Giao dịch mua bán ngôi nhà đã hoàn thành, Tôn Hạo Minh cầm theo chìa khóa đến ngôi nhà mới của mình. La Cẩm Vân cũng có mặt lúc này, cô bảo không thể không đi tham quan ngôi nhà tương lai của mình.
Nhắc tới vấn đề này, Tôn Hạo Minh chỉ có thể giả vờ không để tâm. Những người xung quanh có vẻ ngạc nhiên khi ngôi nhà bỏ hoang bao năm bỗng có người tới ở.
Ngôi nhà này sau khi An Tố Vy chết thì thuộc sở hữu của anh họ bà. Người anh họ đó vẫn để nguyên ngôi nhà như vậy suốt 30 năm. Gần đây, sau khi người anh họ này mất thì con ông ta mới quyết định thanh lý ngôi nhà với giá rẻ. Do đó, Tôn Hạo Minh mới có cơ duyên mua được ngôi nhà này.
Mở cửa ra, Tôn Hạo Minh và La Cẩm Vân phải che miệng và mũi lại vì bụi.
“Nơi này khá ổn đấy chứ. Nếu không vì vụ việc kia thì có lẽ giá phải gấp mười mấy lần.” La Cẩm Vân nhận xét, cô bắt đầu thấy nơi này cũng ổn.
“Anh đã nói rồi mà, cơ hội thế này phải nhanh chóng nắm bắt, nếu không thì sẽ hối hận.” Tôn Hạo Minh tự hào nói “Ở tầng trên có đến tám phòng, tầng dưới ngoài các phòng bếp, phòng kho ra còn có thêm ba phòng. Cả một đội bóng ở vẫn đủ.”
“Anh muốn cả một đội bóng luôn cơ à?” La Cẩm Vân cười nói.
“Em đang nghĩ đi đâu đấy, anh chỉ so sánh thế thôi. Nhưng trước hết phải dọn dẹp cái đã, nhà lớn thế này sẽ phải vất vả lắm đây.” Nhìn vào lớp bụi bám dày đặc, Tôn Hạo Minh chưa bắt đầu dọn dẹp đã thấy đau lưng.
“Không sao, em sẽ gọi dịch vụ lau dọn nhà cửa.” La Cẩm Vân lấy điện thoại ra.
“Không cần đâu, anh tự làm được.” Tôn Hạo Minh ngăn lại, anh đã dồn hết tiền vào ngôi nhà này, sắp tới phải sống tiết kiệm một thời gian. Mà anh cũng không muốn dùng tiền của La Cẩm Vân.
“Nếu thế thì em sẽ dọn nhà cùng anh.” Cô xắn tay áo sẵn sàng vào việc.
Tôn Hạo Minh nghĩ đi nghĩ lại, anh biết La Cẩm Vân không quen làm việc nhà, cứ cố chấp như vậy thì chỉ có nằm liệt giường. Anh không nỡ để cô chịu cực, đành phải nhượng bộ “Thôi được rồi, em cứ gọi dịch vụ dọn nhà đi.”
Anh dự tính sẽ cắt giảm một phần chi phí sinh hoạt sắp tới cho dịch vụ này nhưng La Cẩm Vân kiên quyết để cô thanh toán với lí do đây là nhà chung của cả hai. Mặc cho anh phản đối, La Cẩm Vân vẫn kiên quyết làm theo ý cô. Cô lập luận rằng cô đã nghe lời anh chọn ngôi nhà này thì giờ anh phải nghe lời cô, đó là luân phiên gia trưởng.
Dịch vụ lau dọn nhanh chóng tới nơi. Tôn Hạo Minh vẫn chưa dọn đồ vào nên cũng không cần ở lại canh chừng làm gì, anh cùng La Cẩm Vân cùng nhau đi dạo xung quanh.
Một ông lão bất ngờ bắt chuyện với họ “Cô cậu mới chuyển đến ngôi nhà kia à?”
“Dạ phải ạ.” Tôn Hạo Minh đáp.
“Hai người đã nghe về câu chuyện về ác quỷ chưa?” Ông lão hỏi.
“Cháu có nghe về chuyện đó, nhưng anh ấy không tin vào ma quỷ nên vẫn mua ngôi nhà này.” La Cẩm Vân nói.
“Đúng ra cậu nên nghe lời vợ thì hơn.” Ông lão lắc đầu nói. “Ác quỷ là có thật, tôi có thể đảm bảo.”
“Thật ra chúng cháu...” Tôn Hạo Minh muốn giải thích nhưng La Cẩm Vân nhéo vào người anh ngăn lại, cô có vẻ đang rất thích thú trước sự hiểu nhầm này.
“Tại sao ông lại có thể khẳng định như vậy ạ? Dù cháu cũng tin là có ác quỷ nhưng không dám cam đoan như ông được.” La Cẩm Vân hỏi, cô cũng có tính tò mò như Tôn Hạo Minh.
Mỗi khi có vấn đề khúc mắc, cô và anh sẽ làm mọi giá để tìm hiểu. Sau mỗi lần như vậy họ lại càng có nhiều kỷ niệm và thân thiết với nhau hơn. Lần này có lẽ cũng không ngoại lệ.
Ông lão nhìn về phía ngôi nhà và nói “Có phải cậu nghĩ hung thủ đã đột nhập vào ngôi nhà từ vài ngày trước và nấp ở đó đúng không? Việc đó thanh tra Vương năm đó cũng đã nghĩ tới rồi.”
“Cháu cũng đoán vậy. Thật ra cháu có một suy nghĩ nữa.” Tôn Hạo Minh muốn trình bày phán đoán mà anh tốn công suy nghĩ.
“Có phải cậu cho rằng chủ nhà có liên hệ với hung thủ và đã cố tình giấu hắn trong nhà hay không?” Ông lão cũng đã lường trước suy đoán này.
Bị nhìn ra suy nghĩ, Tôn Hạo Minh chỉ có thể gật đầu. Anh tò mò không biết có phải ông lão cũng có cách để bác bỏ khả năng này không.
“Các cậu không biết An Tố Vy, cô ấy rất kì lạ, ngoài nhóm bạn bị giết hôm đó thì không có liên hệ với ai. Tôi năm đó cũng từng muốn làm quen nhưng không được đoái hoài gì. Tố Vy hầu như không đi ra ngoài nên làm gì gặp gỡ được ai? Năm đó không giống bây giờ, đâu có kết bạn qua mạng như đám trẻ.” Ông lão nói.
Vậy là khả năng An Tố Vy quen biết hung thủ là rất thấp, nhưng Tôn Hạo Minh nghĩ có thể họ có mối quan hệ trung gian qua các người bạn của bà.
Thế nhưng suy nghĩ đó cũng lập tức bị bác bỏ “Tôi có một thói quen cũng đã 40 năm rồi, đó là mỗi sáng sẽ kiểm tra qua máy quay hôm trước. Máy quay trước cửa nhà tôi có quay được cửa của ngôi nhà đó. Và tôi khẳng định trong suốt 10 năm không hề có kẻ lạ mặt nào vào nhà. Cậu nghĩ có lý nào hung thủ lại ở trong nhà suốt 10 năm không?”