Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 17:




Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Cởi ngoại bào ném cho Chu Truyện Thanh, lộ một thân y phục màu đen, Sở Hướng Thiên cầm dây cương trong tay Đại Phúc, lưu loát xoay người ngồi lên yên ngựa, quay đầu nói Văn Điềm cứ yên tâm, rồi giục ngựa rời đi.
Văn Điềm trông theo bóng lưng hắn, trong lòng thầm nghĩ Sở Hướng Thiên cũng không hẳn là một người xấu.
“Ta tìm một nơi để nghỉ chân nhé?” Chu Truyện Thanh vắt áo choàng của Sở Hướng Thiên trên tay, trò chuyện với Văn Điềm: “Mọi chuyện cứ giao cho đương gia, đừng lo lắng, chúng ta cứ yên đây chờ là được rồi.”
Văn Điềm gật gật đầu, chợt nghĩ đến ban nãy Sở Hướng Thiên có nói Chu Truyện Thanh tới là để cầu duyên, do dự hỏi: “Ngươi không định đến miếu thắp hương sao?”
Chu Truyện Thanh mí mắt giựt giựt, khụ một tiếng: “Đã thắp xong rồi.”
Văn Điềm cũng không nghi ngờ, chỉ gật đầu rồi cùng Chu Truyện Thanh leo lên xe ngựa ngồi.
Trên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn trà bánh, Văn Điềm chìa hộp bánh ra, rót cho y một ly trà, hai người vừa ăn bánh uống trà vừa ngồi chờ tin tức.
Chu Truyện Thanh cũng không khách sáo, bốc một khối bánh ăn thử, bánh được nặn thành hình hoa đào tinh xảo bắt mắt, vừa cắn thử một miếng trong miệng đã tràn ngập mùi hoa thơm.
Ngon đến bất ngờ.
Chu Truyện Thanh bốc thêm miếng nữa, khích lệ: “Làm ra được chiếc bánh này khẳng định là một người huệ chất lan tâm.” Hình dáng, sắc, vị, hương đều là thượng phẩm, hơn đứt tất cả các loại bánh mà y đã từng ăn.
Huệ chất lan tâm: ý khen người con gái thánh khiết, cao nhã như lan như huệ.
“Là tỷ tỷ ta làm đó.” Nghe y khen tỷ tỷ nhà mình, Văn Điềm hếch cằm kiêu ngạo, “Nàng đã ra tay đương nhiên sẽ ngon hơn người ta rồi.”
Như tìm được tri kỷ, Văn Điềm lôi ra một bầu rượu nhỏ, nắp bình vừa bật mở trong không gian liền tản ra một mùi hương rượu lẫn hương hoa thoang thoảng.
Rót hai ly đầy, Văn Điềm đẩy một chén về phía Chu Truyện Thanh, “Rượu hoa đào này cũng do chính tỷ tỷ tự mình chưng cất, ngươi nếm thử đi.”
Bưng chén rượu lên, Chu Truyện Thanh để trước mũi ngửi thử, hương hoa cùng hương rượu hòa quyện vào nhau, mang chút vị thanh ngọt, nhấp một ngụm, dịch rượu tràn vào cổ họng khiến mùi thơm lan tỏa, làm người ta nhịn không được muốn nhấp thêm ngụm nữa.
Uống cạn chén rượu, Chu Truyện Thanh thực tâm tán thưởng, “Văn tiểu thư quả có tay nghề xuất sắc.” Y chợt nhớ ngày Văn Điềm bị bắt lên núi, hình như cũng là ngày Văn tiểu thư xuất giá, liền nhiều chuyện hỏi một câu, “Lần trước Thường Hỉ làm chuyện ngu xuẩn có ảnh hưởng đến chuyện kết hôn của lệnh tỷ không?”
“Đã từ hôn với Tiêu gia rồi.” Văn Điềm thản nhiên không chút lúng túng: “Tiêu Trường Hiến phẩm hạnh thối nát, không xứng với tỷ tỷ.”
Sự tích “vẻ vang” của Tiêu Trường Hiến Chu Truyện Thanh cũng đã nghe qua đôi chút, cái gì mà công tử bột phong lưu thích ngắt hoa lầu xanh, y tán thành gật đầu, “Hạng người như vậy quả thực không xứng với Văn tiểu thư.”
Chu Truyện Thanh không chút khinh bỉ hay tỏ vẻ không đồng tình với chuyện của tỷ tỷ khiến hảo cảm của Văn Điềm tăng vọt, cảm giác xa lạ khi trước nay đã không còn, hai người cùng ăn bánh cùng phẩm rượu, ở trên xe ngựa tiêu pha thời gian.
Vào khoảng giữa trưa, bên ngoài bỗng náo nhiệt hẳn, mấy chiếc xe ngựa lớn dừng tại ven đường, một đám hạ nhân lục tục mang kỷ trà và đệm đi vào trong rừng hoa.
Văn Điềm hiếu kỳ dò người ra xem, bắt gặp một đám công tử bước ra từ trên chiếc xe ngựa xa hoa nhất, để ý kỹ thì toàn là người quen, phú hộ ở Tứ Phương trấn có bao nhiêu đâu, ai mà chẳng quen nhau.
Người phía đối diện cũng để ý tới Văn Điềm, vị công tử đi đầu vừa thấy cậu mắt đã sáng quắc, nhanh chân chạy lại chỗ cậu, cười toe toét: “Bọn ta mới nãy còn tới Văn phủ tìm ngươi, nào ngờ đâu ngươi đã tới trước một bước.”
“Các ngươi tới đây chi vậy?” Từ trên xe bước xuống, Văn Điềm chỉ chỉ đám hạ nhân đang bận rộn xuôi ngược.
“Ngắm hoa chứ chi, ngươi quên rồi sao?” Đang trò chuyện cùng Văn Điềm là một vị công tử gọi Lý Khánh Niên, tiểu công tử nhà họ Lý, nhỏ hơn Văn Điềm một tuổi, là đứa con sinh ra khi đã qua tứ tuần nên rất được người trong nhà sủng ái, được chiều mà lớn, dần ăn chơi thành thói. Trước kia, Văn Điềm cũng không thích giao du với cậu chàng. Nhưng Lý Khánh Niên lại không hề gì, cứ kiên nhẫn quấn quít muốn kiếm cậu đi chơi, mỗi khi có gì vui đều chạy tới tìm cậu.
Trước đây Văn Điềm bị Văn Bác Lễ ảnh hưởng, cảm thấy đám nhóc con này không lo ăn học cũng chẳng chịu làm ăn, suốt ngày tụ tập ăn chơi trác táng nên cậu cũng có hơi xem thường bọn họ. Nhiều khi Lý Khánh Niên phải tới tìm cậu mấy lần liền, cậu mới chịu cho người ta chút mặt mũi đi chơi cùng.
Nhưng mà cậu lại không ngờ, ngay giữa lúc hoạn nạn, đám họ hàng gần xa hay thế gia bình thường hay qua lại đều vì không muốn đắc tội với Văn Bác Lễ đồng loạt ngoảnh mặt làm ngơ trước lời cầu khẩn của mẹ con cậu, còn người mà cậu chẳng mấy khi quan tâm là Lý Khánh Niên lại chịu ra tay giúp đỡ.
Lý gia chỉ là một tiểu phú thương nho nhỏ, không so được với Văn gia, chưng cất rượu làm sinh ý để lập nghiệp, cha mẹ Lý đều nhất mực cưng chiều mấy đứa con, đặc biệt là đứa con út Lý Khánh Niên. Ấn tượng ban đầu tuy không tốt nhưng khi tiếp xúc về dài rồi mới biết bản tính của bọn họ thực chất không hề xấu, nếu đem ra so với Tiêu Trường Hiến thích nợ phong lưu, thích dạo lầu xanh, lòng dạ rắn rết thì họ đơn thuần chỉ là mấy đứa trẻ ham chơi mãi không chịu lớn mà thôi.
Nhưng đôi khi làm người tốt chưa chắc đã được hưởng phúc, Văn Điềm nhớ mang máng năm đó qua cơn hạn hán, Lý gia gần như đã sụp đổ, họ phải bán nhà chuyển đi nơi khác, mà nghe nói hình như Lý phu nhân cũng đã qua đời, sau đó Văn Điềm không còn được gặp lại Lý Khánh Niên nữa.
“Đâu có, do sáng sớm nay theo bồi tỷ tỷ nên mới tới trước thôi.” Văn Điềm nhớ hôm bữa lính gác cổng có giao cho cậu một tấm thiệp nhưng do lúc đó trong nhà đang xảy ra chuyện nên cậu mới quên béng mất, thì ra đó là do Lý Khánh Niên đưa tới.
Quen biết đã lâu, Văn Điềm chưa từng đối xử ôn hòa với cậu như vậy, Lý Khánh Niên tươi cười hớn hở, khuôn mặt tròn vo toát lên sự vui mừng, “Ta cho người đi chuẩn bị hết rồi, ngươi qua đó nhé?”
Văn Điềm gật đầu, rồi lại nhìn sang Chu Truyện Thanh đang đứng bên cạnh, “Ta còn một người bạn có thể đi cùng không?”
Lý Khánh Niên há có thể chối từ, “Bằng hữu của ngươi thì cũng là bằng hữu của ta.”
Vì vậy Chu Truyện Thanh dù đã lớn cũng phải tụ cùng một chỗ với đám nhóc con mười bảy mười tám cái xuân xanh, ngồi ngắm hoa chung với bọn cậu.
Lý Khánh Niên rất hay nói nhiều, hoặc có lẽ là do Văn Điềm tự nhiên thay đổi thái độ khiến cậu nhóc thụ sủng nhược kinh, nên cứ thích bám lấy cậu luyên thuyên không dứt, Văn Điềm cũng không hề mất kiên nhẫn, vẫn luôn lắng tai nghe, thỉnh thoảng sẽ đáp lại một câu.
“Sao ta cứ cảm thấy bữa nay ngươi khang khác ấy nhỉ…” Lý Khánh Niên bỗng nhiên nói.
Văn Điềm sững sờ, khẽ buông mi hỏi, “Vậy sao, ngươi thấy khác chỗ nào?”
Lý Khánh Niên cười ngây ngô, “Không biết nữa, mà thấy nay ngươi thân thiện hơn mọi ngày nhiều lắm luôn, trước đây ngươi chẳng chịu nói chuyện với ta gì cả.”
Văn Điềm không ngờ cậu nhóc lại nhạy cảm đến vậy, nhìn nụ cười toe toét trên khuôn mặt ấy cậu lại thấy tội lỗi, “Xin lỗi, trước đây ta…”
“Có cái gì đâu mà…” Lý Khánh Niên vung vung tay, “Vì nhìn mặt ngươi đẹp nên ta tha thứ cho ngươi đó.”
Văn Điềm: “…”
Cậu lúng túng gãi mặt, chẳng biết nên nói gì tiếp theo.
Đoàn người đi dạo loanh quanh trong chốc lát, khi nghe hạ nhân chạy lại báo đã sắp xếp xong xuôi thì kéo nhau đi vào.
Khoảng sân mà bọn họ chọn nằm khá sâu bên trong, trên nền đất được bày sẵn kỷ trà cùng đệm ngồi, xung quanh có giăng một tấm màn mỏng trên cành cây đào, vi vu gió thổi màn nhẹ đưa, nhìn có mấy phần tao nhã như văn nhân tụ hội.
Nhưng Văn Điềm nào còn tâm thưởng thức, cậu như đang lạc trong phường chợ búa.
Chắc do đông người đến nên mấy cây hoa đào mới hưng phấn, chúng nó líu ra líu ríu bàn xem coi mấy người này đang tính làm cái gì, nhân tiện còn oán sao treo này lên làm gì khó chịu gần chết…
Văn Điềm bị chúng nó nói cho điên đầu, ầm ầm như đang ngoài chợ cá.
Liếc trái liếc phải một phen, Văn Điềm thừa dịp không ai chú ý chạy lại chỗ một gốc cây già, dù không ôm hy vọng gì vẫn muốn thử một phen: “Ngươi có thể giúp ta bảo chúng nó yên tĩnh lại được không?”
Cây đào già cành lá đong đưa, không hề giống mấy loại cây nhát gan mà Văn Điềm từng gặp, nó dùng thanh âm già nua cất giọng nói: “Hình như ta đã từng gặp ngươi.”
Văn Điềm: “???”
“Nhưng thời gian trôi qua lâu quá rồi, ta đã không còn nhớ được nữa.” Cây đào già nói rất chậm, chắc do lớn tuổi nên cũng đã lẩm cẩm, nó chuyển đề tài, “Ngươi mới nói gì ấy nhỉ?”
Văn Điềm đành lặp lại một câu, “Chúng nó ồn quá, ngươi giúp ta bảo chúng nó im lặng được không?”
“Ồ…” Cây đào già toát lên ý cười, “Chuyện này dễ không mà.”
Văn Điềm còn đang nghĩ nó sẽ giải quyết ra sao đây thì chợt một tiếng thét vang trời xuất hiện, “Im lặng!” Mạnh mẽ đến bất ngờ, khiến tai cậu cũng lùng bùng.
Cây đào già rống xong, dư âm cuồn cuộn chấn động cả một phương, đám cây đào xung quanh ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nó dùng thanh âm ung dung chậm rãi ban nãy nói chuyện với Văn Điềm, “Vầy đã được chưa?”
Văn Điềm ngơ ngác gật đầu, dùng sức xoa xoa lỗ tai, nói một câu cảm ơn với nó rồi tiêu sái quay trở về.
Tìm tới chỗ Lý Khánh Niên và Chu Truyện Thanh, người cũng đã nhập tiệc, vừa nhìn thấy Văn Điềm liền vẫy cậu lại, Lý Khánh Niên sớm đã giành chỗ ở giữa cho cậu.
Ngoại trừ đám người quen, Văn Điềm phát hiện còn có thêm mấy gương mặt khá lạ nữa, ánh mắt chầm chậm đảo qua đám người này, chợt cậu khựng lại, xem nào, ta vừa nhìn thấy ai đây, một cố nhân.
Sao mà ta quên nhau cho được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.