Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi

Chương 24:




Chuyển ngữ: Queenie_Sk
Hai ánh mắt giao nhau, Vũ Minh đẩy ghế đứng dậy: “Được rồi, bên kia tôi sẽ nhờ Vương Nam trông cho một ngày.”
Thư Tần sững người, Vương Nam là một sinh viên khác của chủ nhiệm La, tính ra cũng là sư huynh của cô. Nghe nói Vương sư huynh đang học tiến sĩ, gần đây đều tập trung làm thí nghiệm nghiên cứu đề án, mới vừa về khoa trình diện.
Vũ Minh nhìn Thư Tần: “Mấy ngày nay cô cũng vất vả rồi, ra ngoài chơi đi!”
Phòng đọc sách lập tức như ong vỡ tổ: “Hôm nay Vũ Minh biểu hiện quá chất! Đi thôi, mọi người mau chọn địa điểm!”
“Qua quán karaoke trên đường Quang Minh đi, để tôi đặt phòng, nhắn ông chủ mang nước qua phòng khách sẵn luôn.”
Cố Phi Vũ hơi bối rối nhưng ngay lập tức bình tĩnh: “Sư muội Thư Tần, em nhanh lên kẻo sư huynh em lại đổi ý, mau giao ban với tên Vương Nam, bọn anh ở đây chờ em!”
Dù sao cũng là chuyện tốt, ít khi thấy Vũ Minh vui vẻ như thế, Thư Tần đáp: “Vậy để em đi ngay!”
Chạy đến khoa Điều trị đau, quả nhiên sư huynh Vương Nam có mặt ở đó, anh ta đầu bù tóc rối, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ. Thư Tần đoán có thể anh ta thức suốt đêm ở phòng thí nghiệm nên buổi chiều ngủ bù.
Thư Tần bàn giao công việc với anh ta rồi về khoa thay quần áo.
Nhóm người ở phòng đọc sách cũng đúng lúc đi ra, có thể bình thường ai cũng căng thẳng và gấp gáp nên một khi được thả lỏng đều đua nhau nói đủ chuyện trên trời dưới đất.
Thư Tần đi ở phía sau lắng nghe say sưa, mọi người nói nói cười cười đi vào thang máy, xuống bãi đỗ xe rồi chia nhau tự đi đến chỗ đỗ xe của mình.
Cố Phi Vũ: “Đi nào, Cố sư huynh chở em!”
Vũ Minh: “Không phải cậu chở chị Văn à?”
Cố Phi Vũ nhướng mày: “Mỗi người chở một người, cậu chở chị Văn, tớ chở Thư Tần.”
Chu Văn cao giọng: “Hai cậu có ý gì? Coi chị là quả bóng cao su đá qua đá lại??? Chị nói cho các cậu biết chị chả thèm, chị có xe nhé.”
Dứt lời Chu Văn định bước đi, Cố Phi Vũ cười hề hề kéo tay cô ấy lại: “Chị Văn đừng kích động, như vậy sẽ tổn thương tình cảm chị em. Không phải dạo này xe chị hay dở chứng hay sao, giữa đường chết máy thì thế nào... Em nhất định phải chở chị.”
Chu Văn: “Nếu Vũ Minh lái xe, không nhất thiết phải đi hai chiếc, chúng ta ngồi xe cậu ấy, cũng đỡ phải lo tìm chỗ đỗ bên kia.”
Có người lớn tiếng gọi: “Vũ Minh, Cố Phi Vũ, đặt phòng 808 nhé. Mau lên!”
Cố Phi Vũ: “Ánh mắt của cậu có ý gì? Đi thôi, tớ và chị Văn cùng đi xe cậu, đừng nói là không thích nhé!”
Vũ Minh bắt đầu tìm xe: “Con mẹ nó, thật sự không muốn chở cậu. Trên đường bớt nói đi, nếu không đừng trách tớ đá cậu xuống xe!”
Thư Tần biết lần nào gặp nhau hai người bọn họ cũng vậy, mãi cũng thành quen, cô theo chân mọi người đi tìm xe của Vũ Minh. Thế nhưng tìm một lúc vẫn không thấy.
Cố Phi Vũ mắng: “Mẹ nó! Xe đâu?”
Vũ Minh: “Không phải đang tìm à?”
Thư Tần hỏi: “Sư huynh, xe của anh màu gì?”
Chu Văn: “Trước đây là màu đen, còn bây giờ là màu gì không biết!”
Tìm một vòng lớn mới trông thấy chiếc SUV màu xám, Chu Văn kéo Cố Phi Vũ ngồi phía sau, “Lát nữa đừng để bị đá xuống xe.”
Cố Phi Vũ quay sang nói với Thư Tần: “Đi thôi!”
Thư Tần ngồi vào ghế lái phụ, Vũ Minh bắt đầu xuất phát: “Cài dây an toàn vào!”
Thư Tần vừa cài dây vừa quan sát chiếc xe của Vũ Minh, cô phát hiện tuy chiếc xe bên ngoài có hơi bụi nhưng bên trong rất sạch sẽ, chỗ lái không tìm được một vật thừa thãi nào, phía sau cũng chẳng có đồ đạc ngổn ngang.
Mở cửa sổ hơi nóng sẽ tràn vào nên Vũ Minh mở điều hòa, hơi lạnh tỏa ra ngoài, mát rượi. Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động, Chu Văn rướn người lên phía trước mở radio, hỏi Thư Tần: “Thư Tần, em sống ở đâu?”
Thư Tần cười đáp: “Tiểu khu Hoa Đào ạ!”
Cố Phi Vũ hỏi: “Ngày hôm đó anh xem status em đăng, ở nhà em ai nấu cơm vậy, cách màn hình cũng ngửi được mùi thức ăn thơm phức.”
“Bố em đấy ạ. Bố em còn biết gói sủi cảo đó!”
“Bữa nào cho Cố sư huynh nếm thử nhé!”
Thư Tần mỉm cười: “Không thành vấn đề!”
Vũ Minh mở GPS.
Cố Phi Vũ: “Không phải chứ, đi đường Quang Minh cũng cần GPS à? Đâu phải trước đây cậu chưa từng đi qua!”
Chu Văn nhịn cười: “Cậu đừng gây rối, gần đây bên đó sửa đường, khả năng Vũ Minh không nắm được tình hình giao thông, sợ qua đó lại phải đi lòng vòng.”
Có lẽ nhờ GPS, bọn họ đi đường khá thuận lợi, đến đường Quang Minh, Vũ Minh đỗ xe rồi cùng nhau đi thẳng đến phòng 808.
Đẩy cửa ra, trong phòng đã có mấy đồng nghiệp trong viện, ngay cả Lâm Cảnh Dương cũng có mặt.
Một y tá trưởng khoảng 40 tuổi vừa hát xong, ngồi xuống liền vẫy tay gọi Vũ Minh, “Vũ Minh, qua đây chị kể cho nghe chuyện này!”
Vũ Minh mỉm cười, đứng yên tại chỗ: “Chuyện gì ạ?”
“Chuyện này nói thầm thôi. Cậu qua đây, là chuyện tốt!”
Có người vỗ tay: “Tôi biết rồi, y tá Lưu muốn giới thiệu bạn gái cho Vũ Minh!”
Một bác sĩ nam ngồi bên cạnh lên tiếng: “Y tá Lưu, sao chị có thể bất công như thế, em cũng chưa có bạn gái này!”
Y tá Lưu: “Đi đi, không phải cậu đang theo đuổi Tiểu Đàm bên khoa chị à?!”
Điện thoại của chị Lưu chưa tắt màn hình, có người nhìn thấy tấm ảnh: “Ái chà… Đẹp quá!”
Y tá Lưu đành phải nói: “Cô bé này là giáo viên dạy nhạc, mẹ con bé là bạn của chị. Mọi người đừng hiểu lầm, cô bé này có rất nhiều người theo đuổi, chị thấy Vũ Minh vẫn chưa có bạn gái, lại thấy hai đứa khá đẹp đôi nên muốn giới thiệu.”
Mọi người chụm đầu vào xem ảnh rồi liếc nhìn Vũ Minh: “Ồ... Quá xứng!”
Y tá Lưu nói tiếp: “Sự nghiệp có quan trọng đến đâu cũng không thể một mình mãi được. Thế nào Vũ Minh, sắp xếp một bữa nhé!”
Đám người ngồi xung quanh ồn ào, y tá Lưu lấy lại điện thoại muốn đưa cho Vũ Minh.
Vũ Minh không nhận, chỉ mỉm cười: “Chị Lưu à, bây giờ em đâu có thời gian cho mấy chuyện này.”
Cố Phi Vũ: “Đúng, cậu ấy không có thời gian yêu đương!”
Y tá Lưu: “Thì cậu cứ xem cô bé thế nào, bỏ qua nó chị thấy tiếc lắm.”
Chu Văn lấy điện thoại của y tá Lưu, để trước mặt Vũ Minh: “Thật không? Phiền y tá Lưu bận lòng quá!”
Vũ Minh lễ phép liếc nhìn nhưng không cầm điện thoại.
Lâm Cảnh Dương chợt nảy ra một ý kiến: “Vũ Minh, hay là cậu để mắt đến ai rồi?”
Câu này vừa thốt ra, vô số ánh mắt phóng tới.
Vũ Minh đặt chai nước suối lên bàn: “Không có!”
Thư Tần nhìn tấm ảnh trong điện thoại trên tay Chu Văn. Cô gái trong ảnh rất đẹp, có khí chất. Nghe câu của Lâm Cảnh Dương thật sự Thư Tần cũng nghi ngờ như vậy nhưng Vũ Minh đã trả lời như thế rồi… Cô chợt nghĩ ngay cả phụ nữ đẹp thế này Vũ Minh cũng không có hứng thú thì không biết tài cán thế nào mới lọt được vào mắt anh.
Cố Phi Vũ cũng liếc mắt nhìn, thì thầm: “Bỏ qua đi, không đẹp bằng sư muội Thư Tần của chúng ta.”
Y tá Lưu nghe được: “Cố Phi Vũ đừng vớ vẩn, chị nghe được đấy!”
Cố Phi Vũ phá lên cười: “Chị Lưu đừng hiểu lầm, em sẽ bớt nói vài ba câu.”
Chu Văn trả điện thoại cho y tá Lưu, y tá Lưu chép miệng tiếc nuối.
Có một bác sĩ đã quan sát Thư Tần một lúc lâu, lợi dụng lúc Cố Phi Vũ bị kéo lên hát, anh ta ngồi xích lại, bắt tay với Thư Tần: “Chào Thư Tần, anh tên Trâu Mậu.”
Thư Tần: “Chào thầy Trâu.”
“Không cần gọi anh là thầy, anh cùng khóa với Vũ Minh.” Trâu Mậu đưa đĩa trái cây cho cô, “Anh làm ở khoa gan mật, bình thường không gặp em, em không ở khoa bọn anh à?”
Anh ta khá chín chắn, nói chuyện cũng nhã nhặn.
Thư Tần nhận lấy: “Cảm ơn Trâu sư huynh. Vâng, em đang công tác bên tổ cấp cứu 45.”
Vũ Minh nhíu mày hỏi Thư Tần: “Cô có hát bài gì không?”
Thư Tần lướt di động: “Các sư huynh cứ hát đi ạ!”
Vũ Minh lại hỏi Trâu Mậu: “Còn Trâu Mậu thì sao?”
Trâu Mậu trả lời: “Ngũ âm không tốt!”
Sau khi Thư Tần lướt điện thoại một lúc rồi đưa ảnh chụp kết quả kiểm tra của bố mình, xin ý kiến của Trâu Mậu: “Trâu sư huynh, triglycerides (1) và HDL (2) của bố em đều có vấn đề, ngoại trừ vận động, hiện tại bên khoa của anh còn thuốc nào hạ lipid trong gan và mật không ạ?”
(1) Triglyceride là một trong những chỉ số xét nghiệm mỡ máu dùng để đánh giá tình trạng sức khỏe của người bệnh. Triglyceride tích tụ quá nhiều trong máu chính là nguyên nhân dẫn đến các bệnh liên quan đến tim mạch, tiểu đường,..và nhiều bệnh nghiêm trọng khác.
(2) HDL (High density lipoprotein – Lipoprotein tỉ trọng cao) là một trong năm nhóm chính của Lipoprotein. Ở người khỏe mạnh, khoảng 30% cholesterol trong máu được vận chuyển bởi HDL.
“Làm xét nghiệm viêm gan B chưa? Xơ vữa động mạch không lớn.” Trâu Mậu đẩy mắt kính, “Ồ, xét nghiệm này làm bên khoa bố của anh.”
Thư Tần ngạc nhiên: “Bố của sư huynh cũng công tác ở Bát Viện ạ?”
“Ông ấy là chủ nhiệm khoa gan mật của Bát Viện.”
Thư Tần: “À, mẹ em là y tá trưởng khoa Thận ở đó!”
“Khoa thận… Mẹ em họ Tần?” Bệnh viện nhỏ nên hầu như đều quen biết nhau.
Thư Tần kinh ngạc gật đầu: “Vâng!”
“Em nhắc mới thấy em quen quen. Có một lần Bát Viện tổ chức du lịch, anh cũng đi theo mẹ. Khi đó mẹ anh và dì Tần nói chuyện rất vui, ấn tượng của anh về dì Tần rất sâu sắc.”
Khoảng cách rút ngắn được không ít.
Vũ Minh đột nhiên lên tiếng: “Thư Tần, cô ra ngoài nói với quản lý cho phòng này thêm mấy ly nước.”
Chu Văn nói thay: “Được rồi, không phải đang làm việc, không cần sai sư muội cậu làm, để chị đi lấy cho.”
“Em đi được ạ!” Thư Tần vội đáp, cô đứng dậy, còn không quên thêm WeChat của Trâu Mậu.
Tan tiệc, ai về nhà nấy, Trâu Mậu hỏi Thư Tần: “Em ở đâu, trễ rồi có cần anh đưa về không?”
Thư Tần mỉm cười, “Không xa ạ, sư huynh bên này cũng có xe ạ!”
Cố Phi Vũ: “Đúng! Em ấy đi cùng bọn tôi!”
Trâu Mậu: “Vậy liên lạc lại sau nhé!”
Lên xe, Thịnh Nhất Nam nhắn tin: “Ngủ chưa? Ngày mai cả đám đi Hoa Duyệt xem phim không? Ngô Mặc nói bên kia mở mấy tiệm bánh, cũng ngon lắm!”
Ngô Mặc kéo ba người vào một nhóm chat: “Ngày mai mấy giờ tập hợp?”
Vũ Minh nhìn vào gương chiếu hậu, trông thấy Thư Tần từ lúc lên xe đến giờ hí hoáy nhắn tin, âm báo tin nhắn mới vang lên không ngừng.
Sắp đến tiểu khu Hoa Đào, Vũ Minh khẽ liếc Thư Tần: “Còn nói chuyện nữa à? Đến rồi!”
Thư Tần ngẩng đầu nhìn, nhanh tay gỡ dây an toàn: “Rất cảm ơn sư huynh, chị Chu và Cố sư huynh. Chúc mọi người ngủ ngon!”
Xuống xe, cô gật đầu chào bảo vệ cổng rồi quét thẻ từ vào trong.
Khi quay đầu xe, Cố Phi Vũ ôm cánh tay: “Sao tớ có cảm giác không tốt nhỉ, tên Trâu Mậu này khá xấu tính, không phải Thư Tần bị cậu ta dụ vào bẫy rồi chứ… Ôi chị Chu Văn à, có phải Thư Tần là cô gái thuộc dạng yêu ngay từ lần gặp đầu tiên không?!!!”
“Làm sao chị biết được? Cậu theo đuổi cô bé mấy ngày nay, tính cách cô bé thế nào cậu phải rõ hơn chị chứ!”
Cố Phi Vũ biện giải: “Mấy ngày họp hội nghị em bỏ biết bao sức lực mới thêm được WeChat của em ấy. Vậy mà tên Trâu Mậu này nói mấy câu đã được thêm, cả buổi tối em đều thấy em ấy nói chuyện với cậu ta.”
Vô tình nhìn vào gương chiếu hậu, Cố Phi Vũ khẽ nhíu mày: “Bày ra vẻ mặt ấy là sao? Vừa rồi giáo viên dạy âm nhạc tốt vậy mà không thích, xen vào chuyện của tớ làm gì? Tớ nói cho cậu biết một lần nữa, dựa vào khả năng IQ trong tình cảm của cậu thì đừng nhắc đến Trâu Mậu mà ngay cả tớ cũng không bằng.”
Chu Văn khịt mũi coi thường: “Cậu ấy mệt thôi. Tại sao lúc nào cậu cũng lôi Vũ Minh và Thư Tần vào một chỗ vậy? Cậu có còn muốn theo đuổi sư muội Thư Tần không?”
Thư Tần về đến nhà thì bố mẹ vẫn chưa ngủ, cô nói chuyện với bố mẹ vài câu rồi đi tắm và lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi tìm địa chỉ thương hiệu bán áo sơ mi của Vũ Minh, cô lấy sách ra ôn bài “Đặt nội khí quản gây mê toàn phần”, đến gần trưa cô mới xin phép bố mẹ: “Bố mẹ, con hẹn bạn ra ngoài chơi, tối con về nhà ăn cơm nhé.”
Cô định sẽ mua đồ cho Vũ Minh tầm một tiếng rồi cùng Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc đi xem phim.
Đến cửa hàng, vừa nhìn giá cô nhẩm tính mình chỉ có thể mua được cái áo. Cô thương lượng với nhân viên bán hàng một chút, chọn vài mẫu, chụp hình lại gửi cho Vũ Minh.
“Sư huynh, mấy mẫu này thế nào?”
Tất cả đều có màu sắc bình thường.
Vũ Minh nhanh chóng trả lời lại: “Không còn mẫu khác à?”
Cô lại đổi một sang nhóm khác: “Còn mấy mẫu này thì sao ạ?”
“Chẳng ra sao cả!”
Thư Tần kiên nhẫn thay đổi ba lần bảy lượt nhưng Vũ Minh không hài lòng.
Nhìn đồng hồ thấy sắp muộn rồi…
“Sư huynh, hay ngày mai em quay trở lại mua cho anh nhé. Chiều nay em có hẹn!”
Vũ Minh trả lời: “Tại sao cô làm chuyện này thay tôi?”
Cách màn hình nhưng cô có thể tưởng tượng vẻ kiêu ngạo của anh.
“Dù thế nào đi nữa trước thứ hai em sẽ mang đến cho anh được chứ ak? [Mỉm cười]”
“Hôm nay tôi phải dùng.”
Quá khó hầu hạ, Thư Tần đành nhẫn nhịn: “Nhưng em trễ hẹn rồi, ngày mai em nhất định sẽ quay lại, đúng lúc chị bán hàng nói ngày mai nhập hàng mới.”
“Vậy khỏi cần mua.”
Cô cuống lên: “Không phải, tại trước đó sư huynh cũng không nói là cần giúp gấp mà!”
Thư Tần gửi thêm mấy tin nhắn nhưng anh không nhắn lại. Chắc lại tiếp tục làm báo cáo hoặc có việc gì khác.
Cô hơi bực mình, vốn định đi luôn nhưng suy nghĩ lại. Dù sao nợ ân tình của người ta, cô nên làm đến nơi đến chốn. Cô gửi tin nhắn cho Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc nói mình sẽ đến muộn. Rồi trở lại cửa hàng tìm thêm mấy mẫu, chụp ảnh… Điện thoại cô reo, là Vũ Minh gọi.
Thư Tần: “Sư huynh!”
Đầu dây bên kia có thông báo phát ra từ loa phóng thanh, anh vẫn ở bệnh viện. Cô còn đang lo không liên lạc được với anh, cô vội nói ngay: “Em vừa gửi mấy tấm ảnh qua cho sư huynh, hầu như mấy mẫu của cửa hàng đều ở trong đó, anh xem thích không ạ?”
Ai biết được chỉ chọn quần áo thôi cũng nhiều trò như vậy.
“Tôi qua đó một chuyến!”
“?”
Giọng anh hơi lớn một chút: “Xem ảnh sao nhìn ra được gì. Bây giờ cô đang ở đâu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.