Vương Kiến bực mình đập bàn nói lớn “Tới giờ này mà bà còn muốn dựng chuyện nữa sao?”
Tôn Hạo Minh đặt tay lên vai ông ý bảo bình tĩnh. Lý Mẫn đứng dậy và bảo mọi người đợi ở đây một lúc.
“Cựu cảnh sát Vương, tôi biết là ông bao năm qua đều cố gắng bác bỏ sự tồn tại của ác quỷ. Nhưng làm gì cũng nên bình tĩnh lại.” Tôn Hạo Minh nhắc nhở, dĩ nhiên anh không muốn người ngoài lớn tiếng với ba mẹ của La Cẩm Vân.
Lý Mẫn quay lại với một số sách vở cũ. Bà đặt xuống và lật ra một trang đưa cho Vương Kiến xem “Ở đây có ghi rất rõ về cách thức triệu hồi ác quỷ, có phải trận pháp này là cái ông nhìn thấy trong phòng bí mật hay không?”
Dù đã 30 năm trôi qua nhưng Vương Kiến vẫn không quên được trận pháp này. Đây đúng là thứ mà ông đã thấy trong căn phòng bí mật vào ngày hôm đó. Có điều, như vậy cũng không chứng minh được điều gì.
“Như vậy thì sao? Họ đã đọc quyển sách này và bắt chước làm theo nhưng tất nhiên là không được gì. Hung thủ đã lợi dụng điều đó để tạo sự huyền bí cho vụ án. Ác quỷ vẫn chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng mà thôi.” Vương Kiến kịch liệt phản đối, ông đã tưởng bà sẽ đem ra một thông tin mới mẻ hơn.
“Nếu vật chứng là không đủ thì có tôi là nhân chứng đây. Ngày hôm đó thì tôi không có mặt, nhưng trước đó mẹ tôi đã nhiều lần đưa tôi tới đó. Họ đã làm rất nhiều nghi lễ và không ít lần liên lạc được với ác quỷ. Những thứ này không phải nhảm nhí, chỉ là không có ai thật sự nghiêm túc để thực hiện nó mà thôi.” Lý Mẫn cãi lại.
Dường như không thể chịu đựng được nữa, Vương Kiến quát lớn “Bà điên rồi à?”
“Đủ rồi.” La Tường đứng lên ngăn cản vụ cãi vã “Chúng ta có quan điểm khác nhau trong vụ việc này. Ông có thể bất đồng ý kiến với vợ tôi nhưng hãy bình tĩnh và thảo luận.”
Lý Mẫn đưa ra hòa ước “Hạo Minh, cháu hãy dọn khỏi đó đi. Dì sẽ mua cho cháu một ngôi nhà khác. Cháu đâu thể để Cẩm Vân ở nơi chết chóc đó phải không? Chúng ta sẽ không liên quan gì đến ngôi nhà đó nữa. Còn cảnh sát Vương, ông muốn tìm kiếm cái gì thì tới đó mà tìm.”
“Chuyện này...” Tôn Hạo Minh bối rối, khi nói chuyện với La Cẩm Vân, anh có thể tỏ ra ngang bướng thế nào cũng được, nhưng với mẹ cô thì lại là chuyện khác. Nếu bây giờ anh cãi lại thì chuyện gì sẽ xảy ra? Có thể bà sẽ ghét anh và không cho La Cẩm Vân lại gần nữa chăng? Cuối cùng thì người giàu kẻ nghèo vẫn không thể hòa hợp. La Cẩm Vân sau đó sẽ tìm một người tốt hơn. Tuy đó là những gì anh thường nghĩ mình muốn nhưng đến lúc này Tôn Hạo Minh lại không dám nói gì.
Bỗng nhiên La Tường nói một câu khiến ai cũng bất ngờ “Hạo Minh, cháu cứ ở đó đi.”
Lý Mẫn nhìn ông chằm chằm, như thể chồng mình bị điên rồi vậy. La Cẩm Vân không hiểu được ba mình “Sao ba lại muốn anh ấy ở lại đó. Bỏ qua chuyện từng có án mạng thì vẫn còn ác quỷ đang rình rập còn gì.”
“Ba nghĩ mẹ con lúc nhỏ do tiếp xúc với quá nhiều nghi lễ kì quái nên mới có những kí ức giả thôi. Lý Mẫn chỉ muốn tốt cho cháu và Cẩm Vân, nhưng chú nghĩ là con người nên sống một cách duy vật.” Lời nói của La Tường nhận được sự ủng hộ của Tôn Hạo Minh và Vương Kiến. Còn Lý Mẫn thì cảm giác như bị phản bội, tuy nhiên bà cũng không lên tiếng phản đối.
La Cẩm Vân cảm giác đầu mình như quả bóng đang bị đá qua đá lại, ban đầu cô tin vào ác quỷ, sau đó lại bị Tôn Hạo Minh thuyết phục rằng không có ác quỷ tồn tại. Mẹ cô lại lần nữa khiến cô tin vào ác quỷ, bây giờ ba cô lại bảo rằng không có ác quỷ. Rốt cuộc thì cô nên tin vào điều gì?
“Nhưng vẫn còn một vấn đề lớn nhất, cũng là điều khiến mọi người tin vào chuyện ác quỷ đến từ hư không. Đó là lối mà hung thủ đã đột nhập vào nhà sát hại mọi người.” La Cẩm Vân nhắc lại vấn đề lớn nhất, chỉ cần giải quyết được vấn đề này thì mọi thứ sẽ sáng tỏ.
Tôn Hạo Minh và Vương Kiến cảm thấy không khí rất nặng nề. Cả hai đều không có ý kiến gì về vấn đề này. Tuy nhiên, La Tường thì đã có ý tưởng “Không phải là trong nhà có một căn phòng bí mật sao? Thế thì cũng có khả năng là còn một lối bí mật khác để đi từ bên ngoài vào trong nhà. Như thế thì có thể lí giải sự xuất hiện của ác quỷ rồi.”
“Khi mới dọn vào, cháu đã kiểm tra thử các ngọn đèn rồi, chỉ có một cái là công tắc mở cửa bí mật. Hơn nữa nếu có lối bí mật thì tại sao hung thủ lại không tẩu thoát theo hướng đó?” Tôn Hạo Minh cảm thấy có điều vô lý trong suy đoán này.
“Còn nữa, có lẽ ông không biết. Năm đó các nhà xung quanh có lắp đặt nhiều máy quay và bao quát hết bốn mặt của ngôi nhà, dù không đi bằng cửa chính thì hung thủ vẫn bị ghi hình lại thôi.” Vương Kiến bổ sung.
“Thế nếu lối đi bí mật đó nằm dưới đất thì sao?” La Tường đưa ra một suy đoán điên rồ.