Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi

Chương 41:




Chuyển ngữ: Queenie_Sk
Thư Tần vội cố đứng vững lại, vốn dĩ cô đang đứng phía ngoài cùng, cửa vừa mở, những người bên trong nóng lòng đi ra ngoài nên chen lấn xô đẩy, cô còn chưa kịp giữ thăng bằng thì các ngón tay của anh đã chạm nhẹ lên mu bàn tay cô.
Cô giật mình, vô thức quay đầu nhìn về phía sau theo bản năng. Người ở sau lưng cũng nhìn cô, chưa kịp nắm chặt tay cô thì cô đã bị đẩy ra khỏi thang máy.
Ra đến ngoài, đi một lúc lâu nhưng nhiệt độ của lòng bàn tay anh vẫn lưu lại nơi mu bàn tay cô, tim cô đập loạn nhịp, ngượng ngùng không dám quay đầu nhìn.
Anh không đoán được có phải vừa rồi cô có ý tránh né hay không, lòng anh dấy lên cảm giác mất mát, chỉ dám đi chậm phía sau ngầm quan sát. Hôm nay cô buộc tóc cao, vài ba sợi tóc con vương nơi cần cổ trắng mịn của cô, nhìn qua cũng thấy mềm mại.
Hai bên đều là các hàng quán nhỏ, cô ngó nghiêng ngó dọc, hàng mi cong dài khẽ động như chiếc quạt nhỏ phe phẩy.
Đi ngang qua một quán nọ, cô quay đầu nói với anh: “Em muốn ăn món này!”
Anh nghiêng đầu nhìn, là cửa hàng bán đồ ngọt.
Nhìn bảng hiệu cũng đủ biết rất “khó ăn”, trước quán có vài ba cô gái đang đứng xếp hàng, theo như Cố Phi Vũ hay nói, chính là “Không phải khó ăn thường đâu”. (1)
(1) Câu gốc难吃中的战斗机" - cụm từ难吃中的战斗机 được lấy ra từ một câu quảng cáo điện thoại di động của Trung Quốc, đã tâng bốc sản phẩm một cách quá đà. Sau này được dùng trong ngôn ngữ mạng ý chỉ khoe khoang tính năng nào đó một cách thái quá. Được dùng theo nghĩa tiêu cực, chê bai.
Nhưng rõ ràng Vũ Minh cảm thấy cô rất hứng thú, anh đáp: “Vậy tôi đi mua cho em!”
Sắc mặt cô khẽ ửng đỏ: “Em muốn bỏ thêm khoai môn, thạch sương sáo và đậu xanh!”
Không tự mình đi mà coi đó là lẽ dĩ nhiên, hàng lông mày anh giãn ra: “Được!”
Mấy cô gái mua xong rồi rời đi, anh ngẩng đầu nhìn thực đơn trên màn hình, khá nhiều lựa chọn, món này kết hợp với món kia, toàn những từ ngữ kỳ lạ.
Khi rút ví tiền thanh toán, anh nói thêm với người phục vụ: “Cho thêm khoai môn, thạch sương sáo và đậu xanh!” Trong ba loại đó anh biết mỗi đậu xanh!
Thư Tần đứng bên cạnh lắng nghe anh nghiêm túc thuật lại những lời cô vừa nói, khẽ nở nụ cười.
Anh liếc nhìn cô, chờ vài phút, nhân viên giao đồ ra, cô cầm trên tay, hai mắt sáng rực… Anh mừng thầm vì cô không bắt anh nếm thử.
Nhìn cô ăn rất ngon, cũng đã quá trưa, các tầng tiếp theo cũng đều là hàng ăn, đi lâu như vậy không phải lẩu thì món nướng, cũng có cửa hàng mì cay.
Anh ở một mình, ngày ba bữa đều ăn cơm hộp ở khoa, có hôm bận quá ngay cả cơm hộp cũng không ăn.
Nghĩ đi nghĩ lại, ở tầng năm hình như có một quán cơm gia đình, tuy rằng không thể so với cơm nhà nhưng ít ra còn tốt hơn mấy món lẩu nướng này nhiều.
Cô quay sang nhìn anh, lên tiếng: “Hay mình ăn trưa đi! Chúng ta lên tầng năm!”
Ở tầng bốn có cửa hàng bán đồ dùng phòng ngủ.
“Nghe lời em!” Ăn gì chơi gì cũng không thành vấn đề, căn bản tâm tư của anh không đặt ở những chuyện này.
Đến quán cơm, cô chỉ tay vào thực đơn.
Anh nhìn cô không chớp mắt, kể cả chuyện ăn trưa, hoạt động của nửa buổi ngày hôm nay đều được cô sắp xếp ổn thỏa, thức ăn còn chưa mang ra đã thấy thèm.
Cô gọi không nhiều món, cà chua xào trứng, vịt luộc, rau cải xào, tất cả đều là món ăn thường ngày, nhà bếp làm rất nhanh, không lâu sau các món lần lượt được đưa lên.
Khi cầm đũa anh thầm ngẫm nghĩ, bố cô ở nhà nấu nướng có lẽ cũng thiên về các món ăn thanh đạm. Tuy nhiên thường ngày cô đều ở ký túc xá, cuối tuần mới được về nhà, đồ căn tin nấu có lẽ không hợp khẩu vị của cô. Nhà anh có dì giúp việc chỉ chuyên quét dọn, anh có nên nhờ dì làm cơm tối rồi mang đến khoa Điều trị đau không nhỉ?
Tuy nhiên để thực hiện được điều này cần phải đợi đến khi cô chính thức đồng ý làm bạn gái của anh mới được.
Nghĩ mông lung như vậy, tầm mắt anh rơi trên cổ tay trắng nõn của cô, vừa rồi suýt chút nữa được nắm lấy nó nhưng cô lại tránh đi.
Anh thầm cân nhắc lại biểu hiện của mình có xảy ra sai sót ở điểm nào không, có nên thử lại lần nữa chăng… Lại nhớ tới đêm đó bị từ chối, có khi nào cô cho rằng anh không tôn trọng cô không?
Lúc ăn cơm Thư Tần cũng lén nhìn Vũ Minh. Thật ra mấy món ăn ở đây cô không thích lắm nhưng cô rất thích nhìn dáng vẻ khi ăn của anh, cảm thấy những món ăn dường như ngon hơn bao giờ hết.
Cô nhớ lại cảnh tượng vừa rồi ở thang máy, ánh mắt cô chạy loạn trên ngón tay anh. Cho đến tận bây giờ anh cũng chưa có biểu hiện gì, cũng chẳng nắm tay cô.
Ăn xong hai người xuống tầng bốn, cô đã xem qua mấy cửa hàng ở tầng này, có lưu lại vài tấm ảnh, cô đưa mẫu cho anh xem: “Này, anh xem mấy mẫu này có đẹp hơn so với mẫu hải tặc không?”
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, phong cách này đâu khác gì ga giường nhà anh, không tông lạnh thì trắng.
Chỉ muốn cô chọn giúp mình, anh đề nghị: “Hay cứ qua xem trước nhãn hiệu em đã từng dùng đi!”
Cô nhìn anh đầy hoài nghi, ánh mắt anh vốn trong vắt, đứng gần thế này hầu như cô có thể trông thấy hình dáng mình phản chiếu trên con ngươi anh.
Chuyện nào cũng theo ý cô nhưng riêng việc này thì rất cố chấp, cô chợt ngớ người rồi hiểu ra, hai vành tai nóng lên, ánh mắt vội rời sang hướng khác: “Vậy cũng được!”
Mỗi khi cô nói chuyện đều làm anh nhớ đến con mèo mình nuôi khi còn bé. Hai người đi bên nhau, anh càng lúc càng mất tập trung, không biết chiều nay có cơ hội thay ga giường không nữa. Mua ga giường không tốn thời gian, chỉ không biết cô chọn quần áo mất bao lâu. Đã hẹn nhau 5 giờ rưỡi, đi xe cũng mất hơn một tiếng.
Thư Tần nhìn về phía trước, đúng lúc trông thấy hai người vừa bước ra khỏi thang máy, trong đó có một người khá cao, bóng dáng quen quen.
Là Thích Mạn. Nếu cô nhớ không lầm thì ở tầng dưới có cửa hàng của nhãn hiệu YY, là thương hiệu bộ váy Vũ Minh mua cho cô kia.
Anh nhìn theo tầm mắt cô: “Sao vậy?”
Cô nhìn sang hướng khác: “Không có chuyện gì!”
Nhãn hiệu ga giường cô dùng khá nổi tiếng, hai người đi chưa được bao lâu liền trông thấy tấm bảng hiệu của nó ở phía trước.
Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình, chưa đợi hai người dừng bước đã bước đến chào hỏi: “Hôm nay bên cửa hàng có chương trình khuyến mãi và quà tặng, mời quý khách vào tham quan.”
Vũ Minh đút hai tay vào túi quần, nhìn các loại ga trải giường được bày biện trên kệ, không hề có mẫu giống của Thư Tần.
Thư Tần lên tiếng hỏi nhân viên, cô tìm bức ảnh mình đã từng chụp rồi đăng WeChat, đưa cho cô ta xem: “Bên cửa hàng chị còn mẫu ga giường này không?”
Cô ta phóng to bức ảnh: “Là mẫu của mấy năm trước rồi! Cũng may chị bán hàng ở đây cũng khá lâu nên nhớ, chứ em hỏi mấy nhân viên mới chưa chắc đã biết. Cửa hàng còn nhiều mẫu tương tự thế này, em qua bên đây xem thử đi.”
Thư Tần nhìn Vũ Minh: “Anh xem đi, mẫu của em hết hàng rồi!”
Anh thấy cũng chẳng sao: “Vậy em chọn đại cho tôi một mẫu, chọn mẫu em thích nhất ấy!”
Câu này dễ khiến người nghe hiểu lầm, Thư Tần không lên tiếng còn hai mắt nhân viên bán hàng chớp chớp đầy tò mò.
Vũ Minh bổ sung thêm một câu: “Mắt thẩm mỹ của em tốt hơn!”
Câu này còn tạm được: “Vậy anh bắt buộc phải chọn nhãn hiệu này sao hay nhãn hiệu khác cũng được?”
“Nhãn hiệu này thôi!”
Thư Tần khẽ cong môi, phong cách của anh quá trẻ con.
Cô ta nhìn ra được Thư Tần muốn sang cửa hàng khác nên nhanh miệng: “Ở đây còn rất nhiều mẫu với gam màu trung tính, hôm nay bên chị chạy chương trình giảm giá và quà tặng, em đừng bỏ qua nhé!”
Hai người đứng nhìn ngắm các mẫu trên kệ trưng bày, cô ta đứng ở phía sau nhìn ngắm. Cậu thanh niên quá đẹp trai, cô gái cũng rất xinh. Cô ta bán ở đây lâu như vậy, tiếp xúc rất nhiều khách nhưng hiếm khi nào bắt gặp được một cặp xứng đôi thế này. Nhưng hình như quan hệ của bọn họ chưa thân mật lắm, cô gái rất chăm chú lựa đồ, còn cậu thanh niên… rõ ràng sự chú ý của người này không hề đặt lên những tấm ga trải giường.
Cuối cùng Thư Tần chọn một ga giường hoa văn li ti màu xanh lam, cũng là màu cô yêu thích.
“Mẫu này đi!” Cô đưa tay chỉ.
Trong khi chờ anh thanh toán, cô nhìn đồng hồ: “Mọi người hẹn nhau mấy giờ ạ, có phải đến giờ rồi không?”
Đường đến đó khá xa.
“Còn sớm!” Anh đưa mắt nhìn cô từ đầu xuống chân, “Không phải trời trở lạnh rồi ư, em có cần mua thêm mấy bộ quần áo mới không?”
Cô ngớ người, năm nay cô vừa mua bộ váy trong kỳ họp hội nghị hàng năm, hai ba hôm nay trời hạ nhiệt, cô cũng định mua quần áo, nhưng nếu đi, cô cũng sẽ đi với mẹ, đi với anh nói không chừng anh lại thanh toán.
Cô liếc nhìn anh, lắc đầu: “Không cần, hôm nay em chưa muốn mua!”
Anh ở phía sau nhìn cô, yêu đương quả nhiên là một bầu trời học vấn cao thâm, chỉ riêng việc làm sao tặng quà cho bạn gái cũng đủ khó.
Ra bãi đỗ xe, Cố Phi Vũ gọi đến: “Bọn tớ đi trước, cậu và sư muội Thư Tần cũng nhanh đến đi nhé!”
“Có ai vậy?”
Cố Phi Vũ cười hì hì: “Anh em khoa tớ với đám chị em bên khoa chị Văn. Trâu Mậu nằm trong top 3 mà, không phải cũng cần chiêu đãi ư… Bọn tớ thấy vậy nên không khách sáo!”
Vũ Minh cúp điện thoại, nhìn đồng hồ, có lẽ còn đủ thời gian mang ga giường về nhà.
Cô cài dây an toàn, vô tình đưa tay đặt lên cần gạt số.
Trong đầu Vũ Minh đang tập trung suy nghĩ làm sao có thể dụ dỗ cô về nhà cùng anh, anh chạm tay vào cần gạt số mới phát hiện tay mình đang trùm lên tay cô, anh ấp úng nói: “Thư Tần, tôi phải lái xe!”
Cô vội rút tay ra.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, hai tay cô đang siết chặt di động.
Anh xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng giấu niềm vui vẻ trên gương mặt mình rồi quay sang Thư Tần, cất giọng nói đầy nghiêm túc: “Thư Tần!”
Cô không ngẩng đầu, chỉ cúi gằm vâng một tiếng, gương mặt đỏ ửng.
Bầu không khí thoáng chốc yên tĩnh trở lại, giọng anh rất dịu dàng.
“Làm bạn gái của anh được không?”
Cô dường như ngừng thở, buông điện thoại xuống, còn chưa đáp lời, tay anh đã nhích đến gần, chuẩn xác nắm chặt lấy bàn tay cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.