Chuyển ngữ: An Hiên
Beta: Queenie_Sk
Thích Mạn cũng không giữ nổi nụ cười nữa, cô ta từng liên lạc với Vũ Minh không chỉ một lần, còn từng mượn danh nghĩa giáo viên hướng dẫn gửi mail cho anh, với trí nhớ của anh, tuyệt đối không thể không nhận ra cô ta, bây giờ thái độ của anh như vậy chẳng khác nào cho cô ta một cái tát trước mặt mọi người.
Giáo sư Uông và mấy người giáo sư khác cũng kinh ngạc: "Vũ Minh, xảy ra chuyện gì vậy? Cô biết hôm nay là sinh nhật em, đúng lúc bọn cô đi ngang qua. Trong lúc mọi người tán gẫu có đề cập đến chuyện bệnh viện nhân dân huyện Thanh Bình cũng là đơn vị tiếp nhận chương trình chữa bệnh của bệnh viện chúng ta. Các đồng nghiệp cũng coi như quen thuộc chỗ này nên mới đến thăm em."
Vũ Minh một lòng muốn thoát ra lại bị mọi người vây quanh, anh chỉ có thể miễn cưỡng duy trì lễ độ: "Em nhận ý tốt của mọi người, nhưng bây giờ em có một chuyện rất gấp, lần này không chiêu đãi được, trở về em sẽ mời mọi người một bữa cơm tạ tội.”
Mọi người đều là người thức thời, trước đó vì tín hiệu trên đường cao tốc không tốt nên mới không gọi điện thoại cho Vũ Minh, nói đúng ra lần này đến quả thật cũng đột ngột, họ liền nhanh chóng cười nói: "Ôi, ôi, đừng nói thế, đêm nay chúng tôi sẽ ngủ ở nhà nghỉ chỗ khu du lịch. Nếu như cậu xong việc còn thời gian thì đến đó chơi với chúng tôi nhé!”
"Bây giờ thì chắc không được rồi, đành trở về rồi liên lạc sau thôi." Vũ Minh bước về phía trước một bước. Thích Mạn vẫn đang ngẩn người ôm hộp chắn ở phía trước, anh lạnh giọng nói: "Tránh ra."
Nét mặt Thích Mạn xám xịt. Bình thường cô ta sẽ dùng mấy lời lịch sự để hóa giải sự lúng túng, nhưng trên mặt người đàn ông này giăng kín mây đen, ánh mắt không hề có chút độ ấm nào. Đối với cô ta mà nói, anh chính là một ngọn núi trùng điệp khó có thể chinh phục, giờ phút này cô ta đứng trước mặt anh nhưng cũng không thể nói một câu nào để tự giải vây cho mình.
Giáo sư Uông không thể nhịn được nữa, bà nhìn ra được cô sinh viên của mình đang cực kỳ gượng gạo nên nhanh tay kéo cô ta ra.
Cuối cùng chướng ngại vật trước mắt cũng tránh ra, Vũ Minh vội vàng xuống tầng.
Anh vừa đi vừa gọi điện thoại cho Thư Tần, lúc đầu còn có thể nghe được vài tiếng tít tít, sau đó cô dứt khoát ngắt liên lạc.
Lòng Vũ Minh nóng như lửa đốt.
Từ bệnh viện đến bến xe buýt phía Tây phải bắt xe, nhưng taxi trong thị trấn không nhiều lắm, anh chỉ hi vọng bây giờ cô vẫn đang chờ xe ở trước cổng bệnh viện.
Thế nhưng khi Vũ Minh chạy vội xuống dưới tầng thì ở cổng đã không còn một ai.
Anh hỏi người bảo vệ gác cửa: "Vừa nay bác có thấy một cô gái mặc áo lông nào không?"
Mấy ngày nay mọi người đều thường xuyên nhìn thấy Vũ Minh, biết anh là "chuyên gia" từ bệnh viện tuyến trên xuống nên thái độ rất nhiệt tình: "Có thấy, đã đi rồi."
"Gọi xe hay tự đi ạ?"
Bác bảo vệ nhớ lại: "Đi ra ngoài sau đó rẽ phải, đi rất nhanh, tôi cũng không để ý cô ấy có gọi xe hay không."
Vũ Minh cố gắng dặn mình phải bình tĩnh, anh nghĩ một lát rồi lấy xe của mình. Bạ𝔫 đa𝔫g đọc tru𝙮ệ𝔫 tại [ T r𝐔𝐦Tru𝙮ệ𝔫.𝙫𝔫 ]
Chuyến xe cuối cùng của bến xe phía Tây là 6 giờ rưỡi, nếu Thư Tần ngồi xe taxi thì khoảng 10 phút là có thể đến nơi, nhưng anh lại sợ cô không gọi được xe, vì thế trong quá trình đi anh không ngừng nhìn ra bên người cửa sổ. Vậy mà đến cổng bến xe phía Tây, anh cũng không nhìn thấy bóng hình quen thuộc ven đường.
Còn mười phút nữa xe sẽ khởi hành, ánh chiều tà le lói, hành khách trong bến rất thưa thớt.
Vũ Minh vào ga gọi điện thoại cho cô, ngay sau đó lại tìm bốn năm vòng trong sảnh đợi xe và cửa soát vé, nhưng anh vừa không nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Thư Tần mà còn không thấy bóng dáng cô đâu.
Anh mua tạm một tấm vé đi vào tìm cô, trên xe đã có rất nhiều người ngồi, anh tìm từ đầu xe đến cuối xe vẫn không tìm được Thư Tần.
Cuối cùng anh đi ra khỏi bến xe, Vũ Minh đứng ngoài cửa nhìn lại, người ngày càng thưa dần, ánh tà dương cũng sắp lụi tàn, lòng anh chùng xuống, gọi điện thoại cho cô nhưng không ngoài dự đoán, cô vẫn không nghe máy.
***
Thư Tần ngồi trong sảnh đợi xe ở bến xe phía Đông, vừa nãy khi đi ra bệnh viện nhân dân, vừa ra đầu ngõ cô may mắn bắt ngay được một chiếc taxi.
Cô nói với tài xế là muốn đến bến xe, tài xế đã lớn tuổi, nhìn qua rất hiền lành, nhưng giọng phổ thông của ông ta không đúng tiêu chuẩn, bô bô nói với cô một chuỗi địa chỉ, sau đó liền chở cô đến bến xe.
Lúc Thư Tần xuống xe thì không phát hiện có gì khác thường, đến khi vào bến mua vé cô mới phát hiện đây là bến xe phía Đông.
Bến xe phía Đông cũng có xe buýt về thành phố, nhưng ít chuyến hơn so với bến xe phía Tây, chuyến cuối là vào lúc 8 giờ, còn chuyến cuối bến xe phía Tây là lúc 6 rưỡi, bây giờ quay lại thì không kịp nữa, Thư Tần đành mua vé ở bến xe phía Đông lúc 8 giờ.
Lúc mua vé có người chen ngang, người này không cẩn thận giẫm lên giày Thư Tần, vì để hợp với áo lông trắng và quần bò nên hôm nay cô cố ý chọn một đôi giầy cao gót màu nude, giày không tốt lắm, vừa bị giẫm một cái đã đứt dây.
Thư Tần ngẩng đầu nhìn người giẫm giày cô kia, ánh mắt của đối phương còn hung dữ hơn cả cô. Thư Tần không muốn gây chuyện, mua xong vé thì trở lại chỗ ngồi, chuyện còn lại chỉ là chờ đợi thôi.
Sau cuộc cãi vã, lòng Thư Tần tê dại, ngồi yên một lúc, cô lấy tài liệu giảng dạy ra đọc, nhưng nhìn một lúc lâu cũng không đọc nổi chữ nào. Cô vô thức cúi đầu chỉnh áo lông mới phát hiện góc áo có dính một vết bơ nhỏ, vị của bơ là vị mà cô đặc biệt chọn ở cửa hàng, vì Vũ Minh không thích ăn ngọt nên cô cố ý chọn loại ít ngọt. Bây giờ nhìn thấy lại chỉ cảm thấy chướng mắt và đầy mỉa mai.
Cô lấy giấy ăn ra lau. Trời tối dần, một đợt hành khách đi xếp hàng rời đi, trên ghế đối diện có mấy người đàn ông cao to mập mạp, mặc dù ngồi ở khu vực cấm hút thuốc nhưng bọn họ vẫn hút không kiêng dè gì, ánh mắt rơi trên người cô, mang theo hàm ý đánh giá rõ ràng.
Thư Tần quyết định đứng lên thật nhanh, khập khiễng đi tới khu đợi xe khác đông đúc hơn. Ở chỗ đó có một nhóm người ngồi, già trẻ lớn bé đều có, đa phần là tới đây du lịch, bầu không khí rất vui vẻ, hoặc chia sẻ đồ ăn cho nhau, hoặc nói chuyện về phong cảnh gần đây.
Thư Tần ngồi vào giữa bọn họ.
Mấy phút sau, cô chú ý nghe nội dung người một nhà này nói chuyện, sau khi xác định là bọn họ đi cùng một chuyến xe với mình thì yên lòng hơn.
Cô nghĩ, nếu như không phải đến tìm Vũ Minh thì có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ tới nơi này một mình.
Đúng lúc cô đang ngẩn người thì mấy người đàn ông cao lớn vừa nãy cũng đi đến đây, ngồi xuống phía đối diện.
Đã hơn bảy giờ, gần đến thời gian soát vé, Thư Tần đề phòng liếc nhìn chỗ đối diện. Đột nhiên cảm giác chỗ vừa nãy bị giẫm hơi đau, cô cúi đầu chậm rãi xoa bóp mắt cá chân. Đúng lúc này điện thoại di động vang lên lần thứ hai, cô nhìn màn hình, đang do dự có nên tắt máy hay không thì cô nghe thấy tiếng bước chân của một người đàn ông đi về phía bên này.
Là tiếng bước chân cô rất quen thuộc, bước đi rất nhanh, bước chân cũng lớn.
Cô không muốn ngẩng đầu, vẫn nhìn chằm chằm xuống mặt đất, người đàn ông đó đi tới trước mặt cô, tựa như anh đã đi một quãng đường rất xa đến đây. Đợi anh tới gần hơn, Thư Tần nghe thấy tiếng thở gấp của anh. Sau đó Vũ Minh từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh cô, như phát hiện vết thương của cô, anh liền nắm lấy mắt cá chân của Thư Tần.