Tới trước cửa nhà của Tôn Hạo Minh, điện thoại của La Cẩm Vân đổ chuông. Cô nhìn vào màn hình thì thấy là Tôn Hạo Minh đang gọi lại. Thở phào nhẹ nhõm, La Cẩm Vân nhấn nút nghe máy “Anh có chuyện gì thế? Sao lúc nãy em gọi lại không nghe máy?”
“Anh xin lỗi. Do đêm qua mãi suy nghĩ nên ngủ hơi sâu, anh chỉ vừa mới dậy thôi. Em có việc gì không?” Tôn Hạo Minh hỏi.
“Em đến tận nhà của anh rồi. Để vào nhà chúng ta cùng nói chuyện.” Dù không muốn bước vào đây thêm nữa nhưng dù gì cô cũng đã vào một lần rồi, đã dính lời nguyền thì còn gì phải sợ. Hơn nữa, Tôn Hạo Minh nhất quyết không rời đi thì cô chỉ còn cách đi vào để kéo anh ra.
Một lúc sau thì cửa nhà đã mở, Tôn Hạo Minh bảo cô vào nhà trước đợi ở phòng khách, sau khi anh đánh răng rửa mặt sẽ nói chuyện với cô.
“Có chuyện gì mà em lại phải chạy đến tận đây vậy? Em có thể gọi lại hoặc để lại lời nhắn mà.” Tôn Hạo Minh đem trà ra mời cô và ngồi xuống ghế.
“Anh còn hỏi vậy nữa? Tất nhiên là chuyện ác quỷ rồi.” La Cẩm Vân đáp.
Tôn Hạo Minh không ngờ cô lại có niềm tin lớn như vậy và ác quỷ. Anh cười nói “Không phải anh đã phân tích ra rằng những chuyện ông lão kể chỉ là trùng hợp thôi sao. Em đừng tự mình dọa mình nữa, không tốt đâu.”
“Em không có tự mình dọa mình. Nói cho anh biết, những người nhân viên lau dọn kia đã có tới ba người gặp chuyện rồi đấy. Anh còn cho rằng đó là tự mình dọa mình không?” La Cẩm Vân không thể nói chuyện với anh một cách nhẹ nhàng nữa, phải gấp rút ép anh rời khỏi đây.
“Em nói sao? Sao em lại biết chuyện đó? Đừng nói là em đã thuê người theo dõi bọn họ nhé?” Tôn Hạo Minh khá bất ngờ khi cô đi đến nước này. Mặc dù anh biết cô là người luôn có những quyết định khó lường.
Bị đoán trúng, La Cẩm Vân cũng không có tâm trạng để tán thưởng, cô kể lại những gì nghe được “Một người bị tai nạn giao thông gãy tay, một người bị kẻ say xỉn đấm vỡ mặt, người nữa thì bị kẻ trộm đâm vào tay. Tính cả người bị trật chân hôm trước thì ác quỷ đã ra tay với bốn người rồi. Nếu những lời của ông lão là thật thì là bảy người. Anh nói xem, có thể trùng hợp đến tận bảy lần hay không?”
“Anh cảm thấy không thể gộp hai chuyện vào như vậy được. Có một sự mâu thuẫn rất lớn.” Tôn Hạo Minh lắc đầu, anh không thấy có bất kì điều gì chứng tỏ sự tồn tại của ác quỷ.
La Cẩm Vân không hiểu anh thấy mâu thuẫn ở đâu. Cô chờ anh giải thích để có thể bác bỏ hết những lí luận đó. Họ không hay tranh luận với nhau, nhưng trong số ít lần đó thì La Cẩm Vân thường là người chiến thắng sau cùng, Cô tự tin rằng lần này cô có thể thuyết phục được anh.
“Ba người trong câu chuyện của ông lão dù là ngẫu nhiên hay là do ác quỷ thì họ đều nhận chung một kết cục đó chính là cái chết. Còn bốn người thợ lau dọn này thì nặng nhất cũng chỉ là thương tật bên ngoài sớm lành lại mà thôi. Tại sao ác quỷ lại bỗng nhiên trở nên nhân từ như thế?” Tôn Hạo Minh nêu lên quan điểm của anh.
La Cẩm Vân không cho rằng đây là mâu thuẫn, cô đáp “Ba người kia đều là tự ý xâm phạm có chủ đích nên hình phạt nặng hơn. Còn những người nhân viên này chỉ là vô tình có mặt tại đây, do đó ác quỷ chỉ dành cho họ hình phạt cảnh cáo mà thôi. Còn với anh, nếu cứ tiếp tục ở đây thì sẽ là cố tình xâm phạm đấy, ác quỷ sẽ phán anh tội chết thì sao?”
“Không có đâu, nhưng anh cảm thấy có một điều khá lạ.” Tôn Hạo Minh nói “Nếu loại bỏ vụ việc đầu tiên là tai nạn thuần thì ba vụ vừa diễn ra đều có yếu tố con người. Anh tự hỏi có mối liên hệ nào đó hay không?”
“Anh đang nghĩ rằng có người cố tình làm bị thương những người nhân viên đó nhằm mạo danh ác quỷ?” La Cẩm Vân không ngờ anh lại đưa ra nhận định đó. “Để làm gì cơ chứ? Tâm lý biến thái thích giả thần giả quỷ sao?”
“Anh không biết, đó chỉ mới là giả thuyết của anh thôi, nếu là do con người thì đó không phải là trùng hợp nữa, lại càng không phải là do ác quỷ gây nên.”
“Nói nãy giờ, nghĩa là anh vẫn nhất quyết không dọn khỏi đây?”
“Đúng vậy. Không việc gì lại phải rời khỏi ngôi nhà tốt thế này vì những câu chuyện thêu dệt không thể tin tưởng được.” Tôn Hạo Minh bình thản nói.
Trước thái độ kiên quyết và những lập luận chặt chẽ của Tôn Hạo Minh, La Cẩm Vân biết mình không có cách nào lay chuyển được anh. Cô đành dùng cách ép buộc “Nếu anh thích thì cứ ở đây. Em sẽ không ở đâu.”
“Em có thể ở nhà của mình, không nhất thiết phải tới đây.”
“Em cũng sẽ không lấy anh nữa đâu.”
Tôn Hạo Minh có chút chần chừ, cuối cùng vẫn đáp “Đó là quyết định của em.”
La Cẩm Vân bực tức đứng dậy nói lớn “Đã thế thì em không lo cho anh nữa. Có chuyện gì thì mặc kệ anh.”
Cô tức tối bỏ về nhà. Tôn Hạo Minh biết là cô sẽ giận không lâu, đến lúc thích hợp thì anh sẽ tìm cách làm lành với cô. Chỉ cần anh an toàn khoảng một tuần là có thể chứng minh ác quỷ không hề tồn tại.
Nhưng nếu cô thật sự giận và tuyệt giao với anh thì sao? Tôn Hạo Minh không chắc về việc đó, nhưng nếu cô tìm một người khác tốt hơn thì cũng ổn thôi.
Vấn đề bây giờ anh bận tâm là thật sự có kẻ đang giả thần giả quỷ sao?