Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 109:




Editor: D Ẹ O
Hô hấp Sở Hướng Thiên cứng lại, bàn tay nhẹ vuốt nhẹ sau gáy cậu, xác nhận hỏi: “Dùng xong hết?”
Nói đến chuyện này, Phó Điềm cũng ngượng ngùng, chút dũng khí vất vả lắm mới nhô lên được đã xẹp hết, ủ rũ như cây dây leo nhỏ đu trên người hắn, nhỏ giọng đáp: “Dạ.”
Sở Hướng Thiên bế nhóc con ôm sát vào lòng, bước vào phòng trong.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn một ngọn nến đỏ, Sở Hướng Thiên đặt cậu nằm lên giường, khom người hôn lên chóp mũi cậu, “Sao hôm nay em lại chủ động vậy?”
Phó Điềm câu lấy cổ hắn không buông, nghe vậy lông mi cậu khẽ run, rũ mắt không nói năng gì, chỉ cong chân cà cà người hắn.
Hô hấp Sở Hướng Thiên càng thêm nặng, ẩn nhẫn nhắm mắt lại, hôn phớt lên môi cậu. Không khí nóng bỏng thiêu đốt lý trí, Phó Điềm bất mãn với chiếc hôn nhẹ của hắn, hai mắt mông lung, theo bản năng truy tìm, ngẩng đầu trúc trắc hôn môi hắn.
Hành động đầy tính ám chỉ như một mồi lửa cho vào chảo dầu nóng, khiến người bùng nổ trong nháy mắt, thiêu đốt không còn lại gì.
(F.M.L…)
Sau một hồi nóng bóng, chỉ còn lại thỏa mãn. Phó Điềm tuy đã mệt nhoài, đôi mắt mở không lên, nhưng vẫn cố mơ mơ màng màng tìm đến môi hắn, ấn một cái hôn ướt át, “Anh đừng tức giận.”
Rồi lại như động vật nhỏ ngáp ngáp, co thành đoàn, rúc trong lòng Sở Hướng Thiên lâm vào mộng.
Tâm Sở Hướng Thiên mềm đến rối tinh rối mù, cẩn thận từng li từng tí vuốt mái tóc rối bời của cậu, chờ khi cậu đã ngủ say, mới bế cậu vào phòng tắm rửa ráy.
Một trận dằn vặt mãi đến canh năm (3h sáng…), Sở Hướng Thiên lại không chút mệt mỏi, ôm tiểu thiếu gia đang ngủ vù vù, rục rà rục rịch thỏa sức tưởng tượng lần sau.

Phó Điềm ngủ thẳng giấc đến giữa trưa, mắt cậu khô khốc, chớp chớp một hồi mới lấy lại được ký ức tối hôm qua.
Một luồng nhiệt khí xông thẳng lên đỉnh đầu, mặt Phó Điềm đỏ như tích máu, giãy dụa cố ngồi dậy, nhưng chỗ khó nói nào đó lại căng đau.
!!!!
Phó Điềm khẽ rên rỉ, nằm lại về giường, cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong phòng không có ai, bực bội coi chăn thành Sở thổ phỉ người người ghét, dùng sức vỗ vỗ đạp đạp.
Dường như cậu đã quên, tối hôm qua là ai châm lửa.
Sở Hướng Thiên bưng canh gà vào phòng, liền thấy một nhóc con đang oan ức.
Đặt nồi đất lên bàn, Sở Hướng Thiên tiến đến, tay định sờ lên trán cậu, lại bị tiểu thiếu gia sinh khí đẩy đẩy ra.
Sở Hướng Thiên không buồn bực, trái lại còn cao hứng, “Em tỉnh rồi sao? Có khó chịu ở đâu không?”
Sáng sớm nay, nhiệt độ Phó Điềm có hơi cao, Sở Hướng Thiên lo cậu sẽ phát sốt, mời đại phu tới chẩn mạch. Khi đã xác định cậu không sao mới yên tâm, đến nhà bếp ninh một nồi canh gà, chuẩn bị chờ tiểu thiếu gia tỉnh rồi uống.
Đáng tiếc tiểu thiếu gia không cảm kích, rúc cả người trong chăn, rầm rì không chịu ra, hễ cậu nhúc nhích là chỗ kia lại đau.
Như hiểu được điều gì đó, khóe miệng Sở Hướng Thiên cong lên, sau lại cố ép nó xuống, múc một chén canh gà tới bên giường, “Có đói bụng không? Đại phu nói hai ngày này nên ăn chút thức ăn lỏng.”
Phó Điềm giữ khư khư cái chăn, giả như không biết gì, không để ý tới Sở Hướng Thiên dỗ dành.
Ngốc trong chăn một hồi, đầu bắt đầu nóng, bụng thì lại đói, mới không tình không nguyện chui ra, méo miệng nói: “Anh đút em.”
Sở Hướng Thiên bật cười, hắn múc một muỗng kề miệng thổi, sau đó cẩn thận đút cho tiểu thiếu gia.
Uống hết chén, Phó Điềm cảm thấy mình khá lên chút chút, nhưng vẫn chưa thể hoạt động mạnh, chỉ có thể mất hứng tựa đầu vào thành giường, dùng mắt khoét một lỗ trên người Sở Hướng Thiên.
Sở Hướng Thiên cầm một hộp thuốc mỡ, dịu dàng cười: “Để ta bôi thuốc cho em, sẽ hết đau nhanh thôi.”
Mặt Phó Điềm hồng rực, nhịn đau đá hắn một cái, tiếp tục rúc vào trong chăn, hờn dỗi nói: “Không muốn đâu.”
Sở Hướng Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục hống, sau nửa ngày, trong chăn mới phát ra tiếng rầu rĩ “Ừ”.
Sở Hướng Thiên cười, nghiêm chỉnh thoa thuốc cho cậu.
Đến xế chiều, Phó Hữu Cầm qua thăm cậu. Bà nghe nói sáng sớm Sở Hướng Thiên có gọi đại phu đến, tưởng rằng Phó Điềm ngã bệnh, liền vội vã chạy qua đây xem.
Phó Điềm nửa nằm trên giường, sắc mặt ửng hồng, Phó Hữu Cầm sờ trán cậu, đúng là có nóng hơn bình thường, bà quan tâm hỏi, “Đại phu nói thế nào rồi con?”
Phó Điềm xấu hổ muốn chết, nghiêng mặt sang bên cắn môi dưới không nói gì.
Sở Hướng Thiên ho nhẹ: “Tĩnh dưỡng hai ngày là khỏi.”
Phó Hữu Cầm yên lòng, ánh mắt bỗng liếc tới hộp gỗ nhỏ đặt cạnh bàn, nắp vẫn chưa đậy lại, bên trong là thuốc mỡ màu trắng ngà—— Thứ mà hồi nãy Sở Hướng Thiên mới vừa bôi cho Phó Điềm.
Nhìn thuốc mỡ, lại nhìn non nửa nồi canh gà, rồi liếc đến biểu tình quái dị của tiểu nhi tử cùng thái độ ân cần đến lạ thường của Sở Hướng Thiên, Phó Hữu Cầm chợt sáng tỏ.
Vẻ sầu lo tản đi, bà ho khan một tiếng, nhìn hai đứa nhỏ, tận lực nhắc khéo: “Các con còn trẻ, nên… Tiết chế một chút.”
Phó Điềm: “!!!!”
Phó Hữu Cầm nói rồi cũng vội rời đi, Phó Điềm lại thẹn quá hóa giận, cậu hận không thể rúc đầu vào đất mà trốn, hung dữ lấy gối đập Sở Hướng Thiên, tức giận nói: “Đều tại anh! Em hôm qua đã nói dừng rồi mà!”
Sở Hướng Thiên không tránh không né hứng chịu, mò cậu vào lòng liên tục nhận sai.
Nhưng tiểu thiếu gia vẫn chưa muốn tha thứ ngay cho tên thổ phỉ không biết tiết chế nào đó, hung ác nói: “Tối nay anh ngủ thư phòng!”
Chiến Thần của Đại Sở, đường đường là Dục vương, ban ngày phải hầu hạ tiểu thiếu gia, buổi tối đến cửa phòng cũng không được vào, phải ngủ ở thư phòng. Chờ đến nửa đêm, tiểu thiếu gia đã ngủ say, mới dám lén lút trèo vào trong, mỹ mãn ôm cậu ngủ, đợi khi trời gần sáng lại chạy về.
Cuộc sống cứ thế kéo dài đến khi Phó Điềm có thể ăn thức ăn mặn.
Phó Điềm ăn cháo hoa canh nhạt mấy ngày liền, chờ khi thương lành mới được ăn một bữa no nê, ăn đến bụng tròn xoe, lúc ấy tâm lý mới hết ấm ức.
Và Dục vương đã ngủ thư phòng mấy ngày liền, cuối cùng cũng được tha về phòng ngủ.
***
Tháng tám qua đi, khí trời ngày càng nóng, những chỗ gần kênh đào cũng có người phát hiện, nhưng do không ảnh hưởng mấy đến vụ mùa, nên lo lắng một hồi, rồi cũng quên mau.
Thế nhưng nơi kênh đào chảy qua cũng có hạn, cộng thêm năm nay mưa ít, những chỗ phía tây nam hoặc tây bắc cách xa kênh đào, có dấu hiệu hạn hán rất rõ.
Bởi khí trời nóng bức, đường sông bắt đầu khô cạn, nước sông chảy nhợt nhạt, ruộng điền thiếu hụt nước tưới, dẫn đến mùa màng bị thất thu.
Bách tính bắt đầu hoảng loạn, lương thực còn trữ không dám bán, tất cả đều giấu ở nhà, giá lương thực tăng đột biến.
Quan phủ thu thuế Cừ Minh Quận, thuế má ở Đại Sở cũng không quá khắt khe, nhưng vùng xa vốn đã không giàu có, nay lại thêm gặp hạn, nếu còn giao thuế thóc thì có lẽ còn chẳng đủ ăn.
Thậm chí có nhiều nhà khi quan đến, họ liều mạng không giao nộp, hai bên giằng co khiến xung đột nảy sinh.
Xung đột được dẹp loạn, nhưng bầu không khí vẫn căng thẳng, và dần có xu hướng tăng, Cừ Minh quận trưởng không còn cách nào khác, bất đắc dĩ dâng thư thỉnh cầu hoàng thượng giảm thuế. Nối theo sau Cừ Minh quận, nhiều nơi khác lục tục dâng tấu chương.
Hoàng thượng phái người đến từng nơi xác nhận, tất cả đều thông qua.
Sở Phượng Nguyên chợt nhớ tới lời tiên đoán mà Sở Hướng Thiên từng kể, “Đại hạn đến, chiến loạn lên, dân chúng lầm than, đại quốc tương khuynh.”
Sở Hướng Thiên nói mình từng cứu một lão bán tiên, tinh thông thuật bói toán. Ông lão bói ra Đại Sở sẽ có đại kiếp nạn, Sở Hướng Thiên vốn không tin, nhưng những gì ông lão nói trong hai năm sau đó đều liên tiếp ứng nghiệm, mắt thấy sắp đại hạn, liền về báo cho y.
Sở Phượng Nguyên nửa tin nửa ngờ, lại không dám khinh thường, liền nghe theo kiến nghị, cho đào bới kênh đào, khởi công xây thuỷ lợi, lén tích trữ lương thực, cứ như vậy, dù tiên đoán không ứng nghiệm, cũng sẽ không tổn thất.
Bây giờ nhìn tấu chương từ các nơi gửi về, Sở Phượng Nguyên mới triệt để tin, lời tiên đoán kia là có thật, y đồng ý miễn giảm thuế, đồng thời hạ lệnh để các quận trưởng hãy chuẩn bị công tác phòng hạn.
Chính lệnh được ban xuống, miễn giảm thuế má, giảm nhẹ áp lực cho bách tính, dân chúng hưởng ứng quan phủ hiệu triệu, chủ động gia nhập đội ngũ xây đập chứa nước.
Tất cả được tiến hành hết sức nhanh chóng, Phó Điềm nhận được tin tức cũng yên tâm hơn nhiều, dồn tinh lực vào chuyện cải tạo loại thóc mới. Tháng mười, đến mùa thu gặt, phía nam ra một đợt lúa mới, từ Nam Minh quận đến Hưng Đông quận đều truyền báo tin mừng, giống thóc mới gieo vào, không những không bị ảnh hưởng mà còn nâng cao sản lượng lên gấp đôi.
Phó Điềm còn chưa kịp báo tin vui cho Sở Hướng Thiên, thì cậu chợt nhận được tin Chấn Vũ quận tại Tây Bắc đã bạo loạn.
Hoàng thượng triệu Dục vương tiến cung, thương nghị việc bình loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.