Ác Nữ Kim Tiểu Mãn

Chương 8: Đám cưới Trình gia




“A, đây không phải là bé Tiểu Mãn sao? Sao lại kéo Tiểu Tứ nhà bà vậy?” Trình bà nội cười tủm tỉm hỏi.
“Trình bà nội, cháu đang dạy cho Trình Tiểu Tứ phải nhớ gọi người khi bị ăn hiếp ấy mà.” Kim Tiểu Mãn còn lâu mới bao che cho Trương Thiết Trụ. Trình Tiểu Tứ không nói, cô nói.
“Bị người khác ăn hiếp?” Trình bà nội tất nhiên không cho qua, vội vã đi tới,“Tiểu Tứ bị ai ăn hiếp? Có bị thương không?”
“Không có.” Trình Tu lắc đầu, giãy người ra khỏi tay của Kim Tiểu Mãn đứng ngay ngắn.
Liếc mắt nhìn Trình Tu đang ngoan ngoãn đứng yên để cho Trình bà nội nhìn trái nhìn phải, Kim Tiểu Mãn hừ nhẹ một tiếng. Đồ qua cầu rút ván!
Nghe được tiếng hừ của Kim Tiểu Mãn, Trình Tu theo bản năng nhìn qua. Đối diện với mắt tức giận của Kim Tiểu Mãn, cảm thấy mờ mịt không hiểu gì.
Vẻ mặt vô tội của Trình Tu khiến cho cơn tức giận của Kim Tiểu Mãn biến mất trong nháy mắt . Bó tay trợn mắt liếc nhìn Trình Tu một cái, không thèm nói thêm gì nữa.
“Bé Tiểu Mãn, lại đây, nói cho bà nội biết, là ai ăn hiếp Tiểu Tứ của chúng ta?” Biết rõ cháu trai nhà mình là một cái hũ nút, Trình bà nội hỏi thẳng Kim Tiểu Mãn.
“Trình bà nội, Trương Thiết Trụ vừa nãy tìm Trình Tiểu Tứ đòi kẹo. Còn nói là không cho kẹo sẽ đánh Trình Tiểu Tứ ngay.” Kim Tiểu Mãn phụng phịu nói sự thật.
“Tiểu tử Trương gia này bị ngứa da sao? Hay là tay không đủ dài? Muốn ăn kẹo sao không tự mình đi lấy?” Bà nội Trình vừa buồn cười vừa bực mình. Từ nhỏ Tiểu Tứ nhà bà thân thể đã rất yếu, được cả nhà yêu thương cưng chìu chưa phải chịu một oan ức dù rất nhỏ nhặt. Nay ở nhà của mình mà bị bắt nạt chỉ vì mấy thỏi kẹo à? Tiểu tử Trương gia hơi quá láo xược rồi.
Không cần suy nghĩ cũng biết được Trình Tiểu Tứ không nói chuyện bị Trương Thiết Trụ chặn đường ở bờ ruộng cho Trình bà nội, Kim Tiểu Mãn cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu.
“Là Tiểu Mãn giúp Tiểu Tứ của bà?” Mấy ngày trước Tiểu Tứ ra ngoài trở về còn đặc biệt hỏi chuyện của Tiểu Mãn, Trình bà nội biết được hai đứa nhỏ quen nhau, còn biết Tiểu Tứ mang gà con trong nhà trả lại cho Tiểu Mãn, nói là nợ Tiểu Mãn một trứng gà luộc.
“Vâng ạ, Trình Tiểu Tứ đánh không lại Trương Thiết Trụ.” Nhìn tay chân gầy guộc của Trình Tiểu Tứ, lại nhớ đến dáng dấp khỏe mạnh của Trương Thiết Trụ, Kim Tiểu Mãn trả lời.
Nghe nói thế, Trình Tu mím chặt môi, buồn bực cầm chặt quyển sách trong tay không thèm hé răng.
“Tiểu Tứ nhà bà sẽ không đánh nhau. Nếu còn có lần sau, Tiểu Mãn cứ tới đây gọi Trình đại ca, Trình nhị ca và Trình tam ca là được.” Trình bà nội mỉm cười vô cùng đôn hậu.
Trình bà nội à, gọi một người là đủ rồi, gọi gì tới cả ba, bà làm như ba cháu trai vạm vỡ nhà bà là giấy chắc? Kim Tiểu Mãn cười thầm trong bụng, nhưng cũng không để lộ ra trên mặt, “Dạ” một chữ lanh lảnh vang dội.
Trình bà nội liền vui vẻ: “Tiểu Mãn, sau này đến chơi với Tiểu Tứ, Trình bà nội sẽ luộc trứng gà cho hai đứa ăn.”
Bất ngờ ngoài ý muốn sao? Kim Tiểu Mãn không chút do dự gật đầu như giã tỏi.
“Vậy nhé, Tiểu Mãn với Tiểu Tứ ra trước chơi đi, bà nội còn rất nhiều việc phải làm, lát nữa sẽ kêu hai đứa ăn cơm.” Chuyện Trịnh gia dạy cho Lưu thị một bài học Trình bà nội đã nghe qua, Lưu thị cũng xem như là thua ở trên tay Kim Tiểu Mãn. Tiểu Tứ nhà mình chơi với Kim Tiểu Mãn tất nhiên sẽ không bị thiệt gì.
Trình Tu liếc nhìn Kim Tiểu Mãn, vâng lời rời đi. Kim Tiểu Mãn cũng không khách khí đi theo.
Trình gia có hỉ, bên trong bên ngoài hết sức ồn ào. Thấy Kim Tiểu Mãn vẫn đi theo phía sau, Trình Tu bỏ đi suy nghĩ tiếp tục đọc sách trong đầu, dắt Kim Tiểu Mãn tới hỉ đường, nắm một vốc kẹo nhét vào trong túi Kim Tiểu Mãn.
“Trình Tiểu Tứ, huynh làm gì thế?” Kim Tiểu Mãn nào phải là bé gái tám tuổi thật sự, làm sao mà ham ăn như vậy được?
“Ăn.” Nhét đầy vào túi trái của Kim Tiểu Mãn, Trình Tu tiếp tục nhét vào bên phải.
Nếu tiểu thiếu gia nhà Trình đã vui vẻ nhét kẹo nhà mình vào trong túi của người ngoài, là người ngoài được nhét kẹo, Kim Tiểu Mãn chọn nhận. Không rõ ràng sẽ không nhận lấy, lúc rảnh rỗi đem ra ăn vặt cũng là một chuyện tốt.
“Kim Tiểu Mãn, mày trộm kẹo!” Người vừa mới bước chưa đầy hai bước, tiếng thét chói tai của Kim Tiểu Hoa đột nhiên vang lên.
Sờ sờ hai túi được nhét đầy kẹo, Kim Tiểu Mãn cười rực rỡ: “Kim Tiểu Hoa, mày tưởng là ai cũng giống mẹ mày, chuyên yêu thích chuyện trộm cắp sao?”
“Mẹ tao còn lâu mới đi trộm. Mày nói bậy!” Kim Tiểu Hoa giương nanh múa vuốt đã muốn xông tới đánh Kim Tiểu Mãn, nhưng lại bị Kim Đại Sơn ở phía sau kéo lại.
“Sao mà không trộm? Đầu tiên là trộm trứng gà của tao, sau đó lại trộm gà mái của tao,rốt cuộc phải cầm tiền trả lại cho tao mới xong chuyện.” Nhìn Trình Tiểu Tứ đang che trước mặt, Kim Tiểu Mãn nhắc lại chuyện cũ, nói ra trước mặt mọi người.
“Sao lại cãi nhau rồi?” Trình đại nương không vui đi tới. Chuyện của Kim gia mấy ngày nay mọi người đều đã biết, nào nghĩ tới hai bé gái kia tiếp tục tại Trình gia cãi lộn. Hôm nay là ngày đại hỉ, nếu gây ầm ĩ ở đây thật không được.
“Mẹ, con mời Tiểu Mãn ăn kẹo thôi.” Trình Tu chợt lách người che chắn trước mặt Kim Tiểu Mãn lúc Kim Tiểu Hoa xông lại mở miệng nói.
Sắc mặt của Trình đại nương dãn ra: “Thân thể Tiểu Tứ không tốt, tại sao lại chạy ra ngoài? Mau về phòng đi.”
Trong mắt Trình Tu hiện lên một tia ảm đạm, gật đầu chuẩn bị trở về phòng.
“Trình Tiểu Tứ, chờ tôi.” Kim Tiểu Mãn không chút suy nghĩ bắt lấy tay của Trình Tiểu Tứ, cười nói.
Sắc mặt của Trình Tu vẫn không thay đổi, không đồng ý cũng không từ chối, chân vẫn nhấc lên bước ra ngoài.
Kim Tiểu Mãn cũng không lúng túng, coi như Trình Tiểu Tứ đã đồng ý rồi, theo sát sau lưng Trình Tiểu Tứ. Lúc đi ngang qua trước mặt Kim Tiểu Hoa, Kim Tiểu Mãn khinh thường ngẩng đầu, tay còn lắc lắc hai túi đầy kẹo. Không phải đứa nhỏ nào cũng có thể quang minh chính đại ở trước mặt mọi người bỏ kẹo vào trong túi mình đâu, còn bỏ vào hơn một hai cái nữa. Tóm lại là phải xem vẻ mặt của chủ nhà, đặc biệt là đứa nhỏ họ không quen mặt. Mà Kim Tiểu Hoa, thật bất hạnh thay chính là đứa nhỏ từ ngoài thôn tới không thân không quen.
Kim Tiểu Hoa tức sưng mặt trừng mắt nhìn Kim Tiểu Mãn rời đi, thiếu chút nữa còn nhào lên cắn người.
Nhìn Lưu thị đang đứng ngồi không yên bên cạnh, Phương thị cười khẩy. Chỉ cần Lưu thị dám làm loạn, bà nhất định sẽ khiến cho Lưu thị ở thôn Tiểu Hạnh không bao giờ ngóc đầu lên nổi.
Lưu thị dù có ngu ngốc tới đâu cũng biết hôm nay không thể động vào Kim Tiểu Mãn. Không kể đến Phương thị đang gắt gao dán mắt vào bà, còn có Trình gia, cũng sẽ không cho phép ngày vui bị quấy rối. Thấy mọi người đều nhìn lại đây, Lưu thị đẩy Kim Đại Sơn ra, kéo Kim Tiểu Hoa ôm vào lồng ngực, nhỏ giọng dặn dò đứng lên.
Kim Tiểu Hoa vốn còn đang giãy dụa không ngừng ở trong lòng Lưu thị cũng dần dần im lặng, liếm môi, mắt cực kì thèm thuồng nhìn vào bánh kẹo cưới trên bàn.
Không phải không nhìn thấy ánh mắt của Kim Tiểu Hoa, nhưng Trình đại nương lại làm như không nhìn thấy bỏ qua. Đứa nhỏ từ ngoài thôn đến đúng là không được giáo dưỡng, chẳng khác gì với mẹ của nó.
“Trình Tiểu Tứ, huynh đi nhanh vậy làm gì? Đợi tôi với.” Bất ngờ phát hiện ra Trình Tiểu Tứ hôm nay đi cực nhanh, Kim Tiểu Mãn la lên.
Trình Tu chẳng ư chẳng hử, chân bước nhanh hơn vè phòng của mình, thuận tay chuẩn bị đóng cửa lại.
“Trình Tiểu Tứ, huynh mà dám nhốt tôi ở ngoài này, tôi sẽ không bỏ qua cho huynh!” Đùa à, Trình Tiểu Tứ sao có thể mặc kệ cô, xem thường cô?
Trình Tiểu Tứ dừng động tác đóng cửa, nhìn Kim Tiểu Mãn nghiêm mặt hùng hổ bước vào nhà, sau đó mới đóng cửa lại.
“Huynh nói xem huynh đang làm gì thế hả? Vào phòng của huynh đâu phải là trái với mẹ huynh nói đâu? Chỉ giỡn tí thôi mà. Mẹ của huynh không chừng lại tưởng rằng huynh thích ngồi trong phòng mất.” Kim Tiểu Mãn ngồi xuống trên ghế, nhoài người ra bàn nhìn Trình Tu.
Trình Tu không trả lời, tới ghế bên cạnh ngồi xuống, hai mắt nhìn chăm chú vào quyển sách trên tay.
Đẩy hai tay của Trình Tu ra, giật lấy quyển sách của Trình Tu, sau đó niết mặt của Trình Tu, Kim Tiểu Mãn giận dữ đe dọa:“Trình Tiểu Tứ, huynh được bao nhiêu tuổi mà giả bộ thành ông già làm cái quái gì vậy? Không chịu nói ra à, huynh không nói thì làm sao mà người khác biết được?”
“Bà ấy không thích huynh đi ra ngoài.” Nghẹn một hồi lâu, cuối cùng Trình Tu cũng nói một câu.
“Bà ấy không thích huynh đi ra ngoài huynh sẽ không đi ra ngoài sao? Huynh không ra đi bà ấy tất nhiên là nghĩ huynh không thích đi ra ngoài.” Thấy mặt Trình Tu bị niết đến đỏ hồng lên, Kim Tiểu Mãn ngượng ngùng thả tay ra, trả quyển sách đang cầm trên tay về tay của Trình Tu.
Cầm lấy quyển sách, tay siết chặt, Trình Tu mím môi không thèm nói thêm gì nữa.
“Lại không nói lời nào? Trình Tiểu Tứ, huynh có tin tôi sẽ đánh huynh hay không?” Tiến đến trước mặt Trình Tu, mặt của Kim Tiểu Mãn đối diện với mặt của Trình Tu. Đứa nhỏ này vẫn chưa hiểu ra được, khiến cho cô rước bao nhiêu phiền não vào thân, nhưng lại nhẫn tâm không chịu để ý tới.
“Nếu huynh đi ra ngoài, bọn họ sẽ không vui.” Đã từng rất nhiều lần bị đuổi về phòng, Trình Tu không dám ôm hy vọng xa vời nữa.
Kim Tiểu Mãn cuối cùng cũng hiểu được vì sao tiểu thần y có thể cứu người nhưng lại không thể chẩn ra nguyên nhân rồi, rõ ràng là do bị nuôi ở trong nhà quá lâu. Kim Tiểu Mãn chăm chú nhìn Trình Tu một lúc lâu, sau đó nói:“Bọn họ vì lo lắng cho thân thể của huynh nên mới sợ huynh đi ra ngoài bị mệt mỏi, vậy huynh cứ chăm sóc thân thể mình thật tốt không để bọn họ lo lắng nữa không phải sao.”
“Thân thể của huynh có thể đi ra ngoài.” Trình Tu nhíu mày, trong lời nói mang theo uất ức và không đồng ý.
“Được được, có thể đi ra ngoài. Vậy huynh hãy nói với bà nội của huynh, sau này muốn ra ngoài chơi với bạn bè. Bà nội huynh thương huynh như vậy nhất định sẽ đồng ý thôi.” Bà nội Trình gia bảo vệ Trình Tiểu Tứ như gà mẹ bảo vệ gà con, toàn bộ thôn Tiểu Hạnh không người nào không biết và không người nào không hiểu.
Sau một lúc im lặng, Trình Tu nản lòng nói:“Huynh không có bạn.”
Đập một cái vào gáy Trình Tu, Kim Tiểu Mãn to giọng mắng:“Trình Tiểu Tứ,huynh cho tôi là người chết sao? Lần trước thì đắp rơm, lần này lại thẳng thừng khinh tôi không tồn tại. Huynh nói xem, huynh rốt cuộc là muốn như thế nào?”
“Huynh không…” Tại sao lại nói chết người? Trình Tu tính thanh minh, bỗng nhiên một tia sáng chợt lóe lêm,“Ý của muội là…”
“Tôi vừa nãy còn nói với Trương Thiết Trụ là tôi bảo vệ huynh, huynh không nghe ra à?” Kim Tiểu Mãn tay nện mạnh vào bàn, kêu lên một cách rất phong độ.
Bị giật mình lẳng lặng nhìn vẻ mặt bưu hãn của Kim Tiểu Mãn, trên mặt Trình Tu hiện lên một nụ cười nhẹ. Không nhiều, nhưng đủ để khiến tâm tình của cậu tốt lên.
Cuối cùng cũng nở nụ cười, Kim Tiểu Mãn mặc kệ bàn tay tê ngứa bởi chiếc bàn, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Huynh sau này muốn tìm muội thì phải đến Kim gia sao?” Ánh mắt Trình Tu mang theo sự chờ mong.
“Không cần đâu, đến thẳng sạp thịt heo Trịnh gia tìm tôi là được.” Kim Tiểu Mãn xoa hai lòng bàn tay thuận miệng nói.
“Sạp thịt heo?” Trình Tu nghi hoặc nhìn Kim Tiểu Mãn. Cô tới sạp thịt heo để làm gì?
“Ừ, sau tôi ở sạp thịt heo của cậu tôi.” Kim Tiểu Mãn gật đầu, cười bí hiểm,“Tôi nói cho huynh biết, tôi muốn học giết heo, sau đó…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.