Ác Nữ Kim Tiểu Mãn

Chương 14: Tiểu Mãn từ hôn




“Cái gì? Người như vậy mà Lưu thị cũng làm mai cho con?” Phương thị hoảng sợ kêu lên khiến ba cha con Trịnh gia chú ý.
“Có chuyện gì? Làm mai gì? Làm mai cho ai? Tiểu Mãn sao? Với nhà nào?” Trịnh Nhị Đao sáp lại hỏi liên mồm.
“Không phải chuyện của cậu, xê ra.” Phương thị không nhịn được đẩy Trịnh Nhị Đao ra, kéo Kim Tiểu Mãn đi tới Kim gia. Chuyện chung thân đại sự của cháu, mợ mợ bà phải đi xử lí cho ra nhẽ.
Kim Tiểu Mãn cúi đầu, không nói tiếng nào mặc Phương thị lôi đi.
Nhìn dáng vẻ uất ức của Kim Tiểu Mãn, Phương thị càng căm phẫn Lưu thị, ghét đến cùng cực. Còn chưa tới nhà Kim gia, Phương thị đã quát to: “Lưu thị, bà ra đây cho tôi!”
Nghe thấy giọng của Phương thị, Lưu thị cả kinh nhưng vẫn cứng cổ đáp trả: “Gọi cái gì mà gọi? Có lời gì vào nói?”
“Nói, bà nghĩ tôi tới đây nói nhảm với bà à? Tôi nói cho bà biết Lưu thị, đừng hiếp người quá đáng. Dám bắt nạt Tiểu Mãn nhà tôi, coi ba cây đao Trịnh gia không tồn tại đúng không?” Phương thị nổi giận nhìn Lưu thị đang đứng giữa sân. Mấy năm nay Lưu thị thấy Phương thị liền đi đường vòng, số lần giáp mặt rất ít. Mỗi khi gặp nhau, Phương thị không bao giờ hạ thủ lưu tình.
“Tôi nói này mợ Tiểu Mãn, vừa tới cửa đã vậy, ít nhất phải nói rõ ràng cái gì không phải chứ?” Nghe tới đại danh ba ngọn đao Trịnh gia, Lưu thị vội mềm giọng.
“Nói rõ ràng? Được, vậy bà nói cho tôi nghe vì sao lại đồng ý gả Tiểu Mãn cho Trương Thiết Trụ?” Phương thị xắn tay áo, đứng trước mặt Lưu thị hung dữ hỏi.
“Gả cho Trương gia thì làm sao? Người Trương gia rất tốt, coi trọng Tiểu Mãn nhà mình là chuyện đáng mừng.” Nói đến chuyện cưới xin, Lưu thị có lý chẳng sợ.
“Chuyện đáng mừng? Đáng mừng sao bà không để cho Tiểu Hoa con bà, dự vào gì mà đẩy lên đầu Tiểu Mãn nhà tôi? Còn lừa tôi là Tiểu Mãn đã đồng ý. Bây giờ có Tiểu Mãn ở đây, có gan bà nói lại với tôi lần nữa là nó đồng ý đi.” Dám lừa bà, bà không thể không nói lý với Lưu thị.
“Tôi… Tôi cũng vì tốt cho Tiểu Mãn! Nó là con gái, da mặt mỏng, trong lòng thích hay không cũng đâu tiện nói?” Ánh mắt của Lưu thị tránh né không dám nhìn Kim Tiểu Mãn.
“Ngại không dám nói? Tiểu Mãn, bây giờ trước mặt mợ và mẹ kế của con, con nói con có muốn gả hay không?” Phương thị không muốn tốn nước bọt với Lưu thị.
“Hôm qua con đã nói rồi, muốn con thành thân trước hết phải để cha con đi bàn bạc với cậu, câu con đồng ý con mới gả. Mối hôn sự với Trương gia này, con không muốn.” Vừa nghĩ đến Trương Thiết Trụ và Đặng Thủy Tiên, Kim Tiểu Mãn liền buồn nôn. Muốn cô gả cho Trương Thiết Trụ, chết cũng không muốn!
“Ai ôi, chuyện gì thế này! Hôm qua tôi đã nói, chuyện hôn sự của con gái, cha mẹ làm chủ là được. Cô làm phiền cậu cô nhiều quá không nên đâu. Hôn sự với Trương gia, sính lễ đã nhận, còn không muốn lấy? Phải gả!” Tiền đã vào túi bà tuyệt không thể khạc ra, hôn sự này Lưu thị quyết không bỏ.
“Người nào nhận sính lễ người đó gả, thế nào tôi cũng không lấy.” Kim Tiểu Mãn trầm xuống.
“Chuyện này không phải do bà quyết định.” Lưu thị cũng lạnh giọng.
“Thế nào? Mềm không được muốn cứng sao? Có bản lĩnh bà thử xem!” Phương thị đứng chắn trước mặt Kim Tiểu Mãn, rõ ràng là muốn bảo vệ.
“Này mợ Tiểu Mãn, coi như tôi không nghe bà nói gì. Nói cứng là thế nào? Đây không phải là chuyện mẹ lo hôn sự cho gái sao? Không đúng sao? Chính miệng cha Tiểu Mãn đã đồng ý hôn sự này. Nếu bà không tin, cứ đi hỏi đi.” Chuyện này Lưu thị có lí hơn, tất nhiên không sợ Phương thị làm loạn.
Lưu thị là mẹ kế của Tiểu Mãn, chuyện mai mối quả thực bà làm mợ nói không bằng bà ta. Huống gì cha Tiểu Mãn đã đồng ý. Nhắc đến ông Kim, Phương thị thật sự tin Lưu thị nói thật. Người đàn ông này nhu nhược, Lưu thị dỗ vài câu, chắn chắc đã xuôi theo. Nhưng dù thế, hôn sự với Trương gia Tiểu Mãn không thích thì không gả. Nghĩ đến đây, Phương thị cương quyết nói: “Tôi kệ thây bà và cha Tiểu Mãn nghĩ gì, chỉ cần Tiểu Mãn không thích, hôn sự này không tính. Nếu các người dám ép Tiểu Mãn gả cho Trương gia, thì hỏi ba cây đao nhà Trịnh gia trước.”
“Bà…” Phương thị cứng rắn như vậy, Lưu thị không biết nên làm thế nào.
“Tôi cái gì? Tôi cứ vậy đấy. Tiểu Mãn, đi, cùng mợ về nhà nói chuyện này với cậu. Dù có phản trời mợ cũng không tin ba cây đâo Trịnh gia không che chở được Tiểu Mãn.” Phương thị xoay người dẫn Tiểu Mãn đi. Cho dù bị người khác nói ỷ thế hiếp người, Trình gia cũng mặc kệ.
“Kim Tiểu Mãn, cô như vậy, được người khác ưng là phúc của cô đấy. Cô còn làm bộ làm tịch, ra vẻ ta đây có giá lắm. Cô cho là ngoài Trương gia ra, còn nhà khác thích cô à?” Kim Tiểu Hoa đẩy cửa phòng đi ra. Không phải là một ông cậu mổ heo sao? Có gì hơn người mà dám ngang ngược?
Kim Tiểu Mãn vừa quát xong, Kim Tiểu Mãn lại nở nụ cười: “Kim Tiểu Hoa, cô xem nếu tôi nói với Trình Tiểu Tứ là cô muốn gả cho hắn, hắn sẽ phản ứng thế nào nhẩy?”
“Cô… Cô nói bậy bạ gì đó?” Kim Tiểu Hoa lập tức đỏ mặt, xấu hổ giậm chân.
Kim Tiểu Mãn cười đến run cười, lui một bước ra sau rồi cất giọng với vẻ vô cùng chân thành: “Kim Tiểu Hoa, thật ra, cô và Trương Thiết Trụ rất xứng đôi.” Thiệt mắc ói, đồ không biết xấu hổ.
Kim Tiểu Hoa thoáng chốc xanh hết mặt mày, giương mồm mắng Kim Tiểu Mãn: “Kim Tiểu Mãn, mày muốn chết à!”
“Thế nào? Thật xấc xược! Đây là con gái quý hóa bà dạy dỗ đó à bà Lưu? Rủa người ta chết sao? Tiểu Mãn nhà tôi chết bà cũng đừng mơ được sống.” Phương thị lập tức chuyển đầu súng về phía Lưu thị, Kim Tiểu Hoa mới mười ba tuổi lại có đức hạnh không kém gì Lưu thị, thật khiến người ta không thương nổi.
“Bà dựa vào cái gì mà chửi mẹ tôi? Đây là chuyện của Kim gia chúng tôi, một người ngoài như bà chen miệng vào làm gì? Còn không cút khỏi Kim gia cho tôi!” Lúc này Kim Tiểu Hoa đã tức giận đến quên hết sao trăng, chỉ muốn đuổi cổ Phương thị và Kim Tiểu Mãn trước mặt này ra ngoài.
“Kim Tiểu Hoa, ai là người ngoài? Mày và mẹ mày mới người ngoài. Muốn cút cũng là các người cút.” Kim Tiểu Mãn híp mắt lạnh giọng nói, không có tức giận như Kim Tiểu Hoa, khí thế càng thêm bức người.
“Kim Tiểu Mãn, mày ăn cây táo, rào cây sung…” Kim Tiểu Hoa còn muốn chửi tiếp, nhưng vừa liếc thấy Kim Tiểu Mãn rút đao giết heo liền câm như hến.
Kim Tiểu Mãn không thích đeo đao bên hông. Thỉnh thoảng không kịp để đao xuống mới tiện tay giắt bên người. Cho nên, hôm nay Phượng thị lôi cô đi nhanh quá, cô mới cầm đao theo.
Lưu thị vẫn còn e ngại trong lòng. Năm đó hai huynh đệ Trịnh gia gác đao lên cổ bà, Trịnh Đồ Phu hăm dọa phải chặt tay chặt chân bà đến nay vẫn còn rõ như in trước mặt. Cảm giác ớn lạnh từ đáy lòng này khiến bà suốt đời không quên. Có thể nói, bà không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đao giết heo. Lúc này thấy Kim Tiểu Mãn cầm đao hù dọa, Lưu thị sợ đến nỗi không nói được một lời.
Kim Tiểu Hoa cũng tận mắt thấy Trịnh gia cầm đao dọa mẹ nàng ta. Ý đồ của Kim Tiểu Mãn quá rõ ràng, hai chân Kim Tiểu Hoa nhũn ra, giọng nói cũng run run: “Kim… Kim Tiểu Mãn, mày đừng… đừng làm loạn.”
“Làm loạn? Kim Tiểu Mãn này chưa bao giờ làm loạn. Tôi nói cho các người biết, tôi không chấp nhận hôn sự này. Trả hết sính lễ lại cho tôi, hoặc gả Kim Tiểu Hoa qua, bằng không….” Kim Tiểu Mãn cười hai tiếng dữ dằn. “Đừng trách bà hạ đao vô tình.”
Thấy Lưu thị và Kim Tiểu Hoa sợ một phép, sắc mặt Phương thị mới khá hơn. Bà cũng không làm gì nữa, vỗ vỗ tay Kim Tiểu Mãn, hai người rời đi.
“Mợ, con còn có việc, con đi trước nhé!” Vừa ra khỏi cửa Kim gia, Kim Tiểu Mãn bỏ lại một câu rồi chạy.
Phương thị không gọi lại, để cô đi.
Nhanh chóng chạy đến Trình gia, Kim Tiểu Mãn thẳng hướng phòng Trình Tu mà đến. Tìm quanh không thấy người, lại chạy ra vườn thuốc. Vừa thấy Trình Tu ngồi trong vườn hái thảo dược, tâm trạng thấp thỏm của Kim Tiểu Mãn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngẩn người nhìn bóng hình được bao bọc bởi ánh dương kia.
“Tiểu Mãn, xảy ra chuyện gì?” Thấy Kim Tiểu Mãn vội vã chạy tới lại không nói câu nào, Trình Tu đúng lên đi tới hỏi.
“Trình Tiểu Tứ, bà Lưu tính gả tôi.” Khi nói chuyện với Trình Tiểu Tứ, sự tủi thân được Kim Tiểu Mãn giấu trong lòng hiện ra hết.
Ngay khoảnh khắc đó, trái tim Trình Tu như ngừng đập, sau đó khẽ đau, mặt Trình Tu trắng bệnh, vô thức hỏi: “Nhà nào?”
Kim Tiểu Mãn càng uất nghẹn: “Trình Tiểu Tứ, là Trương Thiết Trụ, Trương Thiết Trụ đó! Bà Lưu vậy mà dám nhận sính lễ của Trương gia, tính gả tôi cho Trương Thiết Trụ.”
Nghe thấy tên Trương Thiết Trụ, dây cung đang căng chặt trong đầu Trình Tu lập tức đứt phập, tảng đá lớn trong lòng hạ xuống, vô thức mỉm cười: “Hắn ta? Không thể nào!”
“Tất nhiên là không thể! Tôi lấy đao dọa bắt bà Lưu trả sính lễ, cho bà ta đẹp mặt.” Vừa nói đến đây, Kim Tiểu Mãn vội vàng đổi giọng. “Tôi không phải cố ý dùng đao dọa người đâu. Là bọn họ quá đáng, mắng mợ tôi, đổi mợ tôi ra ngoài, tôi mới làm vậy…”
“Tôi biết, không phải lỗi của muội, không cần giải thích.” Trình Tu cười vô cùng ấm áp.
“Trình Tiểu Tứ, huynh không giận ư?” Kim Tiểu Mãn bất ngờ ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn nụ cười tươi rói của Trình Tu.
Lòng Trình Tu càng xao động, không kiềm được đưa tay xoa đầu Kim Tiểu Mãn. “Không giận. Lần này muội làm rất tốt.”
Nghe Trình Tu khen ngợi, Kim Tiểu Mãn đầu tiên là há hốc mồm, sau đó cười khúc khích.
“Tiểu Mãn, muội…” Ánh mắt Trình Tu trầm xuống, con ngươi đen sâu thăm thẳm. “Cuối cùng muội cũng phải gả đi.”
“Dù thế nào ta cũng không lấy Trương Thiết Trụ.” Kim Tiểu Mãn biểu môi, sau đó làm vẻ mặt suy sụp. “Trình Tiểu Tứ, Kim Tiểu Hoa vừa ý huynh.”
Trình Tiểu Tư nghẹn họng, nhìn Kim Tiểu Mãn với ánh mắt không thể tin được. Ai vừa ý hắn?
“Thật đấy! Huynh không biết chứ vừa nhắc đến tên huynh, nàng ta lập tức đỏ mặt giậm chân, thật buồn nôn.” Nói đến đây, vẻ mặt Kim Tiểu Mãn như nuốt phải con ruồi vậy. Cô lại chợt nhớ tới cái gì đó, sợ hãi kêu thành tiếng. “Trình Tiểu Tứ…. Không phải huynh cũng nhìn trúng nàng ta chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.