Ác Quỷ Đến Từ Hư Không

Chương 22: Thảo Luận




La Tường sau đó đã về nhà, Tôn Hạo Minh lấy cớ bảo La Cẩm Vân ở lại và ra hiệu cho Vương Kiến khoan hãy rời đi.
Khi chỉ còn lại ba người, Vương Kiến hỏi “Cậu có việc gì? Sao lại phải đợi La Tường rời đi mới nói được?”
“Việc anh định nói có liên quan đến mẹ em nữa sao?” La Cẩm Vân chỉ nghĩ ra được nguyên nhân này.
“Đúng vậy. Thật ra là liên quan đến cả ba em nữa.” Tôn Hạo Minh đáp.
Cô không hiểu ba cô có thể liên quan thế nào. Việc bà ngoại cô bị sát hại tại đây thì cô đã rõ mối liên hệ với mẹ cô, còn ba cô chỉ là một người mẹ cô đã từng gặp ở trường đại học, có thể có liên hệ gì?
Không đợi La Cẩm Vân hỏi thêm, anh nói tiếp suy đoán của mình “Anh nghĩ ba em chính là con trai của An Tố Vy.”
“Cái gì? Sao anh lại nghĩ như thế được chứ?” La Cẩm Vân bị kích động, bảo ba cô là con của An Tố Vy thì đồng nghĩa bảo rằng ba cô là kẻ giết người, cô chưa thể chấp nhận chuyện đó. Có điều, cô biết Tôn Hạo Minh sẽ không tự nhiên lại phát biểu hàm hồ, cô tiếp tục lắng nghe.
“Cả năm người Hứa Nhã, Ngọc Linh Kỳ, Phí Tiểu Hoa, Hồng Lam và An Tố Vy đều giữ kín bí mật về hoạt động của nhóm tà giáo của họ. Vậy nên khó ai biết được họ đang làm gì trong ngôi nhà này chứ đừng nói là ngày nào họ sẽ thực hiện nghi lễ. Trừ những lúc thật sự cần thiết như sửa điện, nước hay lau dọn nhà cửa thì cũng không có người ngoài vào nhà. Và những lúc đó chắc chắn An Tố Vy sẽ để mắt kĩ để không ai phát hiện tầng hầm bí mật kia. Thế nên người duy nhất có thể là đồng phạm với đứa bé dưới hầm là mẹ em, người thường xuyên được dẫn tới đây.” Tôn Hạo Minh phân tích.
La Cẩm Vân không thể phản biện lại những suy nghĩ đó, cô tự bổ sung thêm “Bằng cách nào đó thì mẹ em đã khám phá ra căn phòng bí mật. Và mẹ đã giúp ba thực hiện kế hoạch giết cả năm người rồi bỏ trốn. Nhưng tại sao mẹ phải làm vậy chứ?”
“Nhóm của họ thờ ác quỷ. Trong các nghi thức thường cần có một nguyên liệu là máu của trinh nữ. Cả năm người bọn họ đều không phải nên mới cần dẫn con của Lam Hồng theo.” Vương Kiến giải đáp thắc mắc đó. “Họ đều căm ghét nhóm năm người bệnh hoạn này nên đã giết tất cả bọn họ. La Tường ra tay và Lý Mẫn giúp ông ta chạy trốn.”
La Cẩm Vân cảm thấy khó tin với kết luận này “Nhưng tất cả mới là suy đoán thôi, có gì để chứng minh được?”
“Đúng vậy, mà dù chứng minh được thì họ cũng không thể bị khởi tố. Vậy nên việc này chúng ta chỉ cần biết là được. Cựu cảnh sát Vương, ông có thể giữ bí mật những chuyện này được không?” Tôn Hạo Minh đề nghị, anh không muốn cuộc sống của La Cẩm Vân bị đảo lộn khi sự thật bị phanh phui.
“Phải, tôi xin ông đấy. Họ đã từng làm việc không tốt, nhưng đó là do hoàn cảnh ép buộc. Bao năm qua họ vẫn sống như những người lương thiện, làm lại cuộc đời. Nếu pháp luật có thể tha thứ cho họ rồi thì mong ông cũng không cần làm khó họ nữa.” La Cẩm Vân lên tiếng năn nỉ.
Vương Kiến suy ngẫm, ông đã rất mong chờ một ngày có thể phá được vụ án ác quỷ đến từ hư không này và cho xã hội thấy được sự thật. Nhưng đổi lại thì một gia đình đang êm ấm có thể sẽ bị xã hội khinh rẻ, thế có đáng không? Ông đưa ra quyết định cuối cùng “Tôi sẽ không công khai vụ này ra ngoài, nhưng tôi vẫn phải tìm ra sự thật cho đến cùng. Không thể chỉ dừng lại ở mức độ suy đoán rồi thỏa mãn xem đó như sự thật được.”
“Nhưng chắc chắn hai người họ sẽ không thừa nhận đâu, chúng ta đâu có chứng cứ gì?” La Cẩm Vân cảm thấy việc này không khả thi. Cô sợ rằng biết đâu Vương Kiến định dùng biện pháp mạnh để tìm hiểu sự thật.
Ông đáp lại “Việc này thì chỉ có cách chứng minh La Tường chính là đứa trẻ dưới tầng hầm thôi. Những dấu vết có chứa ADN hẳn đều đã mất hết, vân tay hẳn cũng không còn. Nên không thể so sánh trực tiếp giữa La Tường và đứa trẻ được. Thi thể của An Tố Vy cũng đã bị hỏa táng thành tro, không còn lại ADN để xét nghiệm mẹ con. Tuy nhiên, giống như La Tường đã đề nghị, chúng ta có thể tìm ra ba của ông ta và tiến hành xét nhiệm cha con. Nếu như trùng khớp và ông ta không có con rơi bên ngoài thì có thể khẳng định La Tường chính là đứa trẻ năm đó.”
“Quả đúng là có thể như vậy.” Tôn Hạo Minh gật gù.
La Cẩm Vân cũng không phản đối, cô thấy mình nên đối mặt với sự thật “Tôi sẽ tìm cách lấy tóc và nước bọt của ba để làm mẫu đối chiếu. Cho dù sự thật có là thế nào thì tôi cũng chấp nhận. Đối với tôi, họ vẫn là ba mẹ, là những người tốt nhất.”
Vương Kiến gật đầu và chào tạm biệt. Tôn Hạo Minh và La Cẩm Vân ngồi lại phòng khách, suy nghĩ về những gì có thể diễn ra sắp tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.