“Hạo Minh tới chơi à? Để mẹ làm vài món ngon, Sao cơ? Còn có một vị khách nữa à?” Lý Mẫn ngạc nhiên khi La Cẩm Vân gọi điện về và thông báo với cô rằng Tôn Hạo Minh và Vương Kiến sẽ đến nhà để nói về một việc quan trọng.
“Có chuyện gì thế?” Chồng bà cũng là ba của La Cẩm Vân, La Tường, lên tiếng hỏi. Ông thấy thái độ của vợ khi nghe điện thoại có chút kì lạ.
“Cẩm Vân bảo rằng Hạo Minh và một người nữa sẽ tới đây nhằm hỏi một chuyện quan trọng. Anh cũng biết Hạo Minh vừa mua ngôi nhà kia mà, liệu có liên quan đến chuyện đó không?” Lý Mẫn lo lắng.
“Ý em là chuyện gì? Nếu là chuyện mẹ em thì có lẽ cũng nên kể cho con nghe rồi. Dù sao cũng đâu phải việc không thể tiết lộ.” La Tường bình tĩnh nói, ông đang suy tính gì đó trong đầu.
“Lỡ đâu họ biết nhiều hơn thế thì sao?” Lý Mẫn vẫn không cảm thấy yên tâm hơn.
Một lúc sau, La Cẩm Vân cùng Tôn Hạo Minh và Vương Kiến đã có mặt ở phòng khách. Lý Mẫn nhìn thấy khuôn mặt vị khách này có chút quen, dường như đã gặp từ rất lâu rồi.
“Xin chào hai người, tôi là Vương Kiến, cựu cảnh sát, hiện đang mở một văn phòng thám tử.” Ông lên tiếng giới thiệu bản thân.
Lý Mẫn giật mình, bà nhớ ra cái tên này “Ông là người phụ trách vụ án năm đó?”
“Đúng vậy, và tôi đã thất bại tại vụ án ác quỷ đến từ hư không đó.” Vương Kiến thừa nhận.
“Vậy bây giờ ông tìm chúng tôi vì cái gì? Không phải mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?” Lý Mẫn hỏi.
“Thế nào gọi là kết thúc cơ chứ? Mọi người đổ tội lên một con ác quỷ tưởng tượng, còn hung thủ thực sự vẫn đang nhởn nhơ ngoài kia. Tôi không thể chấp nhận cái thực tế này được.” Vương Kiến đáp trả, ông cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Cứ cho là có hung thủ thì đã hết hạn truy tố rồi, ông còn tìm kiếm làm gì?” La Tường xen vào.
“Phải, giờ hung thủ cũng không thể bị trừng trị được nữa, có điều tôi muốn trước khi chết có thể tìm được hắn. Có lẽ đó chỉ là hy vọng cá nhân của tôi thôi. Những năm qua tôi luôn nghĩ tới ngày có thể đưa tên hung thủ đó ra ánh sáng để dập tắt hết những chuyện về ác quỷ hoang đường.” Vương Kiến nói.
“Chúng tôi không thể giúp gì được cả, tôi xin lỗi, mời ông về cho.” Lý Mẫn có ý đuổi khách.
“Khoan đã, con muốn hỏi một chuyện. Tại sao mẹ không nói với con về chuyện bà ngoại là nạn nhân trong vụ thảm sát đó?” La Cẩm Vân lên tiếng.
Lý Mẫn lắc đầu ngao ngán “Sao con lại hỏi thế? Rõ ràng con cũng biết rằng dù mẹ có nói ra cũng đâu được gì. Cứ xem như bà con chết bình thường không phải tốt hơn sao?”
Cô thấy cũng hợp lý. Lúc này Tôn Hạo Minh đột ngột nói sang một chủ đề khác “Có phải dì biết chuyện Cẩm Vân đã thuê thám tử điều tra các nhân viên vệ sinh không?”
Lý Mẫn tỏ ra lo lắng, hỏi lại anh “Sao cháu lại hỏi thế? Phải, dì biết nhưng có vấn đề gì?”
“Có người đã cố tình thuê người làm bị thương những người đó. Mục đích chỉ có thể là đang cố tình khiến cho mọi chuyện giống như ác quỷ đang ra tay nhằm hăm dọa cháu. Mà để làm điều đó thì cần có người chứng kiến, nếu La Cẩm Vân không thuê thám tử theo dõi thì khó lòng mà tin tức đến tai cháu. Vậy nên người đã làm việc này là người biết được hành động của La Cẩm Vân.” Tôn Hạo Minh lập luận.
“Khoan đã. Việc này em chỉ nói với ba và mẹ thôi, chẳng lẽ hai người đã kể với ai về việc này sao?” La Cẩm Vân hết nhìn Tôn Hạo Minh lại nhìn ba mẹ mình.
Lý Mẫn và La Tường nhìn nhau im lặng một lúc, cuối cùng La Tường lên tiếng thú nhận “Đúng là ba mẹ đã bày trò để hù dọa Hạo Minh. Nhưng con gái, Hạo Minh, cả cảnh sát Vương, hãy tin chúng tôi. Tôi và Lý Mẫn không hề muốn khiến ai chịu tổn thương, những người nhân viên vệ sinh đó đều được bồi thường thỏa đáng cả.”
“Đâu phải cứ bồi thường là có quyền làm bị thương người khác đâu ạ. Thì ra đúng là không có ác quỷ gì cả. Con không hiểu vì sao ba mẹ lại phải giả ma giả quỷ làm gì. Chẳng lẽ chỉ để Hạo Minh không sống ở căn nhà mà bà ngoại đã chết tại đó? Nếu là như thế thì ba mẹ có thể nói thẳng với anh ấy mà.” La Cẩm Vân cảm thấy không vui vì cách hành động của ba mẹ cô.
Lý Mẫn thở dài, bà đáp “Con hiểu Hạo Minh mà, nó sẽ nghe lời của mẹ à? Cả con nữa, nếu Hạo Minh nhất quyết ở đó thì sau này con cũng sẽ tới đó phải không?”
“Chuyện này...” La Cẩm Vân lúng túng “Mẹ nói thế là mẹ ủng hộ con lấy anh ấy phải không?”
“Thì mẹ có cấm được đâu.”
Không muốn chủ đề chuyển sang chuyện tình cảm hôn nhân lúc này, Tôn Hạo Minh lại đặt ra câu hỏi “Cháu hiểu dì không có ác ý. Nhưng cháu vẫn không hiểu, chỉ vì bà ngoại của Cẩm Vân đã chết tại ngôi nhà đó mà dì phải làm tới mức này sao?”
“Tất nhiên không chỉ là như vậy. Dì phải làm tới mức này là bởi vì ác quỷ thật sự có tồn tại.”