Hoàng Phủ Trân cảm thấy mình có thể đi làm thầy tướng
số rồi, tùy tiện nói nói cũng trúng!
Nàng ngồi ở trên ngựa, con ngươi đen nhánh chớp chớp, mới cùng Hoàng Phủ Vệ ra
khỏi thành chừng hai canh giờ, vừa mới tiến vào ngọn núi này mà thôi, liền nhìn
thấy một đám người ngựa ở trên đường núi chém giết, hơn nữa thực rõ ràng
nghiêng về một bên.
Chỉ thấy ba, bốn nam tử mặc áo màu lam đậm vết đao đầy người, chật vật che chở
một tiểu cô nương, tiểu cô nương một thân áo gấm dài, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ,
một đám người vạm vỡ cầm đại đao vây quanh bốn phía bọn họ.
Nhưng hiện tại hành động của mọi người, đều bởi vì bọn họ xuất hiện mà dừng
lại.
Hoàng Phủ Vệ tựa như cái gì cũng không thấy, giục ngựa đi thẳng về phía con
đường không người bên cạnh, Hoàng Phủ Trân vụng trộm giương mắt ngắm hắn một
chút, tâm tính đà điểu bắt chước hắn làm như không thấy. Nếu đại gia hắn một bộ
dáng không muốn chõ mõm vào, nàng một thiếu nữ yếu đuối tay không tấc sắt cũng
không muốn tìm cái chết.
“Cứu mạng a! Cứu mạng a!” Tiểu cô nương bị vây ở bên trong thê lương kêu to.
Hoàng Phủ Trân do dự quay đầu nhìn nàng, lại trộm ngắm Hoàng Phủ Vệ đang làm
mặt lạnh một cái, ngón tay út nhẹ vịn bên hông hắn nắm chặt lại. “Cái kia....”
“Này! Đứng lại cho lão tử!” Nam tử trông được nhất cao lớn nhất trong bọn cướp không
vui quay qua một bên nhổ ngụm nước bọt, lông mày dựng thẳng trừng mắt đi tới,
thanh cửu hoàn đao trên vai kia còn vang lên leng keng leng keng.
Đại hán “ba” một tiếng nắm thanh đao ném đến trước ngựa của Hoàng Phủ Vệ, vẻ
mặt hung ÁC, một cước dẫm nát cành cây khô đứt rời, “Nghe rõ cho lão tử! Đường
này...” Hắn mới nói một nửa, một thanh âm kích động khác liền đoạt nói trước.
“Là ta mở, cây này là ta trồng, muốn qua con đường này, để lại tiền mua đường!”
Hoàng Phủ Trân nắm quả đấm xinh xắn, ánh mắt lóe sáng lớn tiếng nói xong. Không
nghĩ tới ở cổ đại này nàng có thể nghe thấy câu thuật ngữ lưu truyền hồi lâu
này, nhất thời hưng phấn liền giành mở miệng trước.
Tất cả mọi người trên đường núi đều cương một chút, ánh mắt đều phút chốc
chuyển qua nữ tử nhỏ nhắn ngồi trên lưng ngựa, kinh ngạc trừng mắt nàng.
“Lão đại, cô gái nhỏ này biết nói ngôn ngữ trong nghề của chúng ta.” Một tên
cướp dựa vào bên cạnh thủ lĩnh nói.
Thủ lĩnh sửng sốt một chút, hắn bước chân vào giang hồ lâu như vậy, vẫn là lần
đầu tiên gặp loại sự tình này, cô nương trên lưng con ngựa kia có bộ dáng mảnh
mai, nhưng nam nhân tướng mạo anh tuấn phía sau nàng kia, nhìn rõ là một người
luyện công phu, khuôn mặt lạnh lùng, xem ra không dễ chọc.
Hắn vuốt cằm nghĩ nghĩ, dũng cảm đứng ra trước, kéo đao ra, “Cô gái nhỏ rất có
can đảm, là kẻ nào trên giang hồ?”
Hoàng Phủ Trân mới vừa rồi dựa vào một cỗ nhiệt huyết dâng lên tùy tiện loạn
tranh nói, lúc này lấy lại tinh thần, nàng theo bản năng rụt lui vào trong lòng
Hoàng Phủ Vệ, tay nhỏ bé kéo cổ áo hắn xuống. “Hắn đang hỏi ngươi.”
Hoàng Phủ Vệ nhíu mày cúi đầu nhìn nàng, trong mắt hắn ánh lên vẻ tức giận, chỉ
cần không phải người mù đều nhìn ra được.
Nàng chột dạ cười cười, “Ta chỉ là muốn thử câu lời thoại kim bài [ý chỉ là tượng
trưng, đại biểu...] của bọn cướp.”
Hoàng Phủ Vệ lại ngẩng đầu, một chút cũng không xem vài cái tôm tép nhãi nhép
đặt ở đáy mắt, hắn lạnh lùng liếc thủ lĩnh bọn cướp một cái, nhẹ nhàng mà quăng
ra một chữ, “Cút!” Liền tiếp tục giục ngựa đi tới.
“Đùa giỡn Lão Tử có phải hay không? Lên cho ta!” Thủ lĩnh kia vừa thấy ánh mắt
khinh miệt xem thường của hắn, cơn tức cũng bốc lên, cầm lấy đao nhào tới phía
trước chém về phía chân ngựa.
“A! A a...” Toàn bộ bọn cướp ở bốn phía cầm đao hướng lại đây, Hoàng Phủ Trân
sợ hãi nắm chặt hắn, sợ tới mức ánh mắt trừng to giống như trâu, cái miệng nhỏ
nhắn càng không ngừng phát ra tiếng thét chói tai.
Hoàng Phủ Vệ một tay ôm eo của nàng, một tay cầm roi ngựa vung đánh, chỉ thấy
roi sắc bén vang lên “Ba ba”, trong chớp mắt, mấy tên cướp vung đao hướng tới
đều ngã bay ra ngoài!
“A...” Bọn cướp chật vật nằm trên mặt đất kêu thảm, gần chỗ lồng ngực đều có
một đạo vết roi sâu có thể thấy được xương cốt, máu thịt trào ra, máu tươi phun
đầy đất.
Nàng hít vào một hơi, phút chốc ngẩng đầu nhìn hướng Hoàng Phủ Vệ, biểu tình
trên mặt hắn vẫn không thay đổi, chỉ có roi ngựa cầm trên tay nhiễm đầy vết
máu, một giọt một giọt chảy xuống mặt đất.
Nàng âm thầm nuốt nước miếng một cái, đột nhiên cảm thấy trước đó vài ngày thủ
đoạn hắn đối đãi với nàng vẫn có tính ôn hoà.
Thủ lĩnh cầm cửu hoàn đao kia vẫn có chút bản lĩnh, đỡ được công kích của Hoàng
Phủ Vệ, nhưng cánh tay cũng bị đánh một roi, máu tươi chảy ròng. Thủ lĩnh hí
mắt đánh giá hắn, biết mình không phải đối thủ của hắn. “Coi như ngươi được!
Chúng ta đi!” Nam nhân
này không phải nhân vật đơn giản.
Hắn nhấc tay đánh vài cái thủ thế, mấy tên cướp liền đỡ lấy nhau rất nhanh rời
khỏi.
Đợi cho bọn họ đều đi hết, Hoàng Phủ Trân mới nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực.
“Dọa chết người.” Lần sau nàng vẫn là dừng miệng quạ đen nói lung tung.
“Tiểu thư, tiểu thư? Ngài không có việc gì chứ?” Mấy người hộ vệ áo lam kia
thấy bọn cướp đi rồi, cũng yên tâm, liền vội vàng hỏi.
“Ô ô... Oa...” Nữ tử bị vây vòng ở bên trong lên tiếng khóc lớn, có thể thấy
được sợ tới mức không nhẹ.
“Chúng ta có thể hay không...” Xem những người đó bị thương nghiêm trọng như
vậy, nàng nhịn không được đồng tình, muốn hỗ trợ.
“Ngươi lại xen vào việc của người khác, ta sẽ bỏ ngươi xuống ngựa.” Gân xanh
trên trán Hoàng Phủ Vệ nổi lên. Nữ nhân này mới vừa rồi căn bản chính là không
biết sống chết, lại bắt chước ngôn ngữ trong nghề của bọn sơn tặc?
Nàng nâng lên hai gò má, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi vểnh lên. Người này thật
nhỏ mọn, máu lạnh! Không thấy được những người đó bị thương đến như vậy sao?
Bất mãn bĩu môi, nhưng nàng cũng không dám mở miệng nói thêm cái gì nữa, núi
hoang đường vắng, nàng cũng không muốn bị bỏ xuống ngựa.
Từ đầu đến cuối, Hoàng Phủ Vệ cũng chưa nhìn người trên đường núi thêm cái nào,
tốc độ nhanh hơn rời đi.
Đoạn nhạc đệm này, xem như một đoạn náo nhiệt nhất trong hành trình hôm nay của
bọn họ, cũng khiến cho Hoàng Phủ Vệ thấy sự chính nghĩa của nàng, tuy rằng hắn
vẫn nói lời lạnh nhạt, nhưng trong lòng rung động lại không người biết. Sau đó,
ở trên lưng ngựa liên tục không ngừng bôn ba xóc nảy, khiến cho Hoàng Phủ Trân
sống không bằng chết, thẳng đến gần hoàng hôn, tuấn mã trên đường mới thong thả
dừng lại.
Hoàng Phủ Vệ ở trong rừng cây tìm một địa phương coi như sạch sẽ, cúi đầu nhìn
nữ nhân sắc mặt trắng bệch trong lòng, đưa tay đẩy nàng một chút. “Xuống ngựa.”
Nàng ở trên lưng ngựa chạy một ngày, xương cốt đều nhanh tan ra, bị hắn đẩy
nhẹ, cả người liền thẳng tắp ngã lên trước.
Hắn đúng lúc vươn tay chụp tới, ôm lấy eo của nàng. “Ngươi ngay cả xuống ngựa
cũng không được sao?” Rồi sau đó hai chân hắn xoay tròn, nâng nàng lưu loát
xuống ngựa, vừa rơi xuống đất liền buông tay ra.
Nàng không có tâm tình để ý giọng điệu ghét bỏ của hắn, bởi vì toàn thân trên
dưới của nàng không có chỗ nào không mệt, không có chỗ nào không đau, cũng
không trông nom tư thế dễ nhìn hay khó coi, nàng đi đến dưới một thân cây cách
nàng gần nhất, vừa rên rỉ, vừa điều chỉnh vị trí ngồi xuống.
“Ngô... A...” Nghe được xương cốt của mình phát ra tiếng vang thanh thúy, trời
ạ! Đây thật sự là một loại tra tấn! Nàng mê man dựa vào thân cây, bất tri bất
giác liền ngủ.
Không biết qua bao lâu, nàng giật mình, chậm rãi thức tỉnh lại, mênh mông lờ mờ
mở to mắt. Phần eo liên tục truyền đến một cỗ đau nhức khó chịu, nàng xoa xoa
mắt, nhìn bốn phía.
Trước khi nhắm mắt lại nghỉ tạm sắc trời vẫn còn vàng trong nay đã nhanh chóng
tối, cách đó không xa có một đống lửa, ngựa đen cưỡi một đường ở bên cái cây xa
xa kia. Cảm giác trên người có đồ vật gì đó chảy xuống, nàng cúi đầu nhìn, là
một chiếc áo choàng màu đỏ sậm? Là Hoàng Phủ Vệ đắp cho nàng sao?
“Kỳ quái? Hắn ở đâu?” Trái phải đều xem qua, nhưng không thấy được thân ảnh cao
lớn kia, nàng đang nghi hoặc, liền thấy thân ảnh của hắn từ trong rừng cây
xuyên qua đến gần.
Trên tay hắn mang theo một con cá cùng gà rừng đã rửa sạch, đi đến bên cạnh
đống lửa, thấy nàng tỉnh, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là lẳng lặng đem thức
ăn sửa sang lại tốt, đặt ở trên lửa nướng.
Không khí trầm mặc quái dị khiến cho Hoàng Phủ Trân khó chịu cực kỳ, giống có
mấy chục con kiến đồng thời bò trên người nàng, tay nhỏ bé của nàng nắm bắt
thắt lưng đau nhức của mình, hai đầu gối dựa, hai tay giao nhau ở trên đầu gối,
nghiêng mặt, giương một đôi con ngươi đen láy nhìn hắn đang ngồi ở bên cạnh
đống lửa.
Ngọn lửa đỏ vàng thỉnh thoảng nhảy lên một chút, khiến gò má của nam nhân tuấn
dật trước mắt lúc sáng lúc tối, bằng lương tâm nói, nàng thật sự không thể
không thừa nhận hắn thật đẹp, có cỗ anh tuấn dương cương, hai đạo mày kiếm thật
xứng với đôi con ngươi đen sâu kia, thật là nhân trung chi long. Ngẫm lại nhà
hắn tiền tài bạc vạn, tướng mạo đường đường, vốn có thể cưới đến một hiền thê
như hoa như ngọc, kết quả thiên bởi vì báo ân lại cưới đến một ác nương tử bất
hiếu, không hiền.
Giờ khắc này, Hoàng Phủ Trân đột nhiên bắt đầu đồng tình với hắn, ánh mắt dịu
dàng nhìn hắn, nếu hai người đổi thân phận, nàng có khả năng làm còn quá đáng
hơn hắn.
Cổ nhân nói rất đúng, cưới vợ phải cưới hiền, cưới vợ ác, một đời không thể an
bình. Hắn đem Hoàng Phủ Trân lúc trước đuổi tới Tế Nam, đã xem như hạ thủ lưu tình.
“Hoàng Phủ Vệ, sau khi bỏ ta, ngươi sẽ tìm được một nữ nhân tốt.” Hắn hẳn là
muốn có được hạnh phúc. Tuy rằng không biểu hiện rõ ràng, nhưng nàng có thể cảm
nhận được trong lòng hắn dường như rất cô đơn, lạnh lùng trên vầng trán, chính
là bởi vì đoạn hôn nhân không hạnh phúc này sao?
Hoàng Phủ Vệ đang cầm cây khô gảy đống lửa chợt dừng lại, đôi tròng mắt đen vốn
không nhìn nàng giờ đây chống lại mắt của nàng.
Trong đêm đen, con ngươi của nàng chớp động, trong suốt không giả, trong lòng
hắn bỗng nhiên có vật gì đó đang xôn xao, làm hắn cảm thấy có chút ngứa, mềm, ê
ẩm...
Cách nói của nàng, giống như là sau khi hai người cách duyên không bao giờ gặp
mặt nữa.
“Ngươi thì sao?” Nếu giống nàng nói, nàng đã quên tất cả, lại thoát ly Hoàng
Phủ gia, muốn đi con đường nào?
“Qua một ngày tính một ngày đi.” Hoàng Phủ Trân ngẩng đầu ánh trăng trên bầu
trời, nàng còn có thể như thế nào? Cho dù là nghĩ tất cả biện pháp muốn “Trở
về”, có thể nói thật sự, nàng cũng biết “Trở về” cần một vài điều kiện thiên
thời, địa lợi, nhân hòa.
Nàng còn nhớ rõ mình đến triều đại này là vì ngã xuống nước, ngày đó đang
truyền phát tin cảnh báo mạnh mẽ trên đài, nhưng cổ đại không có đài khí tượng?
Cũng không thể bảo nàng mỗi lần thấy mưa to gió lớn liền lao ra nằm ở trong
nước thử chử? Cũng không phải truyện tranh.
Hai người lại trầm mặc, chỉ còn tiếng vang leng keng của củi lửa thiêu đốt,
thẳng đến sau khi đồ ăn đều nướng chín vào bụng, Hoàng Phủ Vệ mới lại nói: “Cám
ơn ngươi cứu Ôn Vũ. Nhưng.... Vì sao?”
Nói có chút quái, nhưng Hoàng Phủ Trân lại hiểu ý tứ của hắn. “Không có vì sao,
thân thể tự nhiên động.” Nàng thì thào trả lời, mệt mỏi nhắm mắt lại. Nàng mệt
mỏi.
Nàng dùng lời nói đơn giản nhất trả lời vấn đề phức tạp của hắn, Hoàng Phủ Vệ
nhìn nàng nhắm mắt lại, không lâu sau, liền ngủ. Hắn yên lặng nhìn chăm chú
khuôn mặt ngủ say của nàng, tất cả cảm thụ đồng thời xông lên đầu.
Người là một loài động vật rất kỳ quái, một khi sinh mệnh có tên của gì đó, lý
trí bắt đầu nói, biết rõ kia không có nghĩa là gì, nhưng trong tình cảm, cũng
đã không thể chia lìa. Hắn đối với nàng chính là loại tâm tư phức tạp không
hiểu này.
Trên người nàng treo một danh phận —— thê tử của Hoàng Phủ Vệ, trước kia chỉ
cần nhớ tới điểm này, trong lòng hắn đối với nàng liền vạn phần chán ghét, hận
không thể đem cọc nhân duyên này chưa bao giờ tồn tại, nhưng hắn lại vô lực
thay đổi tình trạng ngay lúc đó, bởi vì tổ huấn ràng buộc đáng chết kia.
Nhưng, khi hắn cố gắng muốn quên có ác nương tử này, đồng thời nàng lại trở về
bên cạnh hắn, hơn nữa còn là lấy một loại tính tình khác hoàn toàn không giống
trước để xuất hiện, trước là người mãnh liệt, không phân rõ phải trái, tham mộ
hư vinh, hiện tại trở nên nhu nhược, thiện lương thậm chí... Dũng cảm vô tư,
nàng chuyển biến lớn như vậy, khiến cho trong lúc nhất thời hắn không biết làm
thế nào.
“Vì sao... Hiện tại mới như thế chứ?” Nếu nàng sớm là dạng này một chút, hắn có
thể hay không liền...
Một đêm này, Hoàng Phủ Vệ hoang mang, trong lòng trăm chuyển ngàn quay, có một
loại cảm xúc mà hắn không hiểu nói không nên lời. Người trước mắt, xác định
không phải là Hoàng Phủ Trân trước kia, nhưng loáng thoáng, hắn lại cảm thấy có
cái gì không thích hợp. Nếu phải hình dung, hắn chỉ có thể nói, nữ nhân này
không phải nàng trước kia, nhưng cũng không giống nàng bị mất trí nhớ.
***
Không khí giữa hai người từ một đêm kia bắt đầu có chuyển biến, Hoàng Phủ Trân
phát hiện Hoàng Phủ Vệ đối với nàng giống như có vẻ tốt một chút, không còn
luôn hé ra mặt lạnh nhìn nàng. Nàng không hiểu tâm lý hắn biến hóa, chỉ có một
ý nghĩ trong sáng là nếu hai người có thể trở thành bằng hữu cũng không tồi, dù
sao nhiều kẻ thù không bằng nhiều bằng hữu.
Trên đường đi đến phủ Hàng Châu, nhất định phải đi qua phủ Thái Bình trước,
cưỡi ở trên lưng ngựa thật sự không có thoải mái giống trong phim diễn, chuyện
thứ nhất hai người làm khi vừa đến phủ Thái Bình, chính là đưa Hoàng Phủ Trân
đi y quán, bởi vì nàng thật sự chịu không nổi toàn thân trên dưới đau đớn giống
bị dỡ xuống, thẳng đến nghỉ ngơi hai ngày trong nhà trọ ở phủ Thái Bình, nàng
mới tốt hơn một chút.
Lầu một nhà trọ không ít người rộn ràng, bởi vì đây là chỗ thương nhân buôn bán
phải trải qua, cho nên phủ Thái Bình phát triển cực kỳ phồn vinh, thương đội [đội buôn], sĩ tử[học trò], du khách lui tới cũng không thiếu.
Múc muỗng canh nóng uống xong, cảm giác ấm áp cuối cùng khiến cho dạ dày trống
rỗng của Hoàng Phủ Trân thoải mái rất nhiều, đôi mắt tò mò của nàng đánh giá
bốn phía, thấy cái gì cũng đều rất mới mẻ. Đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy
nhiều người như vậy sau khi bị đánh vào triều đại này, tuy rằng thân thể vẫn
còn không khoẻ lắm, nhưng tâm tình lại không tệ.
Nhưng trong lúc nàng đang đánh giá người khác, người trong nhà trọ cũng đang
đánh giá bọn họ. Chỉ là bề ngoài rất anh tuấn của Hoàng Phủ Vệ cũng rất hấp dẫn
người, hơn nữa Hoàng Phủ Trân giả thành nha hoàn ra phủ... Mặc trang phục nha
hoàn lại ngồi cạnh chủ tử ăn nhiều món, bộ dáng thất lễ này của nàng cũng dẫn
mọi người chú ý.
“Hoàng Phủ Vệ, khi nào thì chúng ta đi?” Bọn họ đã ở phủ Thái Bình năm ngày,
nhưng hắn vẫn chưa có ý tứ rời khỏi. Chẳng lẽ Hoàng Phủ lão thái gia ở chỗ này
sao?
“Hai ngày nữa.” Chỉ là ngồi ở trên lưng ngựa cũng khiến cho nàng khó chịu thành
như vậy, lúc trước nàng làm sao có can đảm nói muốn tự mình đến Hàng Châu?
“Nha. Thịt Đông Pha, trà Long Tĩnh, tôm bóc vỏ, cá chua Tây Hồ...” Được đến đáp
án, nàng nhàn rỗi không có việc gì, đơn giản đọc lên thực đơn của nhà trọ.
Hoàng Phủ Vệ ngay từ đầu cũng không để ở trong lòng, qua một hồi lại đột nhiên
biến sắc, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn nàng. “Ngươi, ngươi vừa rồi nói cái gì?”
Nàng đang đọc thực đơn trên tường sao?!
Hoàng Phủ Trân không hiểu sao sắc mặt hắn đại biến, ấp úng chỉ vào tấm bảng gỗ
trên tường, “Ta chỉ đọc thực đơn thôi, làm sao vậy?” Không phải là đọc đến đồ
ăn hắn ghét ăn chứ, nhưng hắn cũng không cần phản ứng lớn như vậy chứ?
Hắn nhìn nàng, thần sắc âm tình bất định, nhìn đến sắc mặt nàng cũng thay đổi
theo, khẩn trương cười cười, “Ta, ta, ta nói sai cái gì rồi sao?”
Con ngươi đen sâu kín của hắn nhìn nàng chăm chú, một hồi lâu sau, mới chậm rãi
lắc đầu, “Không có.” Hắn rũ mắt xuống, dấu đi ánh mắt ngạc nhiên của mình.
“Nha. Thiếu chút nữa bị ngươi hù chết.” Vỗ vỗ ngực, nàng ngây thơ mặt nhăn mày
nhíu, hai cái chân nhỏ ở dưới ghế lắc lư lắc lư, đôi mắt lại bắt đầu không an
phận nhìn bốn phía.
Trên thực tế, một chữ trên tường nàng cũng không có đọc sai, sai là... Hoàng
Phủ Trân căn bản không biết chữ!
Làm sao nàng đột nhiên biết chữ? Ở Tế Nam học được sao? Không! Không có khả năng! Tổng quản biệt
viện không có nhắc tới chuyện tập viết này ở trong thư, vậy rốt cuộc là chuyện
gì?
Gợn sóng trên mặt Hoàng Phủ Vệ không hiện rõ, nhưng nội tâm cũng đã có sóng
ngầm mãnh liệt, hắn ngầm hít mấy hơi, bắt đầu hồi tưởng những chuyện đã phát
sinh trong thời gian này. Nàng trở nên kỳ quái như vậy là từ... Sau khi bắt đầu
bị thương?
Phút chốc một chút vầng sáng hiện lên trong óc, hắn nghĩ tới! Hắn nhớ rõ khi
cứu nàng từ đáy nước lên hộ vệ đã nói qua, khi nàng rơi xuống nước giống như
cũng đã tắt thở, sau khi hộ vệ vớt nàng từ trong nước lên, tất cả mọi người đều
nghĩ nàng đã chết, không nghĩ tới nàng bỗng nhiên lại bắt đầu hô hấp...
Một ý lạnh quỷ dị nháy mắt lủi qua toàn thân, làm toàn bộ da gà của hắn nổi
lên, một ý tưởng vớ vẩn đến cực điểm chưa từng nghĩ tới lại đột nhiên hiện lên
trong óc hắn, ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ của nàng, ánh mắt
lóe sáng.
“Hoàng Phủ Vệ, cho ta tiền.” Nàng chợt đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt vừa vặn
đụng với hắn.
“Tiền?”
“Uh, cho ta nhanh lên.” Một đôi mắt to của nàng còn dính ở trên đường, trong
lòng có chút sốt ruột. Không hề phát hiện ánh mắt hắn nhìn mình là kỳ lạ như
vậy, tay nhỏ bé vẫn đang duỗi thật dài.
Thời điểm ra Hoàng phủ sơn trang bị bắt được lúc trước, tất cả tiền tài trên
người cũng đều bị hắn lấy đi, cho nên hiện tại túi nàng trống không, một xu
cũng không có.
Hoàng Phủ Vệ mím chặt môi, từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc cho nàng.
Sau khi nàng cầm liền đi về phía đường cái.
Hắn nhìn nàng ra khỏi nhà trọ, đi đến bên cạnh một người phụ nữ ăn xin tóc rối
bù trên đường, trong tay người phụ nữ ăn xin còn nắm một đứa bé ăn xin rất nhỏ,
hai mẹ con đang quỳ gối trên đường cái ăn xin.
Nàng nở một nụ cười dịu dàng ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ ăn xin, đem
thỏi bạc kia trực tiếp bỏ vào trong lòng người phụ nữ ăn xin, người phụ nữ ăn
xin cảm kích sắp dập đầu với nàng, bị nàng cuống quít giữ chặt. Nàng nói mấy
câu với người phụ nữ ăn xin, sau đó liền quay đầu lại nhìn đứa bé ăn xin bên
cạnh người phụ nữ, cười hì hì vỗ vỗ đầu của hắn, đứng dậy đi trở về nhà trọ.
Trước khi đi, ánh mắt nàng lại thương hại nhìn về phía đứa bé ăn xin kia, tiếp
theo cư nhiên không để ý ánh mắt khác thường từ bốn phía, vươn tay ôm lấy hài
tử kia, mỉm nụ cười dịu dàng với hắn...
Màn này khiến cho Hoàng Phủ Vệ trong nhà trọ cực kỳ rung động, hắn luôn luôn
bình tĩnh rốt cuộc nhịn không được kích động trong lòng, chỉ có thể giật mình
đột nhiên nhìn nàng, vẻ dịu dàng của nàng hắn chưa từng gặp qua.
Hoàng Phủ Trân thương tiếc sờ sờ tay đứa bé ăn xin, lại nói với người phụ nữ ăn
xin hai câu, liền đứng lên quay về nhà trọ. Lúc đứng dậy thì nàng hơi choáng
váng một chút, bước chân lảo đảo, không cẩn thận đụng phải người trên đường.
“Ai! Ngươi làm cái gì vậy?” Phía sau truyền đến tiếng mắng chửi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, vừa rồi ta hơi choáng váng.” Nàng quay đầu, vội
vàng xin lỗi người ta.
“Cô nương, ngươi không sao chứ?” Người phụ nữ ăn xin tiến lên quan tâm hỏi.
Hoàng Phủ Trân khoát tay, “Không sao, đại nương, ngươi nhanh chóng mang đứa nhỏ
về nhà đi.” Vì miễn cho đại nương lại lôi kéo dập đầu với nàng, nàng chạy nhanh
về nhà trọ.
Hoàng Phủ Vệ nhìn nàng chạy về, nhìn thấy cổ áo tay cổ nàng đều nhiễm bùn đất,
“Trở về phòng rửa mặt chải đầu, quần áo này không cần.”
“Vì sao? Quần áo này còn có thể mặc nha, hơn nữa đây là của Lục nhi.” Nàng cúi
đầu nhìn mình, tuy rằng hơi bẩn, nhưng giặt thì sạch lại thôi.
“Lục nhi?” Mày kiếm của hắn nhíu lại.
Nàng chậm nửa nhịp, mới phát hiện mình nói cái gì, hai tay che miệng, chớp ánh
mắt vô tội nhìn hắn.
Không xong! Không cẩn thận bán đứng Lục nhi...
Nghĩ đến Hoàng Phủ Vệ sẽ tức giận, không nghĩ tới hắn như không có việc gì đứng
dậy nói với nàng: “Trở về phòng đi.”
Trở lại trong phòng, Hoàng Phủ Vệ một mình lẳng lặng ngồi ở trên ghế, trong đầu
vẫn xoay quanh chuyện thật vừa xảy ra lúc nãy cùng ý tưởng vớ vẩn kia, càng
nghĩ, hắn càng phát hiện nhiều chỗ quỷ quái của Hoàng Phủ Trân, sau đó nghĩ tới
đến Hoàng Phủ Trân căn bản sợ nước mới đúng. Nàng là đứa nhỏ lớn lên trong núi,
cho nên hoàn toàn không biết bơi, mới có thể để bọn cướp tập kích ở gần Bạch
Thấm Nhai, rơi xuống nước chết chìm...
Phải không? Có thể có sao? Mượn xác hoàn hồn... Bây giờ nàng rốt cuộc là ai?
Trong đầu xuất hiện thân ảnh của nàng, còn có ngày đó nàng nói với hắn “Tìm một
nữ nhân tốt đi”, ánh lửa chiếu rọi trong ánh mắt trong suốt... Nguyên lai,
“Nàng” chưa bao giờ là Hoàng Phủ Trân bọn hắn nghĩ đến, cho nên mới nóng lòng
rời đi như vậy.
Hắn thất thần nhớ tới nụ cười dịu dàng mới vừa rồi nàng lơ đãng triển lộ, ánh
mắt dần dần sâu đậm, hai tay cũng nắm chặt thành quyền.
Nàng không thể đi... Coi như là trời xanh cho cơ hội thứ hai đi, nếu không thể
hưu thê, vậy hắn sẽ thay đổi vận mệnh của mình! Nàng vốn nên thuộc về hắn, bất
luận hồn phách thay đổi hay không, nếu hiện tại nàng có thể tác động tim của
hắn, vậy hắn càng không thể thả nàng đi, nàng, sẽ chỉ là thê tử của hắn!
***
Hai ngày sau, sáng sớm Hoàng Phủ Vệ liền chuẩn bị xuất phát, lo lắng Hoàng Phủ
Trân chịu không nổi xóc nảy trên lưng ngựa, cho nên bỏ tiền ra bảo chưởng quầy
thay mặt bọn họ đến tiệm ngựa, mua một cỗ xe ngựa thoải mái. Hắn thúc giục nàng
vẫn đang còn mơ mơ màng màng ngủ rời giường, đem nàng quăng vào trong xe ngựa,
tự mình điều khiển xe ngựa rời khỏi phủ Thái Bình.
Hoàng Phủ Trân vừa lên xe ngựa, nhắm mắt lại liền ngủ, qua không biết bao lâu
mới tỉnh lại.
Tóc tai bù xù ngồi ở trong xe ngựa, nàng sờ sờ chăn lông mềm mại trên giường,
nhìn xung quanh, lưng dựa vào là cái đệm dày, nhìn qua bên trái là một loạt hộp
gỗ tinh xảo, bên trong truyền đến hương ngọt nhàn nhạt, nhìn qua bên phải hình
như là lương khô, chăn phủ gấm còn có một chút đồ chơi nhỏ, bên ngoài thì
truyền đến tiếng bánh xe vang “Rắc rắc”.
Ở trong xe ngựa nhìn vòng vo một chút, nàng mở cửa gỗ ra, thăm dò nhìn ra ngoài
liền thấy Hoàng Phủ Vệ đánh xe, đồng thời xe ngựa không báo động trước chấn
động, thân mình nhô ra của nàng liền như vậy đụng vào ngực hắn.
“Cẩn thận một chút.” Hắn vươn ra một tay ôm lấy eo của nàng, hơi hơi dùng sức,
thân mình nàng vừa chuyển, đã bình yên ngồi ở bên cạnh hắn.
“Cám ơn.” Vỗ vỗ ngực, nàng cảm kích cười cười với hắn.
Tốc độ xe ngựa chạy cũng không nhanh, nàng ngồi ở phía trước, nhìn xuống cảnh
sắc chung quanh.
“Sao đột nhiên thay xe ngựa?” Gió nhẹ thổi, tóc dài cũng đi theo đón gió loạn
múa, tay nàng vội vàng nắm lấy tóc loạn bay của mình.
“Không có gì.” Trong lòng đang nghĩ, thái độ cùng cử chỉ của hắn toàn bộ tự
nhiên không đúng, trong hai ngày này hắn suy nghĩ rất nhiều, đều là nghĩ làm
sao để nàng nhận chuyện trở thành thê tử của Hoàng Phủ Vệ.
Hắn chuyển biến như vậy có lẽ có chút ích kỷ, hắn biết, mỗi khi nghĩ đến thê tử
cũ khiến hắn chỉ e sợ tránh né không kịp, thê tử hiện nay, lại khắp nơi hấp dẫn
ánh mắt hắn, làm cho hắn lâm vào rung động, hắn không thể không cảm tạ ông trời
an bài. Mặc kệ là nguyên nhân gì khiến nàng “Thay đổi con người”, nhưng ít
nhất, bộ dạng cùng thân phận của nàng không thay đổi, hắn có đầy đủ lý do không
tha người.
Chỉ cần nàng nguyện ý thật tình ở lại bên cạnh hắn, hắn sẽ đối đãi thật tốt với
nàng
Đáy lòng nhộn nhạo một cảm giác vui sướng không hiểu vì sao, hắn nhìn nàng,
đang dùng ngón tay vuốt qua tóc dài đưa ra sau bện thành một cái bím dài, ánh mặt
trời chiếu ở trên mặt hắn, ánh nắng chiếu lên làn da trắng noãn mềm mại của
nàng, động tác tự nhiên không ngừng, còn mang vẻ ngây thơ quyến rũ của thiếu
nữ.
Hắn nhìn đột nhiên hơi giật mình, thấy nàng cột chắc mái tóc, đắc ý hiện lên ý
cười, cũng nhịn không được cong cong khóe môi.
Hoàng Phủ Trân vừa vặn quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy trên mặt hắn có ý cười,
nàng kinh ngạc trợn tròn mắt.
Wow! Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn cười nha! Không nghĩ tới hắn cười
rộ lên rất đẹp.
Hoàng Phủ Vệ thấy vẻ nàng giật mình, hơi hơi lúng túng lảng đi, “Phía trước gió
lớn, ngươi vào xe ngồi đi.” Khuôn mặt màu mạch nha tuấn tú, hơi hiện vẻ đỏ ửng.
Phát hiện hắn bối rối, nàng vụng trộm che miệng cười cười, “Không sao, nhưng ta
không muốn ngồi buồn trong xe.” Nguyên lai hắn cũng sẽ thẹn thùng? Hắc... Thiệt
vui nha! Nghĩ vậy, tươi cười trên mặt nàng càng ngọt.
“Đúng rồi, Hoàng Phủ Vệ, ngươi cùng ta đến Hàng Châu, chuyện cửa hàng làm sao
bây giờ?”
“Bọn Diễm đệ sẽ phụ trách.” Nếu Diễm đệ dám giúp đỡ nàng chạy trốn, đương nhiên
sẽ gánh vác hậu quả. Hiện tại hắn có vẻ để ý, là cách nàng xưng hô hắn.
“Ngươi có thể kêu ta Vệ.” Chợt đột nhiên, hắn tung những lời này.
Nàng chần chờ một chút, buồn bực quay đầu nhìn hắn, “Ách... Gọi ngươi như vậy
không tốt sao?” Xưng hô như vậy vô cùng thân thiết, dường như không thích hợp
với một đôi vợ chồng muốn cách duyên. Nghĩ đến việc sắp cùng hắn mỗi người đi
một ngả thật sự, bên trong đôi mắt sáng rọi của nàng không khỏi ánh lên vẻ u
ám.
“Trân nhi.” Tay nắm dây
cương hơi hơi co rút nhanh, nàng không muốn thay đổi, vậy thì do hắn tới trước.
Tiếng nói trầm thấp tung bay ở trong gió, mềm nhẹ lại khàn khàn gọi tên của
nàng.
Hoàng Phủ Trân sửng sốt, trong lòng có gì đó tán loạn rơi, một cỗ nhiệt khí
tăng lên làm hai gò má trắng noãn nhất thời đỏ lên. Nàng bối rối mở mắt, không
dám nhìn thẳng khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Hai người im lặng không nói gì, nhưng lại giống như có được cái gì dao động
giữa cả hai, một tiếng “Trân nhi” của người kia giống như thay đổi một số thứ,
cũng đập phá tầng tầng che dấu tâm ý trong lòng nàng.
Bình bịch! Bình bịch... Nàng có thể nghe thấy ngực mình truyền đến tiếng tim
đập rất nhanh,
tiếng tim đập dồn dập lại bất an là vì hắn sao? Không
được, nàng không phải Hoàng Phủ Trân.
Hoàng Phủ Vệ cũng không ép nàng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía trước điều khiển
xe ngựa, chỉ có tay nắm dây cương là buộc chặt, hơi chút biểu lộ ra toan tính.
Rốt cục, không biết qua bao lâu về sau, bên cạnh hắn mới truyền đến một âm
thanh như có như không. “Vệ...”
Tảng đá lớn trong lòng buông xuống, hắn vụng trộm thở ra, trong tròng mắt đen
nhộn nhạo ý cười.
“Uh, đúng rồi, nghe Lục Nhi nói...” Hoàng Phủ Trân vượt qua loại sợ hãi nặng nề
và không khí u ám này, chủ động cười, cùng hắn trò chuyện thoải mái.
Hoàng Phủ Vệ cũng không chọc phá nàng, vẻ mặt mang vẻ cưng chìu, theo lời của
nàng ngẫu nhiên đáp lại, môi mỏng manh thủy chung chứa đựng một chút ý cười.
Khi ánh mắt hắn chuyên chú, nàng ngượng ngùng liếc mắt, không dám nhìn hắn nữa,
lòng lại sớm không khống chế được tim đập cực kỳ nhanh.
Từ Thái Bình đến Hàng Châu chỉ có một đoạn đường ngắn, trên đường Hoàng Phủ Vệ
cố ý bỏ qua việc tìm trấn nhỏ để ngủ trọ, ăn ngủ trên xe ngựa, khiến cho hai
người có thể có càng nhiều thời gian ở chung.
Hoàng Phủ Trân ngồi ở bên cạnh đống lửa, ngước mắt nhìn trời đêm đen nhánh tựa
như màu sắc dải nhung lụa đen tinh khiết, ngôi sao đầy trời giống như rải đầy
vô số viên trân châu trong suốt, vầng sáng mặt trăng đẹp mê người.
“Ngày mai sẽ đến Hàng Châu rồi, ngươi nói gia gia ở nơi nào?” Hoàng Phủ lão
thái gia a... một tờ thư hưu thê của nàng liền toàn bộ nhờ lão nhân gia ông ta.
Nhưng... ánh mắt nàng lại quyến luyến chuyển qua trên mặt hắn, sau đó lại
chuyển hướng bầu trời đầy ánh sao.
Sau khi Hoàng Phủ Vệ yên lặng mới nói: “Không biết.”
Nàng vẫn muốn rời khỏi hắn sao? Khi lấy thư hưu thê, nàng sẽ đi nơi nào?
Hoàng Phủ Trân bất đắc dĩ cúi mắt, thời đại này không có gì cả, động lực có thể
khiến cho nàng lưu lại thật sự không nhiều lắm, Côca nàng yêu nhất cũng không
được uống, nhưng...
“Hoàng Phủ Vệ, cho dù chúng ta cách duyên rồi, ngươi cũng đừng quên ta được
không?” Vừa nghĩ tới trong trí nhớ nam nhân này mình dần dần biến mất, chẳng
biết tại sao, lòng của nàng liền thấy hơi hơi đau.
Hoàng Phủ Vệ giương mắt nhìn nàng, trong mắt hắn xuất hiện ánh lửa, “Vậy còn
ngươi?”
Hoàng Phủ Trân nhìn xuống, đôi mắt hắn đột nhiên nhìn thẳng nàng, làm nàng theo
bản năng mà muốn né tránh, sao biết hắn vươn tay khéo léo nhẹ nhàng nắm lấy cằm
dưới nàng, nghiêm túc bắt buộc nàng nhìn hắn.
Tránh né cũng tránh không khỏi, nàng đành phải nhìn lại hắn, môi nới lỏng, nhẹ
nhàng mà thở dài một tiếng. Trong con ngươi đen của nàng xuất hiện khuôn mặt
anh tuấn của hắn, môi hơi cong cong lên.
“Ta sẽ không quên ngươi.”
Nàng làm sao có thể quên người nam nhân này đây? Sớm không biết khi nào thì bắt
đầu, hắn liền chiếm cứ tất cả tâm tư của nàng, nàng tức giận hắn, sùng bái hắn,
sợ hắn, nhưng cũng đồng tình hắn, thậm chí... Thích hắn. Cô đơn ở đáy mắt hắn,
nàng luôn nghĩ đến làm như thế nào mới có thể xoá đi?
“Vậy, ta cũng sẽ không quên ngươi!” Càng sẽ không thả ngươi ra.