Lý Mẫn xuống tầng dưới, cô nhìn thấy nhà kho đang khép hờ. Do tính tò mò, Lý Mẫn bước vào xem thử. So với nhà kho của nhà cô, căn nhà kho này quả là rất trống trải. Các thùng giấy đề đóng bụi, chứng tỏ đã lâu rồi không chạm tới. Vậy An Tố Vy vào đây để làm gì?
Trên sàn nhà có bám một lớp bụi mỏng, Lý Mẫn căng mắt ra nhìn và thoáng thấy vài dấu chân mờ nhạt hướng tới một góc tường. An Tố Vy làm gì ở đó? Chẳng lẽ lại nói chuyện với một hồn ma nào đó ở góc nhà? Với người tâm thần như An Tố Vy thì khả năng cao có thể như thế.
Lý Mẫn vẫn tò mò bước tới và phát hiện có một viên gạch hơi lệch khỏi vị trí của nó. Cô thử chạm vào và trượt viên gạch vào phía bên trong tường. Tại đây lộ ra một lỗ khóa và một tay cầm. Lý Mẫn thử kẻo tay cầm nhưng cánh cửa đã bị khóa.
Cô nhớ ra rằng trong bếp có một chùm chìa khóa dự phòng cho cả căn nhà, liệu rằng có chìa khóa của cánh cửa bí mật này không? Phải thử mới biết được.
Thông thường, nhóm năm người của An Tố Vy sẽ giam mình trong phòng bí mật suốt gần ba tiếng đồng hồ. Nếu cô không để lại dấu vết và hành động thật nhanh thì có lẽ không ai biết được. Lý Mẫn cũng không thể hiểu được sao mình lại tò mò và mạo hiểm đến thế.
Bên dưới căn phòng đó chắc chắn là một bí mật gì đó rất kinh khủng, nếu cô biết được bí mật đó thì liệu An Tố Vy có để yên cho cô sống yên ổn không? Nhưng lúc đó Lý Mẫn đã quyết định hành động.
Lấy chùm chìa khóa từ trong bếp, cô trở lại nhà kho và thử từng chiếc chìa khóa. Cuối cùng thì cũng có một chiếc khớp, cô xoay và mở khóa.
Có một chiếc thang kiểu giống ở các bể bơi để dẫn xuống phía dưới. Lý Mẫn từ từ leo xuống.
“Cậu là ai? Mẹ tôi đâu.” Một giọng của bé trai vang lên.
Lý Mẫn giật mình, không ngờ là lại có người ở dưới này. Cô bước tới và hỏi “Sao cậu lại ở đây? Mẹ cậu là ai, An Tố Vy à?”
“Phải, sao cậu lại vào đây được? Mẹ tôi chắc chắn không để ai bước xuống đây.” Cậu bé kia nói.
“Suỵt, đúng là mẹ cậu không cho ai xuống đây đâu. Là tôi đã lén tới. Cậu tại sao lại ở dưới này, mẹ cậu nhốt cậu ở đây sao?” Lý Mẫn không thể tin sự điên loạn của An Tố Vy lại tới mức này.
“Mẹ tớ bảo rằng thế giới ngoài kia chỉ toàn là kẻ xấu mà thôi, tớ không cần thiết phải tiếp xúc với họ, chỉ cần cả đời ở lại đây là được.” Cậu đáp, giọng nói có thể nghe ra thái độ không phục.
“Thế giới ngoài kia rất tốt đẹp, cậu đừng suy nghĩ lung tung. Có điều này tớ xin lỗi trước nhưng buộc phải nói. Mẹ cậu thật sự điên rồi, cả các bạn của mẹ cậu nữa. Họ chỉ toàn tôn thờ ác quỷ và thực hiện các nghi lễ kì quái.”
“Tớ biết chứ, nhưng tớ không thể tự mình xác nhận được.” Cậu bé đáp, một dòng nước mắt chảy xuống.
“Tớ là Lý Mẫn, cậu tên là gì?” Cô quyết định làm quen với cậu bé này.
“Tớ không có tên, mẹ cảm thấy không cần thiết. Trong thế giới chỉ có hai người, chỉ cần có danh xưng mẹ và con là được.” Cậu bé đáp.
“Thật đáng thương. Sao họ lại có thể làm ra những chuyện như vậy được chứ?” Lý Mẫn cảm thấy nhóm của An Tố Vy thật tồi tệ, không khác gì ác quỷ.
Cậu bé kia bây giờ mới để ý thấy tay của cô đang băng bó “Cậu bị làm sao vậy?”
Lý Mẫn đưa tay lên và kể cho cậu nghe về chuyện mẹ cô dùng cô như một trinh nữ cho các nghi thức, cậu bé kia cảm thấy thương cảm cho cô vì những gì Lý Mẫn đã trải qua.
“Tại sao cậu lại không chạy trốn đi?” Cậu bé hỏi.
“Tớ không dám, tớ sợ cuộc sống phiêu bạt phải ngủ ở ngoài trời, đi xin ăn từng bữa. Hơn nữa có thể họ sẽ truy đuổi tớ thì sao? Lúc đó không biết họ sẽ làm gì nữa, sẽ hiến tế tớ cho quỷ satan chăng?” Lý Mẫn vừa kể vừa run.
“Còn tớ thì khác, chỉ cần thoát khỏi đây thì tớ sống thế nào cũng được. Tớ muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tớ không muốn phải sống trong bốn bức tường này nữa.”
Nhìn thấy vẻ đáng thương của cậu bé, Lý Mẫn muốn giúp đỡ cậu, có điều cô không thể làm được. Với chìa khóa trên tay, việc để cậu thoát ra ngoài là quá dễ dàng, nhưng chắc chắn An Tố Vy sẽ biết cô là thủ phạm, lúc đó thì cô sẽ phải chịu kết cục thê thảm. Dù rất thương cảm trước cậu bé này, Lý Mẫn không thể hy sinh như vậy được.
Cậu bé kia cũng hiểu vì sao Lý Mẫn không muốn thả cậu ra nên không làm khó cô, cậu buồn bã nói “Cậu đừng bận tâm, tớ không sao đâu. Được gặp cậu hôm nay đã là một niềm vui rồi. Sau này nếu có thể thì cứ đến thăm tớ.”
Cô suy nghĩ một lúc, rồi đột ngột nghĩ tới một chuyện. Ý tưởng này khiến cô tự ghê sợ bản thân, nhưng đó là cách toàn vẹn nhất lúc này. Lý Mẫn ghé sát tai cậu và nói “Chúng ta hãy giết hết tất cả bọn họ.”