Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, Thư Tần thở phào nhẹ nhõm, cô lén nhìn, là tiếng chuông của Vũ Minh.
Vũ Minh nghe điện thoại, đợi đầu dây bên kia nói xong, anh chỉ trả lời: “Biết rồi!”
Chủ nhiệm La lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Vũ Minh nhấc laptop khỏi chân, đứng thẳng dậy: “Phòng 45 vừa tiếp nhận ca phẫu thuật cấp cứu bên sản khoa. Chị Lưu Lâm đang chuẩn bị nhưng phản ứng thai kỳ khiến chị ấy hơi mệt, không thể tiếp tục, em phải chạy lên đó xem thế nào.”
Anh vừa nói vừa đứng dậy, tầm mắt của Thư Tần cũng di chuyển theo hành động này của anh, cô phát hiện vị sư huynh này cao hơn 1m85.
Lâm Cảnh Dương nói rõ với Vũ Minh: “Cậu mới làm xong ca tối, đừng lao lực quá, để ca sáng tớ thay cho chị Lưu Lâm.”
Chủ nhiệm La ngăn cản: “Bệnh viện vẫn đang trong quá trình phúc thẩm ba vị trí đầu ngành, bên phòng tài liệu sẽ tìm em bất cứ lúc nào. Cứ để cho Vũ Minh phụ trách đi, vừa hay có thể quen được công việc ca sáng của Lưu Lâm, thêm vào đó cho em ấy quen với nhiệm vụ giảng dạy.”
Lâm Cảnh Dương còn muốn nói gì đó thì Vũ Minh đã ra đến cửa, vừa lấy tay kéo cửa vừa quay đầu nhìn nhóm Thư Tần vẫn đứng đần ở đó: “Đi mau, ngớ ra đó làm gì?”
Bốn người đẩy nhau theo sát anh.
*
Khu phẫu thuật của Nhất Viện chia thành hai tầng, từ khoa chỉnh hình đến tuần hoàn ngoài cơ thể (1), tổng cộng có năm mươi sáu phòng phẫu thuật.
(1) Tuần hoàn ngoài cơ thể (Extracorporeal Circulation) là 1 kỹ thuật không sinh lý, cho phép thay thế toàn bộ hay 1 phần chức năng của tim và phổi để đảm bảo tưới máu và cung cấp duỡng khí đến mô. Điều này giúp phẫu thuật viên làm việc trên 1 trái tim không đập và có 1 phẫu trường sạch do máu đuợc đưa ra tuần hoàn nhân tạo bên ngoài để thấy rõ các sang thương, từ đó có những thao tác chính xác trong lúc sửa chữa các sang thương này.
Đi ngang qua phòng phẫu thuật thứ 6 và 34, Vũ Minh “vứt” Ngô Mặc và Thịnh Nhất Nam cho thầy của bọn họ.
Còn lại Vương Giảo Giảo và Thư Tần chưa có ai thì anh để mặc hai người đi theo mình.
Vì để theo kịp bước chân của Vũ Minh mà Vương Giảo Giảo hầu như phải phóng như bay. Điều thần kỳ chính là rõ ràng cô ta chạy đến mức thở hổn hển nhưng vẫn nở nụ cười vui vẻ 360 độ không góc chết.
“Trưởng khoa Vũ, mẹ em là Trần Bích Vân, phó giáo sư khoa mắt của bệnh viện Nhân Dân, không biết trưởng khoa có biết mẹ em không?”
Bước chân của Vũ Minh rất nhanh, nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt như nước: “Không quen!”
Vương Giảo Giảo nở nụ cười, giọng nói trở nên mềm mại: “Từ khi thi đỗ vào Tế Nhân, lý luận và phương pháp lâm sàng luôn kề vai sát cánh, mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè em đều theo mẹ kiến tập tại bệnh viện Nhân Dân, coi như em cũng tích lũy được chút kinh nghiệm cho bản thân mình.”
Thư Tần thầm kêu rên một tiếng.
Ý tứ Vương Giảo Giảo rõ ràng quá rồi. Sở dĩ Vũ Minh vẫn chưa quyết định dẫn dắt Vương Giảo Giảo hay cô là vì muốn có cơ hội đưa hai người lên bàn cân so sánh.
Anh là trưởng khoa, công việc bận muốn chết, để cho mình thanh thản hơn chắc chắn sẽ không lựa chọn lính mới. Vương Giảo Giảo đang ngầm ám chỉ với Vũ Minh, cô ta không phải lính mới, Vũ Minh chọn cô ta là ổn rồi.
Thư Tần quan sát hai bên trái phải, thuận miệng nói sang chuyện khác: “Vũ sư huynh, nếu gặp phải bệnh nhân cấp cứu khoa sản thế này, chúng ta sẽ gây tê toàn phần hay chỉ gây tê phần eo hông ạ?”
Vũ Minh không trả lời Vương Giảo Giảo, cũng chẳng đáp lại Thư Tần. Đi đến phòng phẫu thuật 45, anh giơ chân đá vào nút cảm ứng.
Cánh cửa mở ra, bên trong có mấy người đang mặc đồng phục phẫu thuật bận rộn đi qua đi lại.
Bàn mổ trống không, bệnh nhân còn chưa được đưa vào.
Một nữ y tá lớn tuổi đang mở túi vô trùng, trông thấy Vũ Minh liền nói ngay: “Vừa rồi Lưu Lâm nôn hết mật xanh mật vàng ra, trạng thái như vậy làm sao có thể phẫu thuật chứ… Đành phải gọi cho em thôi!”
Còn chưa nói hết câu, cánh cửa lại mở ra lần nữa, một vài y tá vội vã đẩy băng ca vào trong.
Bác sĩ khoa sản dĩ nhiên biết Vũ Minh: “Mang thai tuần thứ 35+3, nhau bong non (2), nghi nhau cài răng lược (3), khoa sơ sinh sẽ đến ngay lập tức.”
(2) Nhau bong non là tình trạng nhau bám ở vị trí bình thường nhưng bong sớm trước khi sổ thai do bệnh lý hoặc chấn thương.
(3) Nhau cài răng lược là hiện tượng bệnh lý nhau không bong tróc khỏi thành tử cung sau quá trình sinh nở, mà bám chặt vào cơ tử cung, thậm chí xâm lấn các các cơ quan lân cận. Tình trạng này gây xuất huyết hậu sản, thậm chí đe dọa đến tính mạng của sản phụ và thai nhi.
“Sản phụ có bệnh sử không?” Vũ Minh giúp họ di chuyển bệnh nhân, “Ra bao nhiêu máu? Dấu hiệu quan trọng trong lúc cấp cứu là gì? Hemoglobin (4) bao nhiêu? Tim thai?”
(4) Hemoglobin – huyết sắc tố, cho biết tình trạng thiếu máu của người bệnh. Người bình thường Hemoglobin ở mức trên 14g/dl. Chỉ số dưới 8g/dl là nguy hiểm.
“Bệnh nhân theo dõi thai kỳ tại bệnh viện của chúng ta, không có tiền sử bệnh lý. Lúc cấp cứu ra khoảng 800ml máu, hemoglobin 8.8, huyết áp 107 - 68mmHg, HR94 (5), tim thai bình thường.”
(5) HR: nhịp tim.
Hai người phối hợp nhịp nhàng, tốc độ nói rất nhanh, vậy mà vẫn có thể đối đáp rành mạch.
Thư Tần bị không khí căng thẳng này cảm hóa, cô muốn lấy dụng cụ đo huyết áp cho bệnh nhân nhưng Vương Giảo Giảo nhanh hơn một bước, chen chân làm trước.
Thư Tần hận không thể đạp Vương Giảo Giảo một phát, nhưng nhớ ra đây là thời khắc đặc biệt, cô chỉ còn cách cung kính nhường bước, tự tìm bộ kim truyền tĩnh mạch.
Cô nhớ lại những công việc cần làm trong một cuộc phẫu thuật, hiện tại bệnh nhân đã xuất huyết quá 800ml, rất có thể Vũ Minh sẽ tiêm tĩnh mạch nên cô chuẩn bị trước.
Vương Giảo Giảo đo xong huyết áp cho bệnh nhân thì lớn giọng nói: “Trưởng khoa Vũ, hiện tại huyết áp bệnh nhân là 100 - 58mmHg.”
Vũ Minh đã sớm lắp xong máy đo điện tim cho bệnh nhân, anh đang xem bệnh án. Vừa đọc vừa hỏi thời gian ăn uống của bệnh nhân. Để động viên tinh thần người bệnh, giọng nói của anh trầm thấp dịu dàng.
Anh không phản ứng với tiếng “la ó” này của Vương Giảo Giảo, lại tiếp tục nói chuyện với bệnh nhân thêm vài câu mới quay sang phía cô ta, ánh mắt lộ rõ sự khó chịu.
Ý tứ quá rõ ràng: “Ông đây không mù”.
Thư Tần suýt thì quên mất tính khí nóng nảy của vị sư huynh này, cô quyết định sẽ không trêu chọc anh, im lặng lấy ống thở và thiết bị soi thanh quản đã được khử trùng.
Đến bây giờ cô vẫn chưa thuần thục cách lắp ống soi thanh quản. Vương Giảo Giảo nhìn ra được những việc Vũ Minh chuẩn bị làm, cô ta chạy thật nhanh đến: “Trưởng khoa Vũ, để em giúp anh pha thuốc.”
Thế nhưng chưa chờ cô ta ra tay Vũ Minh đã lấy ống tiêm, rút ống thuốc bằng tốc độ cực nhanh… tiếp theo là ống thứ hai, thứ ba.
Vương Giảo Giảo trợn mắt há mồm, Thư Tần cũng luống cuống.
Thì ra trong khi cấp cứu, để rút ngắn quá trình chuẩn bị mà tốc độ pha thuốc có thể đạt đến mức thần tốc như vậy.
Vương Giảo Giảo nhận ra mình không giúp được gì, ngượng ngùng quay trở về bàn gây mê.
Trông thấy Thư Tần loay hoay với túi tiêm tĩnh mạch, cô ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Cậu mở túi tiêm tĩnh mạch làm gì???”
Xung quanh im lặng.
Vũ Minh nhướng mày nhìn qua.
Chính vì vậy Thư Tần càng thêm căng thẳng: “Để Vũ sư huynh chuẩn bị lấy ven tĩnh mạch.”
Vương Giảo Giảo lên tiếng: “Cậu không xem bệnh án à, bệnh nhân nhập viện vì nhau bong non, khả năng máu khó đông, việc tiêm tĩnh mạch sẽ dẫn đến tình trạng sưng tấy rất nghiêm trọng.”
“Nhưng mà… bệnh nhân đã xuất huyết hơn 800ml, còn suy đoán bị nhau cài răng lược.” Thư Tần liếc mắt nhìn những y tá đứng quanh đó.
Mạch máu của sản phụ không dễ lấy, phòng cấp cứu tốn rất nhiều thời gian mới có thể tìm được vị trí tĩnh mạch ở phía cánh tay trái của sản phụ, bây giờ y tá trưởng đang tiến hành thủ thuật ở vị trí tay phải của bệnh nhân.
Cô tiếp lời: “Nếu xảy ra tình trạng xuất huyết, chúng ta cần phải nhanh chóng truyền máu.”
Vương Giảo Giảo cố ý thấp giọng nói: “Xuất huyết tầm 1000ml máu không cần bổ sung máu, cậu là bác sĩ lâm sàng tại sao không có khái niệm này chứ? Trưởng khoa Vũ còn chưa lên tiếng, cậu đã mở túi ống tiêm tĩnh mạch, lát nữa nếu không dùng đến chẳng phải là lãng phí à?”
Những câu nói của cô ta tưởng chừng như rất hợp lý, giọng nói cũng hòa nhã, nếu nghe kỹ một chút còn là giọng dạy bảo.
Vừa rồi rõ ràng Thư Tần rất bình tĩnh, nhưng vào giờ phút này cô đột nhiên không còn chút sức lực, dù sao thực tập ở Nhất Viện không phải như hồi kiến tập ở Tứ Viện, Vũ Minh cũng không giống đàn anh đàn chị trước đây của cô.
Rốt cuộc anh là người như thế nào cũng chẳng đoán được.
Lát nữa mắng chửi cô thậm tệ là xong đúng không???
“Này…” Cuối cùng Vũ Minh cũng lên tiếng.
Da đầu Thư Tần tê rần, chuẩn bị sẵn sàng nghe chửi.
“Cô tên là Vương Tiểu Giảo đúng không?” Anh kéo khẩu trang ra, ánh mắt khó chịu nhìn Vương Giảo Giảo.
“Là Vương Giảo Giảo, không phải Vương Tiểu Giảo ạ.” Vương Giảo Giảo nhẹ nhàng sửa lại.
“Vương Giảo Giảo!” Vũ Minh gật đầu mỉm cười, ánh mắt đầy lạnh lùng: “Cô qua phòng 47 ở bên cạnh đi, thầy Phan sẽ hướng dẫn cô."