Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi

Chương 26:




Chuyển ngữ: Queenie_Sk
“À… Ở đây mát mẻ nên em lên tản bộ một chút.”
“Tản bộ gì tít trên đó, không vui à?”
Cô đã đi đến cửa: “Gặp chút chuyện nhỏ, vừa rồi nghĩ không thông nhưng giờ đã tốt hơn rồi ạ!”
“Việc nhỏ nhặt nào có thể làm cô tức đến mức chạy lên sân thượng?”
Thư Tần suy nghĩ, rất khó dùng từ ngữ để diễn tả được cảm xúc của cô, việc không lớn nhưng lại cảm thấy chán chường.
“Tôi đang ở chỗ Cố Phi Vũ!”
“?”
Khoa chỉnh hình nằm ở tầng trên cùng… chẳng trách vừa rồi đi ngoài hành lang cô nghe loáng thoáng giọng của Cố Phi Vũ.
“Đừng để tâm vào chuyện vụn vặt!”
Cô dở khóc dở cười: “Em không để tâm mấy chuyện vụn vặt.”
Anh cúp điện thoại: “Được rồi, tôi đang lên đó!”
Chỉ một lát sau quả nhiên anh có mặt.
Anh đi đến giữa sân thượng, ngắm nhìn khắp nơi: “Chỉ vì vài ba câu nói của Vương Tiểu Giảo mà cô đã bực đến như vậy ư?”
Dù sao cũng là sư huynh của mình, sự xuất hiện của anh lúc này khiến tâm trạng cô ổn định được ít nhiều. Cô chậm rãi đi loanh quanh theo anh, sửa lại: “Tên của cậu ấy không phải Vương Tiểu Giảo.”
Thư Tần vốn thấy kỳ lạ vì không hiểu sao anh lại biết tin nhanh như vậy, nhưng bây giờ ngẫm ra được rồi, hai bác sĩ ngồi gần cô lúc đó khá thân với Vũ Minh, lại cùng khoa với Cố Phi Vũ.
Anh quay đầu quan sát cô, không có dấu vết vừa khóc, giọng điệu cũng bình tĩnh. Anh biết cô không yếu ớt như vậy, từ khi vào khoa chưa thấy cô tức giận vì chuyện gì, duy chỉ có một lần hình như là do anh chọc giận.
Anh sờ cằm, “Có người đứng đầu thì có người đứng cuối. Thứ hạng này của cô không phải từ trên trời rơi xuống, quan tâm đến bọn họ làm gì, chẳng lẽ mỗi lần gặp chuyện thế này lại ảnh hưởng tâm trạng?”
Đạo lý này cô hiểu, nhưng mới ra đời, cô chưa thể tu luyện đạt đến cảnh giới bá đạo như anh.
Cô cụp mắt: “Chỉ một lần xã giao rất bình thường đã bị anh bẻ cong thành như vậy.”
Anh nhướng mày: “Loại chuyện như vậy sau này còn nhiều lắm đó, cô định lần nào cũng leo lên sân thượng sao?”
Trời cao tuy rằng không thể giải quyết được vấn đề nhưng có thể giúp tâm trạng rối loạn bình lặng lại, cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Chắc sư huynh cũng gặp những chuyện tương tự vậy!”
Lòng người còn phức tạp hơn trong tưởng tượng nhiều, trông anh rất sắc bén, có thể so với những chuyện anh gặp thì của cô chỉ là chiêu trò trẻ con.
Anh mỉm cười đi thẳng ra phía lan can, nhìn ra phía xa một lúc lâu sau mới đáp: “Cứ đi về phía trước, một mình sẽ biết được bản thân là ai, muốn cái gì!”
Cô nhìn anh, ánh hoàng hôn bao lấy anh, bóng lưng của anh lại càng cao lớn hơn bình thường. Cô đi đến sát bên cạnh, chợt nghĩ có phải nếu một mình tiến về phía trước sẽ không còn nhìn thấy và nghe thấy những tạp âm ở đằng sau không?
Quá một lúc, anh mới nghiêng đầu hỏi cô, “Hiện tại cô có mục tiêu gì?”
“Sớm được liên thông!”
Anh khịt mũi coi thường: “Chỉ có ngần ấy tiền đồ thôi sao?!!”
“Mục tiêu tạm thời ạ!”
Cô xoay đầu ra phía sau, ánh nắng kéo dài hai bóng người, hai người đứng cùng một chỗ, anh cao hơn cô rất nhiều.
Cô vươn tay, nở nụ cười, mục tiêu lâu dài có thể là năng lực nghiệp vụ không kém cỏi hơn anh.
Anh lập tức nhìn thấu suy nghĩ của cô, khẽ cười: “Đừng hòng mơ tới!”
Cô hất cằm: “Từ từ đi!”
Anh ngắm cô, gió thổi khiến hai mắt cô khẽ nheo lại, nhưng đáy mắt vẫn trong suốt và kiên định như lần đầu tiên gặp nhau ở khoa, cứ yên lặng ở vị trí của mình, làm tốt từng nhiệm vụ được giao, không lớn tiếng để mong được tuyên dương nhưng luôn hiểu rõ mình đang làm gì.
Cô đang sung sướng, chợt ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của anh, không biết anh đã nhìn cô bao lâu rồi. Tim cô đột nhiên đập mạnh, cô không kìm được đành lên tiếng hỏi anh: “Sư huynh, em thật sự nghi ngờ….”
Anh rời mắt, cao giọng hỏi: “Nghi ngờ gì?”
Cô cúi đầu cân nhắc, thích một người sẽ có biểu hiện này sao? Yêu giận bất thường, thỉnh thoảng lên cơn “thần kinh”.
Nếu như không phải hai ngày nay biểu hiện của anh quá lạ lùng, căn bản cô sẽ không nghĩ đến chuyện đó, cô rất muốn mở miệng hỏi thẳng anh. Thế nhưng cô đột nhiên nhớ ra hôm hát karaoke anh đã tuyên bố trước mặt mọi người chưa thích người nào, cô cảm thấy mình hơi “tưởng bở”.
Cũng may vừa rồi không kích động hỏi ra câu đó, lỡ mà do cô nghĩ nhiều tất nhiên sẽ bị anh chê cười. Nghĩ trong đầu là thế, biết được đó là những suy diễn quá xa vời của mình nhưng nhịp tim cô vẫn chưa thể trở về như bình thường.
Bỗng nhiên điện thoại trong túi quần Vũ Minh vang lên, anh cúi đầu nhìn rồi đi khỏi sân thượng, “Chuyện gì?”
Cô theo anh ra ngoài, khi cửa đóng lại cô chợt nhận ra cánh cửa lên sân thượng này khá bí mật, nếu không phải lần trước Thịnh Nhất Nam đưa bọn họ lên đây thì căn bản cô không thể biết được lối đi này. Thế nhưng vừa rồi Vũ Minh tới đây rất nhanh, không lẽ trước đây anh đã từng đến nơi này?
Bác sĩ trực ca đêm ở khoa Điều trị đau khá lắm lời, viết xong bệnh án là bắt đầu kéo Vũ Minh lại tán gẫu một thôi một hồi, Vũ Minh không thể nào chịu được anh ta nên kéo Thư Tần vào chịu chung.
Đầu tiên Thư Tần còn trả lời anh ta vài ba câu, nhưng cô phát hiện ra mình không thể nào tập trung đọc sách nên lấy cớ đi vệ sinh rồi chạy qua phòng đọc sách nhỏ bên cạnh, không gian tĩnh lặng nên hiệu suất đọc sách của cô lập tức tăng cao.
Đến mười giờ, cả hai người một trước một sau đi khỏi khoa Điều trị đau. Vừa đến thang máy, Cố Phi Vũ gọi điện.
Thư Tần nghe máy: “Cố sư huynh!”
Cố Phi Vũ cười hề hề: “Biết được thói quen của em rồi… có phải vừa mới tan ca không? Cố sư huynh cũng vậy, đang ở sảnh cấp cứu!”
Xuống tới tầng trệt, Cố Phi Vũ quả nhiên đang đi qua đi lại trước cửa chính, anh ta lờ Vũ Minh, quay sang nói chuyện với Thư Tần: “Muộn rồi, để Cố sư huynh đưa em về. Từ khi bệnh viện chuyển qua địa chỉ mới, đây là lần đầu tiên anh sang ký túc xá nữ.”
Vũ Minh nhìn Cố Phi Vũ: “Nhà cậu ở Quan Sào, thuận đường gì chứ?”
Cố Phi Vũ xua tay: “Quá mệt, lái xe không an toàn. Đêm nay tớ chấp nhận ngủ ở nhà cậu một đêm.”
Đi ngang qua cửa hàng trái cây, Thư Tần lại dừng lại, tối nào đi qua đây cô cũng thấy đói bụng, về ký túc xá ăn mì lại phiền phức nên mấy ngày nay cô đã tạo cho mình thói quen uống một ly nước trái cây cho chắc dạ.
“Em mời hai sư huynh uống nước trái cây, Cố sư huynh uống vị gì ạ?”
“Để em mời thế nào được chứ!” Cố Phi Vũ muốn vào mua.
“Khoảng thời gian này em đã phiền đến Cố sư huynh không ít, muốn cám ơn anh!” Rồi quay sang Vũ Minh: “Sư huynh vẫn uống nước ép táo?”
“Tôi uống giống của cô!”
Thư Tần cầm hai ly nước ép chanh leo đưa cho bọn họ trước rồi quay trở lại chờ ly của cô. Vũ Minh nhấp một ngụm: Con mẹ nó, còn khó uống hơn nước táo!
Ném thì không nỡ nên anh đành nhắm mắt uống một hơi.
Thư Tần vừa ra đã trông thấy ly của Vũ Minh cạn rồi, cô ngạc nhiên: Sao anh ấy uống nhanh vậy?!!
Cố Phi Vũ cũng uống rất nhanh, “Ngon quá, không hổ là nước trái cây sư muội Thư Tần mua.”
Cô nở nụ cười ái ngại: “Em biết hai sư huynh không thích uống. Lần sau em mời món khác ạ, nếu không thì thật sự chẳng có tí thành ý nào!”
Đi được một đoạn, Vũ Minh lên tiếng: “Đúng rồi, gửi cho tôi đề tài của cô!”
“?”
Anh khẽ nhíu mày: “Hai ngày nay chủ nhiệm La không rảnh, tôi giúp cô xem trước.”
Trong lòng Thư Tần nảy sinh nhiều nghi vấn nhưng không hỏi được, cô không nhìn anh, cắn ống hút gật gù: “Vậy thì phiền sư huynh ạ!”
Về đến nhà Cố Phi Vũ nhìn theo bóng lưng của Vũ Minh: “Thư Tần mời cậu uống nước ép trái cây khi nào? Có phải cậu đã đưa em ấy về một lần không?”
Vũ Minh không trả lời, đi thẳng vào phòng ngủ.
Cố Phi Vũ ngả người ra ghế sofa: “Chị Văn phân tích rõ ràng… Tên nhãi này rõ ràng là có ý với Thư Tần. Tớ chưa bao giờ thấy cậu uống mấy thứ nước này, đưa con gái về nhà lại càng không!”
Vũ Minh cởi quần áo, thay đồ ngủ, đi sang phòng tắm.
Giọng Cố Phi Vũ ở bên ngoài vẫn truyền đến: “Chả trách hai hôm nay suốt ngày cậu cầm điện thoại, tớ và chị Văn nói chuyện cậu cũng mất tập trung… Có phải hai ngày cuối tuần chờ Thư Tần liên lạc không?”
Ánh mắt Vũ Minh vô tình nhìn xuống di động trên bồn rửa tay: Quái lạ, anh cầm vào đây lúc nào?
“Hôm thứ sáu lại còn ra ngoài chơi. Con mẹ nó, không sợ lãng phí thời gian à?”
Vũ Minh nhíu mày ném kem đánh răng lên kệ.
“Vừa rồi gặp tớ mặt như đít nồi, chê tớ chướng mắt đúng không?”
Vũ Minh mở vòi sen, nước vẫn ấm như mọi ngày, nhưng sao hôm nay anh lại cảm thấy rất nóng. Anh khóa nước nóng, trầm người trong nước lạnh, tâm trạng tỉnh táo hơn.
Giọng nói Cố Phi Vũ đứt quãng.
“Đồ đần, chưa yêu đúng là nhát gan, chết cũng không dám thừa nhận. Vô dụng.”
“Tế bào yêu đương lùi về không, vừa mở miệng đã làm con người ta tức phát khóc.”
“Người bình thường mạnh khỏe mà còn bị cậu chọc đến phát điên. Người ta sớm đã có ấn tượng xấu nay lại càng thêm xấu với cậu. Tớ có lời khuyên cậu trước khi bị dập tắt mọi hi vọng… Nếu như Thư Tần cảm thấy hứng thú với cậu thì đã không khách sáo với cậu rồi!”
Cửa phòng đột nhiên mở ra: “Không phải cô ấy cũng khách sáo với cậu sao?”
Cố Phi Vũ giật mình ngồi bật dậy: “Mẹ nó! Có tiến bộ! Về chuyện này tớ nhất định sẽ ra sức.”
Vũ Minh xoa nước trên tóc, cầm điện thoại lên nhìn, cô vẫn chưa gửi email đề tài cho anh. Anh mở trang cá nhân của cô, bài đăng không nhiều, nhưng mỗi tấm hình cũng giống như cô vậy, từ trong ra ngoài đều mang đến cảm giác ấm áp.
Status mới nhất có hai tấm hình: món ăn bố cô nấu và phòng ngủ riêng của cô.
Ga trải giường màu hồng nhạt, đầu giường có hai chiếc gối hình trái tim.
Anh liếc nhìn giường của mình, ga giường xám đậm, trông chẳng ấm áp chút nào, một người ở lâu như vậy lần đầu tiên ao ước chiếc giường của người khác.
“Bị tớ nói trúng tim đen rồi nên ngại không dám ra hả? Ở trong đó làm gì?”
Anh đi ra ngoài, ngồi lên chiếc sofa đơn, gác chân lên bàn trà: “Con mẹ nó! Lần sau đừng đi cùng bọn tớ!”
Cố Phi Vũ: “Dựa vào cái gì?”
Vũ Minh im lặng rồi mở miệng nói gì đó.
Cố Phi Vũ vừa kinh ngạc vừa buồn cười: “Cái gì?”
Vũ Minh mở bản đồ, tìm danh lam thắng cảnh quanh thành phố: “Con gái thích chơi gì vậy?”
“Trả lời câu hỏi của tớ trước đã, cậu vừa nói gì muốn làm gì?”
“…”
Cố Phi Vũ ôm cánh tay: “Tạm thời sư muội Thư Tần chưa có cảm giác với tớ nhưng cũng chưa chắc sau này không chấp nhận sự theo đuổi của tớ. Từ nay về sau, không chỉ buổi tối tới đón em ấy mà sáng sớm tớ sẽ đưa bữa sáng rồi cuối tuần về nhà em ấy ăn chực.”
“…”
“Em ấy là cô con gái hiếu thuận, vì công việc không có thời gian nghỉ ngơi, đợi đến kỳ nghỉ đông tớ sẽ mời cả nhà em ấy đi chơi.”
“…”
Vẫn chưa có phản ứng, Cố Phi Vũ lại tiếp tục, “Không phải em ấy rất thích học tập à… Tớ sẽ không ở nhà tra tìm tài liệu nữa mà chờ bên khoa Điều trị đau, ngày mai sẽ cầm máy tính theo…”
Vũ Minh ngắt lời Cố Phi Vũ: “Con mẹ nó! Tớ muốn theo đuổi cô ấy!”
Cố Phi Vũ phá lên cười, bật dậy khỏi sofa: “Không nghe thấy, nói to lên, ông nội Cố đây chưa nghe rõ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.