Ác Quỷ Đến Từ Hư Không

Chương 20: Quá Khứ Của Ác Quỷ (3)




Những lần tới nhà An Tố Vy tiếp theo, Lý Mẫn đã lén giấu một miếng sáp trong người và lấy dấu chìa khóa, cô đặt làm một chiếc chìa khóa dự phòng và giao nó cho cậu bé kia. Qua nhiều lần nói chuyện, cậu đã có thể cảm nhận được quyết tâm của Lý Mẫn và được tiếp động lực để ra tay.
“Vào tuần sau, họ sẽ thực hiện một nghi lễ khác và ngủ lại qua đêm, tớ cũng không cần có mặt do không cần máu của trinh nữ. Cậu sẽ dùng chìa khóa này để thoát khỏi phòng này. Cách đây hai phòng là bếp, cậu có thể lấy dao ở đó.” Lý Mẫn lặp lại kế hoạch, cô cũng miêu tả qua cấu trúc căn nhà để cậu tiện di chuyển.
“Tớ hiểu rồi, đêm nay sẽ là khởi đầu mới cho chúng ta.” Cậu bé hạ quyết tâm sẽ đưa những tín đồ của quỷ xuống địa ngục.
Và cái đêm định mệnh đó cũng đã tới, cậu bé dùng chìa khóa mà Lý Mẫn đã đưa để thoát khỏi tầng hầm bí mật. Cậu theo lời của Lý Mẫn bước tới bếp và chọn ra một con dao thật sắc.
Cậu còn thực hiện thêm một việc khác là kẹp một mảnh giấy vào bức tường nơi có phòng bí mật nhằm để cảnh sát phát hiện ra nghi lễ của nhóm An Tố Vy. Như vậy thì họ sẽ kết luận đây là một vụ án do ác quỷ gây nên. Trong những cuốn sách mà An Tố Vy cho cậu đọc thì cảnh sát rất vô dụng và mê tín nên cậu nghĩ thực tế cũng như thế.
Kế đến, cậu vào từng phòng để ra tay giết chết họ. Dù cậu chỉ là đứa trẻ mười tuổi nhưng đối phương cũng chỉ là những cô gái ốm yếu, lại còn đang ngủ say. Cậu chỉ cần ra tay thật chính xác là đã có thể đoạt mạng họ bằng một nhát dao cắt đứt cổ họng.
Máu bắn ra tung tóe, cậu hơi bất ngờ và hoảng loạn khi ra tay với người đầu tiên là Phí Tiểu Hoa. Cảm giác nhớp nháp làm cậu khó chịu nhưng khi nhìn thấy nạn nhân giãy giụa một lúc rồi chết, cậu lại thấy vô cùng sung sướng. Cảm giác ra tay đoạt mạng không gì là so sánh được.
Khi ra tay với Hứa Nhã, Hồng Lam và Ngọc Linh Kì, cậu đã tự tin và thẳng tay hơn. Dường như không có chút nao núng nào. Cảm giác máu dính đầy cơ thể còn khiến cậu cảm thấy mình như một vị thần, là kẻ nắm giữ quyền sinh sát.
Cuối cùng là phòng của An Tố Vy, dù căm ghét bà vì đã giam cầm mình từ khi mới sinh, cậu vẫn cảm thấy hơi do dự để ra tay. Dù gì đó cũng là mẹ cậu. Tuy nhiên, khao khát được trốn thoát vẫn lớn mạnh hơn, ngoài ra nếu để An Tố Vy sống thì có thể xảy ra nhiều tình huống xấu.
Cắn chặt răng, cậu vung một nhát dao cắt cổ bà. Hóa ra nó cũng không đau lòng như cậu nghĩ. Cứ như vậy, cậu bước ra khỏi nhà, lần đầu nhìn thấy thế giới bên ngoài. Mặt đất và ánh trăng thật đẹp, tranh ảnh không thể truyền tải hết được.
Dù rất muốn ở lại tận hưởng nhưng cậu cũng biết không nên ở lại đây lâu. Cậu nhanh chóng đi tới con hẻm mà Lý Mẫn đã đặc biệt miêu tả và bảo cậu bỏ chạy theo hướng đó.
Do các máy quay xung quanh đã quay lại tất cả các góc của ngôi nhà nên Lý Mẫn phải chờ ở sau con hẻm. Cô sẽ dùng xe đạp của mình để đưa cậu chạy trốn.
Nhìn thấy bộ dạng máu me của cậu, Lý Mẫn hốt hoảng, như thể vừa gặp một ác quỷ thật sự. Cô nhanh chóng trấn tỉnh và đưa cho cậu một tấm vải lớn.
“Nếu để lại vết máu thì cảnh sát có thể lần theo. Hãy bọc người lại, đừng để giọt máu nào rơi xuống.” Lý Mẫn dặn dò, cô cũng không muốn có vết máu dính lên xe mình, lúc đó sẽ rất phiền phức.
Cậu ngoan ngoãn làm theo lời cô. Lý Mẫn đưa cậu tới một nhà vệ sinh công cộng để tắm rừa và chôn quần áo dính máu ở một gốc cây gần đó. Cô đã chuẩn bị sẵn cho cậu một bộ đồ thể dục, bộ đồ duy nhất có thể dùng cho nam mà cô có.
“Vậy là giờ cậu có thể tự do rồi. Tớ cũng đã thoát khỏi người mẹ điên loạn.” Lý Mẫn nói, cô tỏ ra rất nhẹ nhõm.
“Cảm ơn cậu, bây giờ tớ sẽ đi tìm một cuộc sống mới. Dù biết có thể rất khó khăn nhưng vẫn đáng sống hơn là ở giữa bốn bức tường.”
“Tạm biệt. Mong rằng còn có ngày gặp lại.” Lý Mẫn vẫy tay chào và ngồi lên xe đạp.
“Tạm biệt. Mong có ngày gặp lại.” Cậu cũng nói câu từ biệt.
Sau khi sống lang thang một thời gian, cậu được chính quyền địa phương để mắt tới và chuyển tới trại mồ côi. Họ giúp cậu có cuộc sống mới với một cái tên mới. May mắn là An Tố Vy vẫn dạy cậu những thứ cơ bản như chữ và toán nên không có khó khăn gì trong việc nhập học. Với sự cố gắng của mình, cậu đã hòa nhập được với xã hội và nhận ra mình đã đúng. Thế giới bên ngoài tuy có những mặt tiêu cực nhưng vẫn là một nơi vô cùng tươi đẹp. Cứ như thế, cậu tiếp tục lớn lên trong yên bình và bước vào trường đại học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.