Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 92:




Editor: D Ẹ O
Lý Đức Thuận đáng tin hơn tên thổ phỉ chỉ biết nhân cơ hội chiếm tiện nghi nào đó nhiều, ông tỉ mỉ nói cho cậu nghe những điều kiêng kỵ, ngoài ra còn có cả sở thích của ba vị trong cung, Phó Điềm dụng tâm ghi nhớ, hôm sau liền theo Sở Hướng Thiên tiến cung.
Phố Chu Tước thông giữa nam và bắc, đi đến cuối con đường, xe ngựa dừng trước cổng hoàng cung, sau khi được thủ vệ nghiêm ngặt kiểm tra, hai người ngồi lên kiệu tiếp tục tiến vào trong.
Các cung điện được xây đối xứng nhau, toà cao nhất chính giữa là Tử Kim điện, nơi hoàng đế thượng triều mỗi ngày.
Cỗ kiệu đi thẳng, rẽ phải rồi lại đi thẳng, xuyên qua hoàng thành, tiến vào cung thành.
Cung thành là nơi ở của hoàng đế, thái hậu và các phi tần, thái hậu ở tại Trường Dương cung, ngay phía đông cung thành, Phó Điềm ngồi kiệu nửa canh giờ mới đến được Trường Dương cung.
Thái giám khiêng kiệu cẩn thận thả cỗ kiệu xuống, cung kính khom người, “Hầu gia, đã đến.”
Phó Điềm xốc màn kiệu đi ra, nhìn cung điện nguy nga trước mặt, nhất thời có chút hoảng hốt không chân thực.
Sở Hướng Thiên gọi cậu hoàn hồn, “Vào đi thôi.”
Phó Điềm lấy lại tinh thần, cười cười, cùng hắn sóng vai.
Vương ma ma hầu cận thái hậu ra đón bọn họ, đi phía trước dẫn đường, “Thái hậu hôm nay cứ mãi nhắc đến ngài, hiện người đang ở Tùng Hạc điện chờ ngài đấy.”
Sở Hướng Thiên nói: “Hoàng huynh và hoàng tẩu có đó không?”
Vương ma ma nói: “Vương gia yên tâm, chỉ có mình thái hậu.”
Tiểu thiếu gia cứ lo lắng sẽ phải diện kiến cả ba người cùng một lúc nên hắn mới cố ý thông tri rằng hôm nay họ chỉ đến thỉnh an thái hậu.
Phó Điềm nghe vậy cũng lặng lẽ thở phào, nếu mà gặp cả ba vị đại nhân, cậu không biết mình có còn thở nổi không nữa.
Rất nhanh họ đã đến Tùng Hạc điện.
Có một vị cung nữ đã đứng sẵn ở cửa điện, thấy bọn họ đến, nàng cúi người chào rồi đi vào thông báo.
Phó Điềm thầm hít sâu một hơi, thẳng lưng bước vào trong.
Trong điện đốt địa long, vừa vào là đã cảm nhận được ngay một luồng nhiệt khí ấm áp. Thái hậu ngồi ngay ngắn trên ghế, bà mặc một thân bào phục đỏ thẫm, chỉ nhìn tướng mạo không sẽ hoàn toàn đoán không ra tuổi thực của bà, chỉ duy mỗi đuôi mắt hằn dấu chân chim là in sâu vết tích của năm tháng.
Giao áo lông cừu cho cung nữ, Phó Điềm quy củ khom người hành lễ, “Bái kiến thái hậu.”
Sở Hướng Thiên cũng làm theo, hiếm khi thành thật khom người chào, “Bái kiến mẫu hậu.”
Thái hậu phất tay, bà nở nụ cười hiền hoà, “Hai con ngồi xuống đi ta nói chuyện.”
Hai người vâng lời ngồi xuống, Phó Điềm ngồi đoan chính, sống lưng thẳng tắp, thần sắc nghiêm túc, một bộ ngoan ngoãn chờ người đến hỏi, so sánh với thằng con vô quy vô củ nhà mình ngồi ngay bên cạnh, thoạt nhìn vừa mắt hơn nhiều.
Ấn tượng đầu quá tốt, thái hậu cũng nhu hòa hơn, ánh mắt dịu dàng đánh giá Phó Điềm.
Thiếu niên trông hẵng còn nhỏ, ngũ quan thập phần tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt, đen nhánh lại trong suốt, đơn thuần cực kỳ, vừa hay lại giúp trung hòa ngũ quan quá mức diễm lệ của cậu, đẹp mà không lẳng lơ, vừa nhìn đã biết không phải loại thích tác oai tác quái.
“Con là Hữu Lin đúng chứ? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Thái hậu mở miệng hỏi.
Phó Điềm đứng thẳng dậy chắp tay, tuy cậu vẫn còn hơi lo lắng nhưng không lộ quá rõ lên mặt, không nhanh không chậm đáp, “Hồi thái hậu, thần năm nay mười bảy.”
Mới mười bảy… Vậy là nhỏ hơn nhi tử gần mười tuổi, trước đây bà còn tưởng người bắt được tâm con bà là một người có tâm cơ, con bà nên bà hiểu, nếu là người bình thường thì không dễ gì trói được nó.
Nhưng bây giờ gặp người, thái hậu mới chợt nhận ra, chưa chắc đã là người ta dùng thủ đoạn gì trói chặt con bà, mà trái lại có khi còn là nhi tử bà không biết đã dùng đến mưu kế gì mà dụ được đứa nhỏ nhà người ta chịu ở bên nó.
Thái hậu liếc Sở Hướng Thiên, vung tay ý bảo Phó Điềm không cần phải đa lễ, “Đều đã là người một nhà, không cần câu nệ làm gì.”
Phó Điềm theo lời ngồi lại chỗ, cử chỉ lời nói không có lấy một sai lầm, tuổi không lớn lắm, đã vậy còn là lần đầu tiến cung, có thể làm đến mức độ này đã là không tồi.
Thái hậu càng thêm thoả mãn, trước còn cố ý tỏ khí thế thì giờ đã ôn hòa hơn, “Trong nhà làm kinh thương? Con còn người thân nào nữa không?”
Phó Điềm: “Trong nhà làm sinh ý về gạo, nhà thần còn mẫu thân và tỷ tỷ.”
Thái hậu nhíu chặt mi, trước kia Sở Hướng Thiên giấu quá tốt, cho nên đến hôm nay bà mới biết chuyện trong nhà Phó Điềm, “Nhà con chỉ có mình con là con trai?”
Phó Điềm tuy không hiểu nhưng vẫn lơ ngơ gật gật đầu, “Vâng.”
Thái hậu đau đầu day day trán, nhà người ta chỉ độc một cậu con trai, đã vậy còn thành thân cùng nam nhân, này có khác gì mình đang ép người ta đoạn tử tuyệt tôn đâu kia chứ, bà bây giờ thậm chí còn hoài nghi phải chăng là Sở Hướng Thiên đã dùng thủ đoạn để ép buộc Phó gia chấp nhận mối hôn sự này.
Trừng nhi tử một cái, thái hậu dịu giọng hỏi: “Mẫu thân con… Cũng đồng ý chuyện kết hôn này sao?” Bà ngập ngừng trong thoáng chốc rồi mới nói tiếp: “Phận làm cha làm mẹ đương nhiên có quyền quyết định hôn nhân của con cái, dù Phượng Chương có nói hay làm gì đi chăng nữa, nếu cha mẹ con không đồng ý, con cũng không cần phải miễn cưỡng.”
“Mẫu hậu!” Sở Hướng Thiên sầm mặt, vạn vạn không ngờ mẫu hậu lại ngáng chân hắn ngay lúc này.
Thái hậu khoát tay ngắt lời hắn, “Trước tiên cứ để Hữu Linh nói đã.”
Phó Điềm nhìn Sở Hướng Thiên xoắn chặt lông mày, lại nhìn khuôn mặt hiền hoà của thái hậu, cuối cùng cũng hiểu mấy câu ban nãy của bà có ý gì—— Bà đang cho rằng chuyện hôn nhân giữa hai người họ là do Sở Hướng Thiên cưỡng bức mà thành.
Phó Điềm dở khóc dở cười, nhìn Sở Hướng Thiên căng thẳng, nhịn không được lén lút mím môi cười, nhấc tay áo che miệng lại, cậu nghiêm nghiêm túc túc nói: “Hồi bẩm thái hậu, mối hôn sự này mẫu thân xác thực đã đồng ý, không phải do Vương gia bức bách, mà là con… Con và hắn bên tình bên nguyện…”
Nói đến đây, hai gò má cậu ửng đỏ, nhưng vẫn cố chấp nói: “Mẫu thân không muốn khiến con phải khó xử, nên người chưa từng ngăn cản con.”
Vậy cho nên chuyện kết hôn là do cậu nguyện ý, chứ không phải bị mỗ nam bức ép.
Nhìn cậu nóng nảy bênh vực tiểu nhi tử, thái hậu ngẩn người, sau mới ngoắc ngoắc tay gọi cậu lại chỗ mình.
Phó Điềm ngoan ngoãn đi lên, thái hậu nắm chặt tay cậu tinh tế ngắm nhìn trong chốc lát, thở dài nói: “Mẫu thân con… Rất tốt, con cũng là một đứa trẻ ngoan.”
Bà nhìn về phía Sở Hướng Thiên, nụ cười có chút bất đắc dĩ, “Lúc sinh con ra ta đã đến chùa Đại Từ cầu phúc, chủ trì có nói con là một đứa có phúc khí, tuy nhấp nhô nhưng không phải đại tai, là mệnh cách tốt hưởng một đời thuận lợi. Không ngờ bây giờ ngẫm lại đúng thực là vậy.”
Nếu bảo bà đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, để con trai duy nhất của mình kết hôn cùng một nam nhân, bà chắc chắn sẽ không thể nào dễ dàng chấp nhận như vậy được.
Sắc mặt căng thẳng của Sở Hướng Thiên bây giờ mới hoãn lại, hắn cười nói: “Con còn tưởng mẫu hậu muốn dùng gậy đánh uyên ương.”
Thái hậu lôi kéo Phó Điềm ngồi xuống cạnh mình, nghe vậy liền liếc hắn một cái, càng ngày càng bất mãn với thằng oắt con này, “Vất vả lắm mới tìm được một đứa nhỏ vừa mắt thằng nhãi con, ta làm sao dám phá?”
Lông mày hắn giật giật, muốn nói lại thôi, không dám tỏ thái độ, cơ mà Phó Điềm thì không, miệng cậu cười cũng sắp ngoác cả lên rồi.
Thái hậu không thèm để ý đến hắn nữa, quay đầu dịu giọng trò chuyện cùng Phó Điềm, Phó Điềm thật sự là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, ăn nói khéo léo, thấu hiểu lòng người, tâm tư lại không thâm trầm, trái lại còn đơn thuần hơn bao người khác.
Thái hậu hỏi thăm chút vấn đề, cậu đều dạ vâng đáp lời, không giấu giếm mà cũng không khoe khoang. Thái hậu nghe cậu vừa lo chuyện làm ăn trong nhà lại vừa cố gắng học hành, mười sáu tuổi đã đỗ tú tài, kinh ngạc không thôi.
“Con có ý định vào triều làm quan không?” Tuổi không lớn lắm, tâm tính và học thức đều ổn, một hạt giống tốt đáng giá để bồi dưỡng, nếu cậu nguyện ý, thái hậu cũng không ngại giúp cậu một phen.
Nào ngờ đâu Phó Điềm lại lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Vốn con đi thi chỉ là để tranh chút niềm vui cho mẫu thân, chứ chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ làm quan, huống hồ sinh ý trong nhà còn cần một tay con quản lý.”
Thái hậu vỗ vỗ tay cậu, vừa là vui mừng vừa là hâm mộ: “Mẫu thân con đã nuôi dạy con thực tốt.” Không kiêu không vội, biết mình muốn cái gì, cũng biết chịu trách nhiệm cho trọng trách trên vai, người như vậy, sẽ không dễ bị mê hoặc.
Bà thở dài, “Không giống Phượng Chương… Từ nhỏ đã không nghe lời, cũng chẳng biết học ai.”
Sở Hướng Thiên ngồi bên cạnh càng nghe lại càng thấy sai sai, hắn có cảm giác nếu mà còn để cho họ tiếp tục, bản thân chắc chắn sẽ bị giáng xuống không đáng một đồng.
“Mẫu hậu, người xem, giờ đã là lúc dùng bữa rồi đấy.” Sở Hướng Thiên kịp thời tìm cái cớ ngắt lời bọn họ.
Hắn vốn muốn mượn lời để rời đi, ai ngờ thái hậu lại thích giữ Phó Điềm lại, bà càng nhìn càng ưng, trừ việc cậu là nam ra thì thật sự chỗ nào cũng hợp ý bà, lúc bị Sở Hướng Thiên nhắc, liền lôi kéo Phó Điềm dùng bữa chung cùng bà, “Con thích ăn gì nào? Cứ nói với Vương ma ma, để bà ấy sai ngự thiện phòng làm cho.”
“Nếu không con cứ ở trong cung mấy ngày, lại trò chuyện cùng ta, hoàng đế suốt ngày chỉ bận lo chuyện triều chính, Phượng Chương thì chê ta lải nhải, không muốn ở trong cung, hiếm khi mới có người chịu trò chuyện cùng ta.”
Thái hậu cười híp mắt, từ ái nói, “Hôm nào có dịp thì bảo mẫu thân con và tỷ tỷ cũng tiến cung vào đây chơi với ta, ngày sau cũng sẽ là thông gia, hai bên nên gặp nhau một lần mới phải…”
Sở Hướng Thiên: “…”
Phó Điềm đỡ thái hậu, hai người một hỏi một đáp, chậm rãi hướng về phía phòng ăn, bỏ mặc Sở Hướng Thiên đứng lẻ loi có gọi cũng chẳng ai thèm để ý đến hắn, trơ mắt nhìn hai người đi xa dần.
Vương ma ma theo sau cũng cười tít cả mắt, bà nói: “Đã lâu rồi lão chưa thấy thái hậu vui như bây giờ, xem ra ngài ấy thật sự rất thích Hầu gia.”
Khóe miệng Sở Hướng Thiên giật giật, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn, trông dáng vẻ của mẫu hậu thì xem ra sau này số lần tiểu thiếu gia phải tiến cung không hề nhỏ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.