡi tiến thẳng, nhẹ chạm vào mỗi tấc trong khoang miệng hắn không để sót một chỗ.
Thấy Yến Vũ Không đã muốn yếu đuối không còn lực giãy dụa, hai tay Hàn Độc Cổ lại cởi bỏ y kết trên ngực y, không khí rét lạnh bao phủ trên da thịt tuyết trắng, tùy theo bàn tay to lớn tràn ngập nhiệt lực của Hàn Độc Cổ xoa nắn mà dần tan.
Yến Vũ Không không tự giác nâng eo lên, ngón tay run rẩy khẽ vuốt ve đầu vai trần trụi của Hàn Độc Cổ, cơ thể khỏe mạnh cường tráng làm cho hắn lưu luyến không rời tay.
Hai người hôn càng ngày càng mãnh liệt, chờ lúc Hàn Độc Cổ rời khỏi môi hắn, Yến Vũ không đã muốn chỉ còn thở dốc.
Hàn Độc Cổ đi xuống hôn lên cảnh bộ Yến Vũ Không , lướt theo đường cong, đi tới đầu nhũ thì nhẹ cắn, ma dương không chịu nổi, làm Yến Vũ Không phát ra thanh âm rên rỉ.
“Ân. . . A a. . . ”
Hàn Độc Cổ hai tay cũng không nhàn rỗi, hắn cởi bỏ khố hạ của Yến Vũ Không , đưa quần y kéo khỏi đùi, Yến Vũ Không còn không kịp e lệ, Hàn Độc Cổ đã muốn âu yếm bộ vị của y vì nụ hôn kích thích mà thành thật đĩnh khởi.
Cảm giác thư sướng làm Yến Vũ Không ưm ra tiếng, Hàn Độc Cổ thể trọng cùng độ ấm càng làm cho toàn thân y phát run, hai người trong hỗn hương rượu, mồ hôi mà giao hoan khiến người ta mê loạn không thôi, tựa như đang ở trong mộng ảo, hai người thế nhưng lại cùng một chỗ, y rốt cuộc không thể phân rõ đâu là thật, là ảo.
“Độc Cổ. . . Độc Cổ. . . ” Yến Vũ Không nhẹ giọng rên rỉ, kỳ thật cũng không biết bản thân đang kêu cái gì, chỉ biết là chính mình ở dưới thân thể hắn, tựa như muốn vựng nhuyễn điên cuồng.
“Phóng thả lỏng. . . ”
Cảm giác dị vật lọt vào làm Yến Vũ Không đau đến chảy nước mắt.
Nhưng Hàn Độc Cổ có kỹ xảo an ủi, lại làm cho cái nam tính của y càng thêm no đủ, chờ hắn thật sự xâm nhập hoàn toàn váo thời điểm, Yến Vũ Không liền giãy dụa hít thở, cảm giác dường như không khí trong ngực bị rút hết, ngực bị chèn ép không thể thở.
” Tái phóng thoải mái điểm. . . ”
Y không biết cái gì kêu phóng thoải mái, chính là ở dưới thân Hàn Độc Cổ, thực sự cùng hắn ân ái làm cho y mê loạn không thôi; y ôm chặt thân thể nam tính trên người, vặn vẹo vòng eo, lúc khoái cảm tiến đến thì thất thanh khẽ gọi. . .
Thắt lưng, cùng mông truyền đến đau đớn khác thường, trước ngực lại truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp, làm Yến Vũ Không phát hiện chính mình cùng Hàn Độc Cổ hai người trên người trần truồng ngủ cùng một chăn, đầu y gối trên tay Hàn Độc Cổ, tay kia của Hàn Độc Cổ lại hoàn trụ phía sau lưng y.
Từ sắc trời bên ngoài xem ra, đêm vừa qua khỏi, mặt trời tựa hồ sắp muốn ló.
“Ân, ngươi tỉnh. ”
Hàn Độc Cổ vẫy vẫy cánh tay bị y lấy làm gối đầu mà run lên, bán ngồi xuống, toàn bộ thân hình hắn đều bại lộ trước mặt y, liền ngay cả chỗ tư mật bộ vị kia cũng lộ ra trắng trợn .
Yến Vũ Không hai gò má thiếu chút nữa chín đỏ, cái bộ vị to lớn kia thế nhưng lại có thể tiến vào trong cơ thể y, còn làm cho y thất thanh thét chói tai. . .
“Ngươi. . . Chúng ta. . . ” Hắn không biết làm sao mở miệng, lại không biết phải hỏi từ đâu.
Hàn Độc Cổ đôi mắt băng lãnh nhìn hắn, “Là ngươi muốn đem biểu muội gả cho ta sao?”
Yến Vũ Không ngẩn ngơ một chút, không thể tưởng được hắn vừa mở mắt đầu tiên liền hỏi đến vấn đề này, hắn đến tột cùng là có ý tứ gì.
“Không phải là ngươi muốn sao?” y không được phép hờn giận, ít nhất không hờn giận có thể che dấu y bất mãn, mà bất mãn tổng so với thống khổ thương tâm thật là tốt.
“A? Ngươi nghĩ rằng ta muốn biểu muội của ngươi ?”Hàn Độc Cổ lại hỏi.
Yến Vũ Không quay đầu, vẻ mặt ôm hận mang oán, “Đại chưởng quỹ cũng cho là như vậy, nên chúng ta mới cho người đến cầu hôn bằng không ngươi cũng không xứng với biểu muội của ta. ”
“Ha ha ha. . . Nguyên lai là ngươi nghĩ rằng ta muốn kết hôn với biểu muội của ngươi, nguyên lai là như vậy a, ta còn tưởng rằng, còn tưởng rằng. . . Nguyên lai là ta hiểu lầm. ”
Hàn Độc Cổ bỗng nhiên cất tiếng cười to, Yến Vũ Không không hiểu hắn đang cười cái gì.
Mà Hàn Độc Cổ sau khi cười to, trong mắt hàn ý cũng hoàn toàn biến mất, lại khôi phục kia cái yêu cười bộ dáng, ở Yến Vũ Không giáp thượng hôn một cái, vỗ vỗ y lỏa mông, vô cùng thân thiết xưng hô y Tiểu lại quỷ.
“Đi lên, tiểu lại quỷ, chờ một chút một đám nữ nhân tiến vào nhìn đến chúng ta hai cái đại nam nhân quang mông ngủ cùng một chỗ, đến lúc đó như thế nào biện đều biện không rõ . Tú bà khẩu phong mặc dù nhanh, cô nương chính là tam cô lục bà đâu!”
“Ngươi làm gì?” Yến Vũ Không rống giận, không chỉ là bởi vì cái mông lỏa lồ bị sờ loạn còn bởi vì xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, đường đường là cái đại nam nhân lại bị người người trưởng thành như vậy loạn vỗ mông, ai mà cao hứng vui vẻ cho được?
“Như thế nào, thí thí (cái tròn tròn trắng trắng đó đó)đau không? Đến, ta giúp ngươi xoa bóp. ” Hàn Độc Cổ vẻ mặt mầu dạng, nhưng lại bắt tay thân đến mông y nhu lộng, còn nhu biến thành thập phần ***.
Yến Vũ Không nhịn không được mãnh lực vặn vẹo đứng lên. ”Vô sỉ, mau lấy khai tay ngươi!”
“Nếu không phải không có thời gian , ta còn muốn tái nhu vài lần a! Đứng lên đi, chút nữa tú bà sẽ tiến vào thu ngân lượng . ”
Hắn tái vỗ vỗ Yến Vũ Không tiếu mông, sau đó mới nhảy xuống giường mặc quần áo. (độ cơ hội đừng hỏi)
Yến Vũ Không mắc cở đỏ mặt ở trước mặt hắn mà thay quần áo, rõ ràng chuyện hai người tối hôm qua làm so với sáng nay cùng nhau trước mặt thay đồ càng thêm xấu hổ, nhưng đêm qua là do bị rượu khống chế, bất tri bất giác hai người mới có loại quan hệ này, tỉnh táo lại, đương nhiên cảm thấy thẹn không chịu nổi.
“Ngươi. . . Ngươi muốn kết hôn với biểu muội của ta sao?” Cuối cùng mặc xong quần áo, Yến Vũ Không mới do dự mở miệng hỏi.
Hàn Độc Cổ hướng nhìn hắn, vẻ mặt , thần thanh khí sảng nói
“Có ngươi trong của hồi môn, ta mới muốn kết hôn. ”
Yến Vũ Không ngẩn người, không hiểu hắn là có ý tứ gì.
Lúc này tú bà đã muốn đi vào, nói: “Hàn thiếu gia, ngủ ngon giấc không?”
“Mẹ, ngươi thu ngân lượng vẫn là nhanh như vậy, còn không có hừng đông đâu!”
“Ngượng ngùng, hàn thiếu gia, là chính ngài muốn ta khi trời chưa sáng đã kêu tỉnh ngươì. Nghe nói tối hôm qua có một số việc thật không vừa ý, bây giờ đã có tốt hơn?”
Chủ chứa nhìn nhìn Hàn Độc Cổ, lại nhìn nhìn Yến Vũ Không, có thể đã theo chỗ các hoa nương tìm hiểu tin tức.
Hàn Độc Cổ pha trò nói: “Có cái gì không tốt? Nam nhân chính là đánh nhau , chửi mắng, sau đó ngủ quá một hồi , mọi người lại là anh hùng hảo hán . ”
“Như thế, hàn thiếu gia thật anh hùng khí phách a, ai cũng không làm khó dễ được ngươi . ”
“ Đâu có, đâu có. ” Hắn lấy ra ngân lượng thanh toán tiền.
Nhưng thật ra Yến Vũ Không nghe được câu “Ngủ quá một hồi “, sắc mặt có điểm xấu hổ, tuy rằng chủ chứa có thể không nghĩ nhiều, nhưng nghĩ lại một đêm qua hoan ái, bọn họ đúng là thật danh kỳ thực “Ngủ quá một hồi” .
“Về nhà đi. ” Ôm lấy cánh tay y, Hàn Độc Cổ dựa vào thật gần.
Hai người đêm qua uống rượu, làm kia một hồi sự, trên người đều có chút mùi rượu cùng hương vị chỉ hai người hiểu rõ.
Bởi vì thắt lưng cùng mông đau đớn không thôi, Yến Vũ Không đi rất chậm, Hàn Độc Cổ liền ngoắc tay kêu kiệu ghế mềm cho hắn ngồi.
Y vì đau đớn không chịu nổi, bởi vậy cũng không cự tuyệt, ngay tại trong kiệu nghỉ ngơi; đợi cho đến khi cỗ kiệu dừng lại , y mới phát hiện nơi đến không phải cửa nhà mình, mà là dinh thự của Hàn Độc Cổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.