Tôn Hạo Minh lướt xem thông tin mua bán nhà, anh vừa mới trúng số nên muốn mua một ngôi nhà thật tốt để an cư lạc nghiệp.
Mặc dù số tiền thường khá lớn, nhưng để mua một ngôi nhà gần nơi làm việc của anh vẫn khá khó khăn. Tôn Hạo Minh không muốn mua một ngôi nhà quá tạm bợ mà muốn mua một ngôi nhà để sống lâu dài đến đời con cháu. Nhưng những ngôi nhà đó lại quá mắc đối với số tiền thưởng anh nhận được.
Với tình hình này, có lẽ Tôn Hạo Minh chỉ còn cách tiếp tục tích góp tiền bạc, dù sao cũng đã đỡ được một phần lớn. Anh thấy một ngôi nhà lớn được rao bán với giá khá thấp, Tôn Hạo Minh phải nhìn lại mấy lần để chắc rằng mình không nhầm lẫn.
“Lạ thật, ngôi nhà này tuy hơi cũ nhưng trông rất đẹp và khang trang. Vị trí cũng có vẻ ổn, sao lại có giá thế này?” Tôn Hạo Minh thắc mắc.
Đây là trang web của một công ty bất động sản uy tín nên anh tin không phải trò lừa gạt. Vậy thì nhất định có vấn đề gì với ngôi nhà này, anh cần phải hỏi rõ phía công ty. Có người gõ cửa căn phòng trọ của anh, Tôn Hạo Minh bước tới mở cửa.
Đứng trước phòng anh là La Cẩm Vân, một người mà anh đã quen biết từ rất lâu.
Gia đình của La Cẩm Vân rất giàu có, ít nhất đối với Tôn Hạo Minh là vậy. Tôn Hạo Minh sống cùng ba ở một ngôi nhà thuê gần đó, lúc nhỏ thỉnh thoảng để giải trí anh lại tới công viên gần nhà. Tại đó anh đã gặp La Cẩm Vân, lúc đó anh không biết cô là tiểu thư nhà giàu, nếu không thì anh đã không dám chơi với cô. Bản thân Tôn Hạo Minh rất ý thức về vấn đề chênh lệch tầng lớp, anh vô cùng hạn chế việc tiếp xúc với những người trên đẳng cấp của mình.
Tại công viên đó, Tôn Hạo Minh đã nghĩ cô chỉ là một cô bé bình thường nên khi cô bắt chuyện, anh không ngần ngại mà kết thân. Mãi vài tháng sau anh mới biết cô sống tại ngôi biệt thự gần đó. Nhưng anh thấy thà rằng ngay tử đầu không quen biết, giờ lại vì ngại gia thế mà không thể làm bạn với nhau thì lại quá khó giải thích, nhất là với một cô gái nhỏ. Vậy nên La Cẩm Vân trở thành một ngoại lệ đối với anh.
Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa ngừng lại ở đó. Một hôm cô bỗng hỏi anh “Khi lớn lên chúng ta sẽ là vợ chồng được chứ?”
Khoảnh khắc đó thật sự khiến anh giật mình. Một là lời nói này đến từ một cô bé chín tuổi, kém anh tận năm tuổi. Thứ hai, việc làm bạn với cô đã là phá vỡ quy tắc của anh, nói gì đến chuyện yêu đương hay thậm chí là kết hôn.
“Em có biết mình đang nói gì không đấy?” Tôn Hạo Minh hỏi lại.
“Biết chứ, hai người hòa hợp với nhau về mọi mặt thì sẽ đi đến tình yêu và sau đó là hôn nhân. Em đã đọc được như vậy. Và không phải chúng ta là thế sao?” La Cẩm Vân trả lời một cách kiên định “Em cũng biết rõ là bây giờ chúng ta chưa cưới nhau được. Pháp luật có quy định rõ về độ tuổi kết hôn của nam và nữ. Thế nên em chỉ cần anh xác nhận một câu thôi.”
Tôn Hạo Minh không rõ cô tìm hiểu những thứ này từ đâu, để tranh luận với một cô bé về vấn đề này thì anh chịu thua. Không thể khắc khe quá sẽ khiến cô tổn thương, nhưng nếu mềm mỏng quá thì e sẽ không có tác dụng với thái độ kiên định của cô lúc này. Thế là anh quyết định đồng ý cho qua chuyện, anh cho rằng khi lớn lên cô sẽ suy nghĩ kĩ hơn và thay đổi quyết định.
Nhiều năm sau, La Cẩm Vân đã vào đại học còn Tôn Hạo Minh trở thành một nhân viên văn phòng bình thường. Một lần nữa cô lại nhắc về chuyện quá khứ “Anh còn nhớ mình đã hứa gì chứ? Bây giờ cả hai chúng ta đều đủ tuổi rồi.”
“Em vẫn còn nhớ chuyện đó sao? Anh đã nghĩ em chỉ cảm thấy thú vị về khái niệm mới biết thôi, không ngờ là em lại nghiêm túc tới thế.” Tôn Hạo Minh nói.
“Ra là anh chỉ đồng ý cho qua chuyện.” Cô tỏ ra giận dỗi nhưng nhanh chóng trở lại bình thường “Em hỏi lại anh lần nữa. Anh có đồng ý không?”
“Về chuyện này thì trước hết em hãy tập trung học xong đại học đã, đừng xao nhãng vào chuyện yêu đương.” Tôn Hạo Minh đáp. Anh cũng không hiểu sao lại không từ chối dứt khoát một lần. Có lẽ thâm tâm anh cũng không muốn, nhưng định kiến của anh lại quá nặng.
Tôn Hạo Minh đã gặp ba mẹ của La Cẩm Vân, cả hai đều là người rất tốt, không có sự hống hách của người giàu. Việc anh kết bạn với cô không bị sự phản đối hay coi thường nào. Thế nhưng Tôn Hạo Minh vẫn nghĩ đối với chuyện hôn nhân, họ sẽ không dễ dãi như vậy.
Một lần nữa anh lại dùng kế hoãn binh để kéo dài thời gian suy nghĩ cho bản thân. Nếu trong thời gian học đại học, La Cẩm Vân tìm được một người tốt hơn thì anh sẽ vui vẻ chấp nhận, không cần phải khó xử. Còn nếu cô vẫn giữ nguyên ý kiến ban đầu, thì anh nghĩ có lẽ mình cũng nên thay đổi suy nghĩ. Tra𝔫g gì mà hay hay thế ﹛ trù mtr𝓾yệ𝔫.𝘝𝙽 ﹜
Trở lại hiện tại, anh hỏi cô “Em tới đây có việc gì không?”
“Đâu cần có việc mới tới được, anh đang làm gì đấy?” Cô hỏi ngược lại anh.
“Anh đang tìm mua nhà.” La Cẩm Vân cũng biết chuyện anh trúng số nên Tôn Hạo Minh không cần giải thích số tiền từ đâu.
“Nhà của chúng ta đấy à?” La Cẩm Vân nhìn vào màn hình và xem qua phần giới thiệu của ngôi nhà Tôn Hạo Minh đang xem. “Ngôi nhà này... Không nhầm thì trước đây đã từng xảy ra một vụ thảm án.”