Nhân đã gặp được người có vẻ biết rõ về chủ nhân ngôi nhà này, Tôn Hạo Minh hỏi luôn về người chủ nhà lúc trước “Có vẻ ông biết khá rõ về chủ nhân cũ của ngôi nhà này. Ông có thể kể cho cháu nghe về người đó không?”
Ông lão có vẻ cũng đang có tâm trạng nhắc về người xưa, không ngần ngại gì mà kể ngay “Cô ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng bù lại thì có tính cách rất lập dị và xa cách. Bố mẹ của An Tố Vy là những doanh nhân giàu có, cũng không rõ vì sao họ lại xây một ngôi biệt thự ở giữa một vùng đất rộng thế này. Nhưng ông trời không cho ai tất cả, tuy giàu có là thế nhưng hai người họ đều bất hạnh mất sớm. Lúc đó An Tố Vy chỉ mới là sinh viên đại học, dường như sự ra đi của ba mẹ càng khiến tâm tính cô khó gần hơn. Bạn bè của cô chỉ có một nhóm bạn trong trường đại học, hình như là ở trong một câu lạc bộ gì đó. Dường như không có chí làm ăn như ba mẹ, An Tố Vy sau đó đã bán công ty cho người khác và sống dựa vào tài sản để lại. Không lâu sau thì cô cũng đã nghỉ học tại trường, sống cuộc sống vô lo vô nghĩ. An Tố Vy rất ít đi ra khỏi nhà, thỉnh thoảng mới rủ các bạn thuở trước của mình tới chơi. Là hàng xóm, chúng tôi đã thử vài lần bắt chuyện nhưng đều không thành.”
“Vậy bà ấy là một người sống biệt lập với xã hội. Đúng là khó hiểu được những người như bà ấy nghĩ gì.” Tôn Hạo Minh nhận xét.
Vốn dĩ anh dự định sẽ tìm hiểu về con người của An Tố Vy để tiếp tục suy đoán dựa trên tính cách và các mối quan hệ của bà, nhưng rốt cuộc tất cả chỉ là một màn sương mờ đục không thể thấy rõ.
“Có người từng thấy cô ấy mang về những thứ kì lạ như máu heo hay tim gà, rồi phấn và các ngọn nến. Nhiều người bảo nhau rằng An Tố Vy đang thờ phụng ác quỷ. Và tôi cũng tin đó là sự thật, vào cái đêm đó, họ đã cùng nhau triệu hồi ác quỷ đến từ hư không. Bọn họ đã nghĩ có thể khống chế nó nhưng không, con người vẫn có giới hạn của mình. Ác quỷ đã nằm ngoài sự kiểm soát và ra tay giết chết tất cả trong đêm. Giờ đây nó đã có thể tự do đi lại trong nhân gian suốt 30 năm qua. Tuy rằng nó chưa một lần trở lại đây nhưng tôi biết là nó không muốn ai xâm phạm “nhà” của nó. Cô cậu tuyệt đối đừng nên vào đó.” Ông lão có vẻ bị kích động.
“Ông đừng lo, bọn cháu sẽ ổn thôi. À không, cháu sẽ ổn thôi.” Tôn Hạo Minh đáp, anh nghĩ ông lão này chỉ là kiểu người mê tín ở thế hệ trước.
La Cẩm Vân dù trong lòng run rẩy nhưng trước mắt cứ ủng hộ Tôn Hạo Minh trước, sau đó mới nói chuyện riêng “Phải ạ. Chỉ là ông đang lo lắng quá thôi, có lẽ ác quỷ đã đi đến một vùng đất hứa rồi, không quay lại nữa đâu.”
Ông lão vẫn khăng khăng giữ ý kiến của mình “Cô cậu biết chuyện gì xảy ra đối với những người đã xâm phạm căn nhà đó không? Ngày trước, con trai lão Dương chỉ vì tỏ ra gan dạ, tới ngôi nhà đó để chụp ảnh. Chưa đầy một năm sau đã bị bệnh nặng qua đời. Ngày trước có một tên trộm đột nhập vào nhà, sau đó bị xe tông chết trên đường chạy trốn. Còn nữa, bà Từ ở bên kia chỉ đề xuất nên dẹp bỏ ngôi nhà, kết quả là nằm mơ thấy ác quỷ và chết vì đau tim trong lúc ngủ. Tin hay không tùy cô cậu.”
Ông lão bỏ đi, không thèm nói thêm nữa. Tôn Hạo Minh cũng không muốn giải thích thêm với ông. Những chuyện mà ông lão kể có lẽ không phải nói dối nhưng cũng không chứng minh được gì.
“Anh à, những chuyện này có lẽ là thật đấy. Ông ấy đâu có lí do để hù dọa chúng ta.” La Cẩm Vân cảm thấy hơi sợ.
“Anh cũng không cho rằng ông lão nói dối chúng ta. Nhưng em nghĩ lại xem, con trai lão Dương đến cả năm sau mới mắc bệnh, đâu gì chứng minh là do ngôi nhà này. Còn bà Từ thì đó chỉ là đồn đoán thôi, ai mà biết được bà mơ thấy gì, có khi lại chẳng mơ ấy chứ. Chỉ còn mỗi tên trộm, nhưng nếu chỉ một vụ suốt 30 năm thì chỉ có thể xem là trùng hợp được thôi.” Tôn Hạo Minh phân tích.
Dù thấy điều này là hợp lý, nhưng La Cẩm Vân vẫn thấy có chút lo sợ, nếu không phải chỉ là ngẫu nhiên thì sao? Cô biết nếu nói tiếp thì anh cũng chỉ xem cô là đồ nhát gan thôi nên không nói thêm gì cả.
Cả hai quay trở về ngôi nhà, thấy có một người nhân viên lau dọn đang ôm chân ngồi ở phía trước nhà.
“Anh có sao không?” La Cẩm Vân hỏi thăm.
“Không cần lo, chỉ là lúc nãy vô tình trượt chân té khỏi cầu thang nên trật chân mà thôi. Đây là lần đầu tôi gặp tai nạn nghề nghiệp đấy, thật là xui xẻo.”
Cô nói nhỏ với Tôn Hạo Minh “Lại một người nữa gặp chuyện khi bước vào ngôi nhà kìa. Anh thấy cứ tiếp tục vào ở có ổn không.”
“Cả một đội mà chỉ một người gặp chuyện, chỉ là trùng hợp thôi.” Tôn Hạo Minh vẫn quyết không tin chuyện ma quỷ.
“Lỡ rằng nó chỉ trừng phạt một người làm gương trước thì sao?” La Cẩm Vân vẫn thấy không yên tâm.
“Em đừng nghĩ nhiều, anh vẫn quyết ở ngôi nhà này.” Tôn Hạo Minh dứt khoát.