Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi

Chương 82:




Chuyển ngữ: An Hiên
Beta: Queenie_Sk
Ánh mắt hai người giao nhau, Vũ Minh đóng cửa lại đi vào.
Thư Tần nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, cảm giác ngực như bị ép chặt, rất đau.
Vũ Minh đặt bữa sáng lên bàn, xoay người nhìn Thư Tần. Anh đi tới bên giường, ngồi xổm xuống, không nói lời nào cầm chiếc giày mới lên đi vào chân giúp cô.
Tầm mắt Thư Tần rơi xuống sống mũi cao thẳng của anh, nhớ tới hình ảnh khi giáo sư Lư còn trẻ, hai mẹ con giống nhau như vậy, cô lại muốn khóc nữa rồi.
Căn phòng rất yên tĩnh nhưng trong không khí tĩnh lặng ấy lại có một cảm giác thân thiết đến kỳ lạ, gắn kết chặt chẽ, không thể tách rời.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay của Vũ Minh cao hơn so với khí lạnh trời thu rất nhiều, mắt cá chân Thư Tần nhanh chóng được anh nắm chặt, giống như được đặt trong chậu nước ấm.
Cô nhìn đôi giày mới, kiểu giày đế bằng màu trắng, chất liệu bằng da dê mềm mại, dù chưa đi nhưng cô biết sẽ rất êm chân.
Vũ Minh mang giày vào rồi mới ngẩng đầu nhìn Thư Tần: "Thử xem vừa không, không được thì anh đổi lại cho em.”
Thư Tần dựa vai anh đứng lên, thong thả đi qua đi lại vài bước.
"Thế nào?"
Cô nhẹ nhàng ma sát gót chân xuống mặt đất, rất vừa vặn. Cô vâng một tiếng, "Cũng được ạ."
Vũ Minh im lặng nhìn cô một lúc rồi kéo cô đến trước ngực: "Em còn giận không?"
Thư Tần cụp mắt, trong lòng đã sớm tha thứ cho anh rồi, và đâu chỉ tha thứ, cô còn muốn nhảy lên ôm anh thật chặt. Tuy nhiên ngoại trừ tình yêu và sự đau lòng dành cho Vũ Minh, cô còn quan tâm đến cuộc sống sau này của hai người.
Tối hôm qua là lần đầu tiên bọn họ "thẳng thắn nói chuyện", bây giờ giữa cô và Vũ Minh ngoại trừ tình yêu còn có một sự gắn kết vận mệnh, cô muốn hết lòng yêu anh, cũng hy vọng Vũ Minh sẽ yêu cô như vậy. Mặc dù tình yêu không chỉ là vấn đề của hai người nhưng đến cuối cùng cũng sẽ chỉ có hai người mà thôi. Từ trong ra ngoài Vũ Minh là người rất kiêu ngạo, thổ lộ nỗi đau chôn giấu nhiều năm nhưng anh cũng không muốn cô thương hại anh.
Chính vì anh muốn loại bỏ phiền nhiễu của những yếu tố khác nên sáng sớm đã ra ngoài mua đồ, anh dùng cách cơ bản của những người yêu nhau để làm hòa với cô.
Quả nhiên cô nghe thấy Vũ Minh nói: "Xin lỗi, hôm qua anh không nên vứt bánh sinh nhật em mang đến, những năm qua anh đều không tổ chức sinh nhật."
Anh khá lúng túng, Thư Tần cảm giác cổ họng đắng ngắt, không biết là vì bản thân hay vì Vũ Minh và mẹ anh.
"Chuyện lần này là anh không đúng, sau này nếu chúng ta cãi nhau..."
"Còn cãi nhau nữa ư?"
"Anh nói là nếu, cả hai chúng ta đều rất ngang bướng."
Cũng đúng… Thư Tần nghe anh nói tiếp.
"Nếu lại cãi nhau thì anh có thể thương lượng với em một việc được không?"
Thư Tần ừm một tiếng.
"Sau này nếu cãi nhau, nếu cần một người lánh đi thì người đó phải là anh, anh là đàn ông, em cứ ở nhà là được rồi. Anh sẽ xuống tầng đi một vòng, chờ em bớt giận anh sẽ quay về."
Thư Tần dở khóc dở cười. Anh độc thân quá lâu, có bạn gái sẽ phải học cách quan tâm đến cảm xúc của người khác, nhìn dáng vẻ "ngốc nghếch" của anh lại khiến cô đau lòng, nghĩ đến chuyện suốt bao nhiêu năm người đàn ông này sống trong cảnh cô đơn, cô mong muốn mang lại nhiều sự ấm áp cho anh.
Cô gật đầu lại lắc đầu, nghiêm túc hỏi: "Chúng ta có thể không cãi nhau được không anh?"
"Nhưng mà anh có nhiều tật xấu..." Vũ Minh chống cằm lên đỉnh đầu cô, "Được, vậy thì không cãi nhau, sau này anh sẽ kể hết mọi chuyện với em, việc gì cũng sẽ thẳng thắn giải quyết với em. Thư Tần, anh muốn nói cho em biết, anh..."
Giọng của anh ngày một trầm thấp: "…Yêu em."
Thư Tần dựa vào ngực anh, giọng nói của người đàn ông trầm ấm, trong veo. Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên anh nói anh yêu cô, cảm động như vậy, trịnh trọng như vậy. Về phương diện biểu lộ tình cảm, anh đang tiến bộ rất nhanh.
Tiến bộ nhờ sự ảnh hưởng của cô.
Nghĩ tới đây cô lập tức cảm thấy kiêu ngạo, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bất ngờ phát hiện vành tai Vũ Minh ửng đỏ, cô thầm nghĩ trông anh thật đáng yêu.
"Em cũng yêu anh."
Trong lòng xót xa, đôi mắt cô cũng phiếm hồng, cô dùng sức ôm chặt anh.
Vũ Minh nhắm mắt, Thư Tần quá thấu hiểu anh, quả thực khiến anh luống cuống. Anh nhớ đến rất nhiều buổi tối, mỗi khi đến ngày lễ anh sẽ đến nhà họ Cố, nhưng cho dù nhà họ Cố ấm áp đến thế nào thì sự ấm áp đó cũng thuộc về người nhà họ Cố, không thể nào đi vào trong lòng anh. Bây giờ anh chỉ cần nghĩ đến sau này có thể ở chung một nhà với Thư Tần, chỉ cần nghĩ đến cô đi đi lại lại trong phòng mình, cả người liền cảm thấy ấm áp.
Anh xúc động, hôn lên đỉnh đầu cô, lặp lại: "Thư Tần, anh yêu em."
Giọng nói của Thư Tần vang lên: "Em cũng vậy."
Vũ Minh nở nụ cười, anh còn muốn lặp lại rất nhiều lần nữa nhưng mà không được, như vậy hai người sẽ thành kẻ ngốc mất, anh đẩy cô đến trước bàn: "Ăn bữa sáng trước đi, nếu không sẽ nguội mất."
Bây giờ Thư Tần mới nhớ ra mình chưa rửa mặt, cô đỏ mặt: "Đợi em một lát."
Cô nhanh chóng lấy túi đồ vệ sinh cá nhân vào phòng vệ sinh cũ kỹ, sửa sang một lúc mới ra ngoài.
Vũ Minh sợ đồ ăn nguội nên đậy kín nắp lại.
Bữa sáng là cháo và một đĩa bánh, Thư Tần tết xong tóc rồi mới ngồi vào trước bàn. Cô ăn một miếng, trong dạ dày lập tức trở nên ấm áp, nhớ tới tối hôm qua một mình đợi ở bến xe lạnh lẽo, cô lại có cảm giác như mình đang mơ.
Cô đút cho Vũ Minh: "Anh cũng ăn đi."
"Anh ăn rồi." Tuy vậy nhưng anh vẫn ăn một miếng, sau đó đứng bên bàn gọt táo cho Thư Tần, hai ngày thứ bảy chủ nhật cứ thế trôi qua.
Anh và Thư Tần chỉ có thể ở cùng nhau nửa ngày nữa.
Anh nghe được tiếng người đi lại trên hành lang, chủ nhật bệnh viện huyện không mở phòng khám nhưng vì văn phòng hành chính và phòng khám bệnh ở cùng một tòa nên thỉnh thoảng sẽ có nhân viên của bệnh viện lên tầng lấy đồ.
Anh quay đầu nhìn chiếc giường tầng, ván giường quá mỏng, trở mình nhẹ một cái cũng vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt.
Thư Tần không biết Vũ Minh đang nghĩ gì, ăn xong bữa sáng cô nhìn đồng hồ, mới 11 giờ, cô nói với Vũ Minh: "Hôm nay anh có kế hoạch gì không?"
"Muốn ra ngoài chơi à?" Vũ Minh đưa quả táo cho Thư Tần, đương nhiên anh thích ở trong ký túc xá hơn, anh trả lời qua loa: "Trong trấn hình như có một công viên."
Cảm nhận được Thư Tần rất phấn khởi, anh đành phải đổi giọng: "Được rồi, để anh hỏi người ở đây một chút."
Anh lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho đồng nghiệp bên khoa Y tế của bệnh viện huyện.
Thư Tần đứng dậy: "Em không muốn đi chơi, em muốn đi xem phòng Điều trị đau."
Điều này không chỉ là khúc mắc của Vũ Minh nhiều năm qua mà còn liên quan đến tiến triển toàn bộ hạng mục của anh, đây là điều cô quan tâm nhất.
Vũ Minh kinh ngạc, đương nhiên anh đồng ý: "Được đấy."
Khi cô vừa đến anh đã muốn dẫn cô đi xem chỗ này.
Từ trong ký túc xá bước ra, anh khóa kỹ cửa rồi xuống tầng ba, Vũ Minh đưa Thư Tần đến một căn phòng trống cuối hành lang: "Đây là phòng Điều trị đau, vừa mới treo bảng thôi, chủ nhật tuần sau sẽ bắt đầu nhận bệnh nhân."
"Anh và chủ nhiệm khoa gây mê ở đây thay phiên nhau khám bệnh à?"
"Ừ." Vũ Minh cầm lấy đơn thuốc bỏ trống trên bàn làm việc lật qua lật lại rồi trả về.
"Nơi này có tổng cộng mấy bác sĩ gây mê vậy ạ?"
"Tính luôn chủ nhiệm khoa thì có năm bác sĩ gây mê, năm nay mới tuyển một sinh viên chuyên ngành vừa mới tốt nghiệp nữa, hiện tại có sáu người."
Thư Tần đi loanh quanh phía sau Vũ Minh, nếu như không có nhiều ca phẫu thuật thì việc tuyển nhiều bác sĩ gây mê nằm trong biên chế cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Mới đến một tuần lễ thôi nhưng Vũ Minh đã làm rất nhiều chuyện. Thế nhưng bảo hiểm y tế của bệnh viện huyện chắc chắn sẽ rất ít, một số loại thuốc mới và phương pháp điều trị không có trong phạm vi bảo hiểm cơ bản. Do đó những việc Vũ Minh muốn làm chắc chắn sẽ bị trói tay trói chân, nhưng tất cả đều không thể ngăn cản được anh.
Trung tâm Điều trị đau do ung thư ở đối diện sân bệnh viện, nằm ở tầng ba, chỉ có hai chiếc giường, một bệnh nhân duy nhất đã xuất viện hôm thứ sáu, bây giờ trong phòng bệnh không có nổi một y tá và bác sĩ trực.
Khi hai người vừa mới vào trong thì điện thoại của Vũ Minh vang lên, là chủ nhiệm Lưu khoa gây mê gọi tới, chắc ông nghĩ chủ nhật Vũ Minh cũng không có việc nên liền mở miệng nói: "Bác sĩ Vũ Minh, không ngờ chủ nhật cậu cũng không về thành phố, thật là ngại quá, từ khi cậu đến chúng tôi cũng chưa thiết đãi gì cả, buổi trưa tôi muốn mời cậu ăn cơm, quanh đây có một khu du lịch, dùng bữa xong chúng ta đi dạo một chút được không?”
Thư Tần ở bên cạnh nghe được vài ba câu, công tác thí điểm không thể thiếu sự giúp đỡ của những nhân viên tại bệnh viện, vội vàng ra hiệu Vũ Minh đồng ý.
Vũ Minh mỉm cười: "Buổi trưa ăn cơm với nhau thì được nhưng việc sang khu du lịch thì thôi ạ, bạn gái tôi đến rồi."
Chủ nhiệm Lưu kinh ngạc, ông cười: "Tốt quá tốt quá, vậy để tôi sắp xếp."
Vũ Minh cúp điện thoại, nói với Thư Tần: "Ăn cơm với bọn họ xong cũng muộn rồi, còn phải đưa em về thành phố nữa, liệu có kịp không?"
Chẳng còn thời gian làm bất cứ chuyện gì.
Thư Tần: "Ai nói với anh hôm nay em phải về thành phố?"
Vũ Minh nhìn cô, không hiểu.
Thư Tần cười: "Trước khi đến em đã xin chủ nhiệm La nghỉ một ngày rồi, vì em có biểu hiện tốt trong khóa tập huấn nên chủ nhiệm lập tức đồng ý."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.