Tâm trạng của La Cẩm Vân đang rất rối bời, cô không ngờ là gia đình cô lại có liên quan đến vụ án. Mặc dù có thể chỉ là trùng hợp, nhưng cô có linh cảm không phải như vậy. Tôn Hạo Minh cũng rất bối rối, chi tiết này khiến suy nghĩ của anh bị loạn nhịp.
Bà ngoại của La Cẩm Vân là nạn nhân năm đó, và bây giờ anh lại mua ngôi nhà kia. Đây có phải là một manh mối? Chuyện anh lựa chọn ngôi nhà này chắc chắn là ngẫu nhiên, không ai có thể sắp đặt được.
Có một điều mâu thuẫn ở đây là tại sao mẹ cô lại im lặng khi biết tin này? Chẳng lẽ chỉ vì không muốn nhắc tới câu chuyện buồn nhiều năm trước sao? Lần này có liên quan đến gia đình của La Cẩm Vân, anh không thể nêu suy nghĩ lung tung được.
“Cẩm Vân này, anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện rõ ràng với bác gái.” Tôn Hạo Minh lên tiếng.
“Phải, chỉ còn cách đó thôi.” Cô cũng suy nghĩ giống anh. Bỗng có cuộc gọi đến, cô bắt máy “Alo.”
“Cô là người đã thuê thám tử ở hãng tôi đi theo dõi những người nhân viên lau dọn phải không?” Người ở bên kia hỏi.
“Ông là chủ hãng thám tử sao? Phải, là tôi. Nhưng tôi trả tiền đầy đủ, cũng không phải làm chuyện phạm pháp gì, sao ông lại gọi cho tôi?” La Cẩm Vân hỏi ngược lại ông ta.
“Theo thám tử của tôi nói thì đã có tới người thứ năm gặp tai nạn và bị thương. Sau đó tôi mới biết là họ đã tham gia lau dọn một ngôi nhà vào một ngày trước khi cô thuê thám tứ. Đó là ngôi nhà mà ác quỷ xuất hiện. Cô giải thích xem việc này là như thế nào?” Ông ta lại đặt một câu hỏi khác.
“Đúng là vậy. Tôi lo sợ họ sẽ bị ác quỷ trừng phạt khi dám bước vào lãnh địa của nó, và kết quả thì ông thấy rồi đó. Tin vào chuyện ác quỷ tồn tại hay không thì tùy ông. Nhưng việc này liên quan gì đến ông đâu chứ?” Đang lúc nóng lòng muốn về nhà hỏi cho ra lẽ, bỗng bị cuộc gọi cắt ngang khiến tâm trạng cô có chút không tốt.
“Liên quan chứ, nhiều là đằng khác. Bởi vì tôi là người đã điều tra vụ án năm đó, tôi là Vương Kiến.”
“Vương Kiến? Phải rồi, hình như thanh tra xử lý vụ án năm đó là Vương Kiến.” La Cẩm Vân lại bị một phen bất ngờ.
“Vương Kiến sao? Ông ta sao lại gọi cho em?” Tôn Hạo Minh cũng bị bất ngờ, anh buộc miệng hỏi.
Phía bên kia, Vương Kiến tiếp tục “Nếu cần dọn vệ sinh thì có lẽ vừa có người dọn vào ngôi nhà đó, có phải là cô không?”
“Không phải, là chồng tương lai của tôi.” La Cẩm Vân đáp.
“Tôi chỉ muốn nói là đừng nên tin vào chuyện ma quỷ. Là do tôi bất tài nên vụ án năm đó vẫn chưa lí giải được. Nhưng tuyệt đối không có ác quỷ nào cả.” Dường như ông ta chỉ muốn khẳng định điều đó với cô chứ không có lí do quan trọng nào cho cuộc gọi này.
Tôn Hạo Minh dùng tay ra hiệu rằng anh muốn nói chuyện với Vương Kiến, La Cẩm Vân liền nói “Có vẻ Hạo Minh cũng có suy nghĩ giống ông. Ông nói chuyện với anh ấy nhé.”
Nhận lấy điện thoại từ La Cẩm Vân, Tôn Hạo Minh nói với Vương Kiến “Tôi là chủ của ngôi nhà đó hiện tại, thật ra tôi cũng rất quan tâm đến vụ án ác quỷ đến từ hư không đó. Cựu cảnh sát Vương, tôi muốn gặp ông để cùng trao đổi quan điểm, có được không?”
Trong thời gian qua, vụ án này là một điều ám ảnh đối với Vương Kiến, có người muốn cùng ông trao đổi nên Vương Kiến vô cùng hoan nghênh “Dĩ nhiên là được.”
Sau đó ông ta cho họ một điểm hẹn.
“Anh muốn gặp Vương Kiến sao?” La Cẩm Vân hỏi. Chương mới nhất tại [ 𝑇𝐑UM𝑇𝐑U 𝒴Ệ𝙽﹒𝓥𝙽 ]
“Phải, sở dĩ chúng ta phải tìm hiểu vất vả thế này là do thiếu thông tin. Nay có cơ hội gặp người đã điều tra vụ án năm đó thì chỉ cần hỏi ông ta là sẽ đầy đủ cả thôi.” Tôn Hạo Minh đáp.
“Nhưng chẳng phải ông ta với số thông tin đó đã không phá được vụ án còn gì. Em nghĩ là do mọi người không chịu chấp nhận sự tồn tại của ác quỷ mà thôi.” Đến lúc này, quan điểm của cô vẫn rất vững chắc.
Tôn Hạo Minh cũng cứng đầu không kém “Chắc chắn sẽ có một lời giải thích khác hợp lý. Năm đó Vương Kiến và đồng đội có thể đã có thiếu sót trong lập luận, biết đâu chúng ta lại tìm được thì sao?”
Cả hai người họ suốt nhiều năm qua đã cùng nhau tìm hiểu rất nhiều vụ việc, hầu như đều đi chung đến một kết luận. Những lúc bất đồng như thế này thật sự rất hiếm, cô biết Tôn Hạo Minh cũng như cô, là những người không bao giờ chịu nhượng bộ nếu không có kết quả cuối cùng.
Có lẽ chỉ khi ác quỷ tới và đem đến sự trừng phạt, Tôn Hạo Minh mới chịu tin vào thế lực thần bí. Tuy nhiên, điều đó đồng nghĩa là anh sẽ phải chết, mà La Cẩm Vân thì không muốn điều đó.
“Được rồi, chúng ta sẽ thử suy đoán xem sao.” Cô thầm hy vọng là anh đã đúng và cô đã sai “Chuyện của bà ngoại em sẽ hỏi sau, bây giờ chúng ta cùng tới gặp cựu cảnh sát Vương thôi.”