Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 33:




Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Tiếp nhận sinh ý trong nhà, đây là chuyện mà Phó Điềm đã phải suy nghĩ từ rất lâu, rốt cuộc hôm nay cậu cũng nói ra được.
Không ngờ cậu lại nói vậy, Phó Hữu Cầm bất ngờ, bà nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Phó Điềm.
Phó Điềm là con trai bà, bà sao lại không hiểu nó, Phó Điềm vốn là một nhóc con lười nhác, không có dã tâm, tính tình lại ấm áp, nếu đem so với bạn cùng lứa ít nhiều đều ôm hoài bão chí hướng riêng thì cậu chỉ thích an phận rúc trong ổ nhỏ của bản thân.
Với cả Phó Điềm, cậu không thích học, cũng không ham thích chuyện kinh thương, sản nghiệp trong nhà cậu không mấy quan tâm, tuy đã mười mấy tuổi đầu, lại vẫn như một nhóc con ngây thơ yếu ớt, không sầu không lo mãi không chịu lớn.
Bà biết mình đã bảo bọc thằng bé quá kỹ, nhưng khi ngộ ra thì cũng đã muộn, ngoại trừ tiếp tục yêu thương che chở thằng bé, bà chẳng còn cách nào khác.
Nói cho cùng gia nghiệp nhà họ bao la vô kể, coi như mặc Phó Điềm ngơ ngác cũng đủ nuôi cậu cả đời, tiêu xài hoang phí mấy đời còn không hết.
Phó Hữu Cầm trước kia dự định là: Chờ Phó Điềm đến tuổi lấy vợ, thì kiếm cho cậu một cô nương lớn tuổi chút nhưng biết lo việc gia đình an bề gia thất, hai người sống an an ổn ổn đến hết đời cũng tốt.
Nhưng hiện tại lại xuất hiện biến cố trong dự định của bà, Phó Điềm bất ngờ trưởng thành, thằng bé đang bước ra khỏi vòng tay che chở của bà.
Con chim non luôn được bà bảo hộ dưới cánh chim của mình, giờ đây đã có đủ can đảm để bước ra khỏi tổ ngắm nhìn thế giới ngoài kia.
“Sao tự dưng con lại nghĩ đến điều này, không phải con nói muốn tham gia thi khoa cử sao?” Nếu muốn gánh vác gia nghiệp, khẳng định sẽ không thể thanh nhàn như bây giờ, thời gian để thở còn chẳng có chứ đừng nói là đọc sách.
“Con muốn chia sẻ gánh nặng với nương.” Rủ hàng mi khẽ rung động, Phó Điềm chầm chậm lại kiên định nói: “Việc học con sẽ không buông bỏ, cứ cho là bây giờ gánh vác gia nghiệp đi chăng nữa thì chỉ cần con muốn học, ắt sẽ có thời gian.”
“Con cũng đã lớn rồi, con muốn được giúp người…”
Phó Điềm nói mà cứ thấy oan ức, cậu nỗ lực để mình nom giống người lớn hơn, thế nhưng gần hai mươi năm trời nuôi ra cái tính nết này cũng đâu phải dễ thay đổi.
Đời trước cậu đã phí phạm những mười năm, trừ bề ngoài trưởng thành hơn thì nội tâm bên trong mọi thứ vẫn như cũ. Cũng bởi vậy, mẫu thân mới luôn coi cậu như trẻ con, không tin tưởng, càng không nỡ để cậu phải gánh vác gia nghiệp.
“Nhìn con oan ức kìa.” Phó Hữu Cầm bật cười, bàn tay đặt lên đầu cậu vỗ nhè nhẹ, “Ta hiểu tâm tư của con, chờ ta giải quyết xong vụ việc lần này, rồi sẽ giao cho con cũng chưa muộn.”
“Mẹ vì mệt mới phải ngã bệnh đó.” Phó Điềm ngẩng đầu, ánh mắt như đang cố chứng minh cho bà thấy mình không còn là nhãi con, “Cát thúc đã kể cho con nghe cả rồi.”
“Sao ông ấy lại…” Phó Hữu Cầm hơi ngạc nhiên.
“Sổ sách ở mấy cửa hàng ba ngày nay con đã kiểm xong hết.” Phó Điềm cướp lời bà: “Tổng cộng năm cửa tiệm cần phải xem xét lại, ngày kia con sẽ đến Thượng Minh trấn xem thử hai cửa hàng lớn.”
Nếu nói ban nãy Phó Hữu Cầm chỉ nghĩ cậu thấy mình lâm bệnh nên mới nóng lòng muốn chia sẻ cùng bà, thì bây giờ khi nghe Phó Điềm nói những lời này, bà mới nhìn thẳng vào vấn đề Phó Điềm đã đặt ra.
Phó Điềm nghiêm túc thuật lại chuyện mấy ngày nay cho bà nghe, sau đó nói ra suy đoán cùng kế hoạch của bản thân.
“Là nương đã coi thường con…”
Suy đoán của Phó Điềm không khác bà là bao, ngay cả kế hoạch cũng rất chu toàn tìm không ra sơ hở, Phó Hữu Cầm khẽ thở dài, cầm lấy tay cậu mà xúc động.
Nhi tử khi xưa nay đã bất tri bất giác mà trưởng thành mất rồi.
Phó Điềm lắc đầu, cúi người ôm lấy bà, “Người cứ ở nhà dưỡng bệnh cho tốt là được, mọi chuyện còn lại cứ giao cho con, có gì không hiểu con sẽ hỏi Cát thúc.”
“Được.” Phó Hữu Cầm bị cậu ôm vào lòng, thiếu niên tuy đơn bạc, lồng ngực cậu không tính là cường tráng nhưng vẫn đủ rộng để che mưa chắn gió cho bà.
Phó Hữu Cầm vỗ về lên lưng cậu, rồi để Thanh Bích giúp mình đem hộp trang điểm tới.
Thanh Bích giao cho bà một cái hộp trang điểm bằng gỗ tử đàn. Bảo Thanh Bích lui ra ngoài, Phó Hữu Cầm hoài niệm vuốt ve nắp hộp bóng loáng, sau đó bỏ nó vào tay Phó Điềm.
“Đây là chìa khóa kho hàng, trong góc phải có đặt một lọ hoa, ở đó có giấu cửa ngầm, nếu con thấy cửa hàng đã bị thất thoát quá nhiều, cần có vốn để xoay sở, thì cứ lấy số tiền ở trong ấy mà dùng.”
Phó Điềm ôm cái hộp mà trợn tròn mắt, chuyện này ngay cả kiếp trước cậu cũng chưa được biết.
Cười hiền hòa, Phó Hữu Cầm mang theo chút hoài niệm, nhẹ nhàng xoay cơ quan trên nắp hộp, mở nó ra, lõi hộp được bọc bằng vải nhung đỏ, một chuỗi chìa khóa đồng thau cứ lẳng lặng nằm bên trong.
Kiểu dáng của nó hơi hướm cổ xưa, tuy đã cũ nhưng vẫn bóng loáng như thường, thân nó lấp lánh ánh kim loại nhàn nhạt.
“Đây là chìa khóa cất giữ toàn bộ số của cải mà tổ tiên đã tích góp qua từng đời để lại cho con cháu, trước đây nương không nói cho con biết… Con có trách nương không?”
Tổ tiên Phó gia từng là thủ phủ cả một phương, sau thoái ẩn về Nam Minh quận, phần lớn sản nghiệp đều bị bán đổi thành tiền, chỉ bảo lưu một phần nhỏ ở Nam Minh quận, mà số tiền bán được thì để làm gia sản, không ai biết nó đã được cất giấu ở đâu.
Theo dòng chảy của thời gian, danh tiếng Phó gia cũng từ từ lắng đọng, giờ đây không còn ai biết được Phó gia của Nam Minh quận đã từng là một Phó gia phú khả địch quốc, và cũng không còn ai thương nhớ đến số gia sản khổng lồ không biết đã được chôn ở nơi đâu kia nữa.
Phú khả địch quốc: giàu nứt đố đổ vách, tiền nhiều đến độ có thể so với cả một quốc gia
Phó Điềm lắc đầu, cậu hoàn toàn có thể hiểu tại sao đời trước mẫu thân lại không nói cho mình biết, bởi chuyện này ngay cả Văn Bác Lễ cũng không hề hay biết. Khi mẹ con họ bị đuổi ra khỏi Phó gia, mẫu thân càng muốn đem cái bí mật này theo chôn cùng mình, Văn Bác Lễ đến chết cũng chẳng thể nào ngờ được ngay dưới mí mắt ông ta lại giấu cả một toà bảo khố.
Tài phú khổng lồ, đối với bản chất đơn thuần của cậu đời trước, thì đó không phải một món quà hay một đặc ân, mà lại là một gánh nặng kèm theo nguy hiểm luôn rình rập.
Phó Hữu Cầm nói: “Phó gia giàu vậy đã đủ rồi, nhiều thêm nữa cũng chỉ như gấm thêu hoa, khiến tiểu nhân rình rập rắc tâm hãm hại mà thôi, nếu không phải do bất đắc dĩ, tốt nhất con đừng nên dùng đến số tiền ấy.”
Tiền của không được lộ ra ngoài, Phó Điềm đương nhiên hiểu rất rõ, trên thực tế đã chứng minh cách làm này là đúng. Phó gia tại Nam Minh quận tuy được xem như cự phú, nhưng nếu đem so trên toàn Đại Sở, thì muốn tìm nhà giàu hơn họ cũng đâu phải ít. Phó gia nho nhỏ trong vô số nhà giàu xếp lớp lớp trên cả nước không quá khiến người ta phải chú ý.
Vậy nên khi chiến loạn, Tứ Phương trấn vẫn coi như an ổn, Văn Bác Lễ cũng chẳng gặp phải chuyện gì, khác với những phú hào khác trên lãnh địa của nghĩa quân, Phó Điềm từng không ít lần nghe đồn, bọn họ đều bị ép phải sung gia sản vào “quốc khố”, nếu không chịu giao sẽ bị xếp vào tội làm phản, buộc phải xét nhà.
Phó Điềm ôm khư khư lấy cái hộp trang điểm, khóa trên nắp hộp vang lên tiếng “cùm cụp” giòn giã, suy nghĩ một hồi, cậu vẫn quyết định đem chiếc hộp giao lại cho Phó Hữu Cầm, “Nếu đã không dùng được, vậy cứ để nương giữ cho chắc ăn.”
Phó Hữu Cầm cười lắc đầu, đem trang điểm hộp đẩy trở về tay cậu, “Đây là thứ phải được giao cho gia chủ bảo quản, năm đó tổ phụ con qua đời mới giao cho ta, hiện tại nếu con đã chịu gánh vác gia nghiệp ta, vậy thì chiếc chìa khóa này hẳn nên giao cho con cất giữ.”
Phó Điềm ôm hộp gỗ nhỏ, phảng phất như đang ôm cả một nhiệm vụ lớn lao trong lồng ngực, không giây phút nào cậu ý thức trọng trách đang đè nặng lên đôi vai mình như bây giờ.
Căng thẳng mặt mày, Phó Điềm trịnh trọng đáp, “Vâng, con sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận.”
Phó Hữu Cầm vui mừng cười rộ lên, vỗ tay cậu bảo cậu mau về nghỉ sớm đi, hai người trò chuyện hồi lâu, bà cũng đã bắt đầu thấm mệt.
Phó Thư Nguyệt tiến đến dìu bà nằm xuống giường, chờ bà ngủ say, hai chị em mới đi ra ngoài.
Ra gian ngoài, Phó Thư Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Ngày kia đệ đã phải đến Thượng Minh trấn rồi sao?”
Phó Điềm gật đầu, kể sơ kế hoạch của mình, thấy còn những người khác nữa sẽ đi cùng cậu, Phó Thư Nguyệt mới thoáng yên tâm hơn.
Hai tỷ đệ ngồi nhỏ giọng trò chuyện cùng nhau một hồi rồi chia tay, Phó Điềm ôm hộp gỗ đi về phòng mình.
Căng thẳng ôm cái hộp về nhà, Phó Điềm nhìn dáo dát quanh phòng, cuối cùng vẫn quyết định nhét nó vào hộc âm tường, cất chung chỗ với kho bạc nhỏ.

Một đêm vô mộng.
Hôm sau là ngày nghỉ, Phó Điềm vẫn dậy từ sớm, bảo Phó Cát đưa thông tin tiểu sử của hai quản sự ở Thượng Minh trấn cho cậu xem.
Ngày mai là phải đi Thượng Minh trấn, cậu muốn tận lực nắm bắt thêm chút thông tin hữu dụng.
Tiểu Kiều và Thường Hỉ đã ra ngoài mua đồ, Sở Hướng Thiên và Chu Truyện Thanh rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, đành phơi mỏ ở sân ngồi đánh cờ.
Từ sáng sớm đến tối mò, chém giết mấy trăm trận, mắt thấy mặt trời cũng đã lặn, mà người trong thư phòng vẫn đang chăm chú xem công văn, Sở Hướng Thiên thả con cờ trong tay xuống, chuẩn bị túm tiểu thiếu gia về nghỉ ngơi.
Chu Truyện Thanh bị bỏ rơi mà tức hằn đầy gân xanh trên trán, chơi nguyên ngày, hiếm lắm y mới sắp thắng được một ván, ngờ đâu tên kia lại không nói không rằng chạy mất dạng, rặt cái thứ thấy sắc bỏ bạn, chơi cờ không có tâm.
Sở Hướng Thiên nào có rảnh ngồi mà quản y nghĩ gì, hắn gõ cửa đi vào, thấy tiểu thiếu gia cũng đang ngẩng đầu nhìn mình, cúi người xoa xoa gò má cậu, “Đã muộn lắm rồi, nên về nghỉ ngơi thôi.”
Phó Điềm vẫn còn một khúc chưa xem xong, đẩy tay Sở Hướng Thiên ra xa, bĩu môi thầm thì lừa gạt hắn, “Ừ ừ, xong ngay đây mà.”
Nói rồi lại vùi đầu tiếp tục xem công văn.
Sở Hướng Thiên: “…”
Móa, càng ngày tiểu thiếu gia càng không coi lời hắn nói ra cái đinh gì rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.