Viên Hỷ cũng không biết mình đã xuống xe với tâm trạng
thế nào nữa, cứ vội vã bước về phía khu nhà, muốn chậm lại một chút nhưng bước
chân như không nghe lời, cứ sải từng bước tiếp nối từng bước, dường như có sự
vội vàng gấp rút, không thể chờ đợi thêm vậy.
Khi hình bóng ấy xuất hiện trong tầm mắt, bước chân
của cô chợt khựng lại đột ngột, hơi thở vốn đang đứt đoạn vì đi nhanh bỗng tắc
lại, như chợt nhiên có người bụm lấy mũi mình, ngực rõ ràng đang nhói lên rất
đau, nhưng không thể hít vào một chút không khí nào cả.
Viên Hỷ lúc này mới nhận ra, di động vẫn bị mình nắm
chặt trong tay, thấm ướt mồ hôi, trơn nhẫy, hễ sơ sót là sẽ trượt ra khỏi lòng
bàn tay rơi xuống ngay.
Xuyên qua ngọn đèn đường vàng vọt, cô nhìn về phía Hà
Thích ở bên kia, vừa thân quen lại cũng xa lạ, hình như anh cao hơn xưa, cũng
cứng cáp hơn nhiều, không còn là thiếu niên cao gầy trong ký ức của cô nữa, và
anh bây giờ, là một người đàn ông mạnh mẽ, có dáng vóc cao lớn, tay chân chắc
nịch, cho dù khoảng cách rất xa, cô dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi vị toát
ra từ người anh – thứ mùi vị được gọi là “đàn ông”.
Như có thần giao cách cảm, anh bỗng ngẩng đầu lên nhìn
về phía cô, chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt vốn có phần trống rỗng chợt đong đầy
thâm tình, xúc động, đau khổ, cuồng nhiệt và thậm chí có cả sự sợ hãi, xuyên
qua khoảng không bốn năm để rơi trên gương mặt cô, không hề có chút thay đổi
nào.
Chỉ một ánh mắt này thôi, cô đã biết, anh vẫn là Hà
Thích của cô.
Nhưng mà, bốn năm rồi, đã bốn năm trôi qua anh mới
chịu quay về, khi cô đã qua cơn tuyệt vọng, khi cô đã vật lộn để đứng lên khỏi
vũng lầy, khi cô đã quyết tâm vứt bỏ tất cả những ký ức về anh, anh mới chịu
trở lại.
Bốn năm rồi, anh phũ phàng đến nỗi một cú điện thoại
cũng không gọi cho cô, khi cô ôm lấy chú khỉ bông anh tặng lẩm bẩm một mình,
anh ở nơi nào? Khi cô ôm lấy bụng co rúm người trên giường, anh đã ở đâu? Khi
một mình cô đối diện với căn phòng lạnh lẽo, muốn khóc mà chẳng chảy nổi nước
mắt, anh lại đang ở nơi nào?
Trong lòng không phải là từng chưa căm hận, chỉ là đã
sớm bị những nhớ nhung chôn vùi.
Viên Hỷ hít một hơi, bước từng bước ngang qua Hà Thích
, như chỉ coi anh là người qua đường, chỉ là một người xa lạ không liên quan
đến mình, không yêu cũng không oán hận.
Trong tích tắc đi ngang nhau, cánh tay cô đã bị anh
tóm lấy, một giây sau, lưng của cô đã chạm vào ngực anh, nhiệt độ nóng bỏng của
cơ thể anh, xuyên qua lớp vải áo mỏng manh, dâng lên như thủy triều, như muốn
tràn vào cô.
“Viên Hỷ…” Anh đau khổ kêu nhỏ, giọng nói khàn đặc vì
run rẩy.
Cánh tay khỏe mạnh ôm chặt lấy cô, như muốn bẻ gãy cô
ra, sau đó hòa nhập làm một vào thân thể anh vậy.
Viên Hỷ ưỡn thẳng lưng lên, hơi ngẩng đầu, cố gắng mở
to mắt ra, nhìn bảng hiệu quảng cáo rất to ở phía xa, những nét chữ trên ấy vừa
rõ ràng đấy đã lại nhòa nhạt, không dám chớp mắt thêm.
“… Còn quay về làm gì?” Cô hỏi.
Hà Thích vùi mặt vào vai cô, đôi môi chạm vào làn da
cô, run rẩy dữ dội, giọng nói khàn đặc đến không nghe rõ nữa: “…Anh sợ, sợ rằng
nếu không trở về, sẽ không nhớ rõ dáng vẻ của em… Sợ anh không về, sẽ xem một
người không hề liên quan đến mình là em mất… Anh sợ…”
Viên Hỷ cúi đầu, để mặc từng giọt nước mắt tí tách
trượt rơi xuống đất, choáng váng đến nỗi đầu óc quay cuồng, “Anh khốn kiếp!”
Trong giọng nói của cô lộ ra vẻ tức tưởi, “Sao giờ anh mới chịu quay lại, sao
giờ anh mới chịu quay lại…”
Phải! Sao giờ mới chịu quay lại đây? Anh thở dài, cánh
tay càng ôm cô chặt hơn, tại sao đến bây giờ anh mới chịu quay lại? Tại sao đến
bây giờ mới biết cô đã khắc sâu vào trong cuộc đời mình từ lâu rồi, tại sao đến
bây giờ mới hiểu cô là người anh mãi mãi không thể nào buông rời?
Đã từng nghĩ rằng đó chỉ là tuổi trẻ cuồng nhiệt nhất
thời, đã từng nghĩ rằng thời gian sẽ xóa nhòa sạch sẽ tình yêu và sự bồng bột…
Sống lưng ưỡn thẳng của cô như không thể chịu đựng
thêm bất kỳ một sức mạnh nào, cuối cùng đã mềm nhũn dần trong lòng anh…
“Cậu định làm thế nào?” Bì Hối ngồi trên bệ cửa sổ hỏi
Viên Hỷ.
Đúng lúc nãy, qua khung cửa sổ lạnh băng, khi nhìn
thấy Hà Thích ôm lấy Viên Hỷ từ phía sau, cô đã biết, tên cướp của Viên Hỷ đã
đến, đến thật nhanh, thật hung hãn, khiến cả đoạn thời gian cô chật vật kéo
Viên Hỷ lên đã biến mất, chỉ có thể mở to mắt nhìn, nhìn Viên Hỷ lại một lần
nữa bị chìm đắm, trôi nổi trong tình yêu.
Nếu như có thể, cô ước chi Viên Hỷ lựa chọn Bộ Hoài
Vũ, có lẽ sẽ không quá yêu, nhưng cũng sẽ không quá tổn thương.
Người ta thời trẻ thường đưa tình yêu đến mức cao
nhất, nhưng có ai biết được sau lưng một tình yêu đã lên đến cực hạn là niềm
đau cũng lên đến đỉnh điểm? Chỉ trong tích tắc cũng có thể khiến bạn tổn thương
mãi mãi.
Viên Hỷ đang sắp xếp lại đồ của Hà Thích, ngẩng lên
nhìn Bì Hối, dường như đầu mày khóe mắt đều ẩn hiện nét cười.
Bì Hối không quen nhìn bộ dạng này của cô, thở dài lắc
đầu, “Hỏi cậu làm sao lo liệu Bộ Hoài Vũ, đừng nói với tớ là anh ấy chẳng là gì
trong tim cậu nhé!”
Gương mặt Viên Hỷ tích tắc đờ ra, cúi thấp đầu nghĩ
ngợi, rồi nhẹ nhàng bảo: “Chắc anh ấy sẽ hiểu, vả lại – giữa bọn tớ cũng chưa
từng nói gì, không hứa hẹn gì, cũng không chịu trách nhiệm gì cả, trong tim anh
ấy cũng có người khác, tớ biết thế.”
Bì Hối tức đến nỗi mắt trợn lên toàn tròng trắng, “Đồ
ngốc!”
Viên Hỷ bị bạn mắng nên hơi nghệch ra, đờ đẫn ngẩng
đầu lên, “Hử?”
“Không phải tớ mắng cậu, mà là mắng anh ấy, sắp nửa
năm rồi mà anh ấy đã làm những gì nào? Sự quyết đoán nhanh nhẹn trên thị trường
cổ phiếu đâu mất rồi?”
Viên Hỷ chỉ cười nhẹ.
“Dừng! Đừng cười nữa! Cậu không sợ cơ bắp bị chuột rút
à, một tên Hà Thích đáng để cậu vui mừng như thế này ư?” Bì Hối nói, liếc xéo
về phía nhà vệ sinh, nghe bên trong vẫn vẳng ra tiếng nước chảy, lúc này mới
nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, tiến sát lại gần Viên Hỷ thì thào: “Nói cho cậu
biết, Viên Hỷ, cậu phải nghĩ cho kỹ, Bộ Hoài Vũ là cơ hội có một không hai,
nhìn là biết đó là người đàn ông có thể mang lại cảm giác an toàn cho phụ nữ,
bỏ qua là không còn ai tốt hơn đâu, bây giờ cậu thật sự vẫn yêu Hà Thích như
thế sao? Bốn năm rồi, cái cậu yêu rốt cuộc là gì? Cậu phải nghĩ cho thật kỹ,
đừng để những ký ức xưa kia làm mờ mắt!”
Bì Hối thấy Viên Hỷ vẫn không nói gì thì lại khuyên
tiếp: “Cậu đừng khăng khăng thế nữa! Chí ít cũng đừng phủi Bộ Hoài Vũ đi mất,
cho dù Hà Thích có quay về, cậu cũng có thể được lựa chọn tốt nhất! Để Hà Thích
theo đuổi cậu lại từ đầu, cậu…”
“Tớ yêu anh ấy.”
“Yêu?” Bì Hối cười khan, “Yêu là cái gì? Tình yêu chân
chính không duy trì nổi ba tháng!”
“Vậy cậu và Tiêu Mặc Đình thì sao?” Viên Hỷ hỏi, “Các
cậu cũng mấy năm rồi, cũng không yêu nữa à?”
Bì Hối thấy Viên Hỷ không chịu nghe thì càng quýnh
hơn, “Yêu quá giới hạn rồi thì bọn mình cũng còn cảm tình, cậu hiểu không? Còn
cậu và anh ta thì sao? Thì sao? Hai người chia tay nhau cũng đã bốn năm rồi!
Cậu có biết bốn năm nay anh ta thay đổi gì không nào? Anh ta có biết cậu đã
vượt qua bốn năm nay như thế nào không? Bà nó chứ (^_^ câu này nghe quen quen),
tớ khó khăn lắm mới kéo cậu ra khỏi hố sâu đó, mà anh ta chỉ quay lại một cái
là đã kéo cậu rơi xuống lại, biết sớm thế này thì chi bằng lúc đầu tớ đập một
phát cho cậu chết luôn dưới đó là xong rồi!”
Vừa nói vừa huơ một nắm tay sượt qua trán Viên Hỷ, cô
nhìn Bì Hối cười, rồi hỉnh hỉnh mũi ra vẻ thị uy với bạn mình.
Bì Hối bó tay, bực bội lôi quần áo của Hà Thích trong
tay Viên Hỷ ném sang một bên.
Viên Hỷ vẫn cười, lấy lại rồi lại gấp vuông vức, ngay
ngắn cho anh.
Hà Thích trong nhà vệ sinh gọi to lên, bảo Viên Hỷ
mang quần áo mới cho anh thay, Viên Hỷ tìm ra một bộ áo quần trong đống cô vừa
sắp xếp, lại lật giở lục lọi một lúc lâu mới tìm thấy chiếc quần đùi lót, lúc
cầm trong tay mặt lại bỏ bừng.
Bì Hối bực bội liếc cô một cái, nhếch nhếch môi, kéo
cô lại, “Tớ nói cậu biết, tớ nghe nói hắn ta ở Mỹ có bạn gái rồi, cậu phải hỏi
rõ cho tớ!”
Viên Hỷ cứng người lại, sau đó đưa tay lên vỗ nhè nhẹ
vào mu bàn tay Bì Hối, khẽ nói: “Trong lòng tớ biết rõ, sẽ không tự ức hiếp
mình, cậu yên tâm!”
Đến trước cửa nhà vệ sinh, Viên Hỷ gõ cửa, quay lưng
lại rồi đưa bàn tay đang cầm đồ vào trong cửa, “Anh tự cầm lấy đi này!”
Hà Thích bên trong cười nho nhỏ, cửa nhà vệ sinh hé
mở, cánh tay chắc nịch của anh vươn ra, cùng lúc chạm đến quần áo cũng tóm luôn
lấy cổ tay Viên Hỷ.
“A…” Cô kêu nhỏ, vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hà
Thích kéo vào bên trong.
“Suỵt…” Hà Thích đè ngón tay lên môi Viên Hỷ, như một
đứa trẻ vừa làm chuyện xấu, vẻ mặt cười đầy đắc ý.
Viên Hỷ hơi hoảng loạn, thấy đôi mắt của Hà Thích sáng
rỡ như được nước rửa sạch, dưới sóng mũi cao thẳng là đôi môi mỏng đang cong
lên, lộ ra nụ cười hài lòng, những giọt nước lóng lánh lăn xuống, rơi trên đôi
vai anh, tiếp tục lăn xuống phía dưới…
Mặt cô thoắt chốc như phải bỏng, tim đập cuồng loạn
trong lồng ngực, khiếp đảm đến độ nhắm tịt cả hai mắt, miệng luôn mồm kêu
hoảng: “Hà Thích, anh đừng đùa, mau mặc quần áo vào đi!”
Hà Thích cười khì khì, một bàn tay ấn lên vai Viên Hỷ,
dùng người anh đè cô vào cửa, thấy bộ dạng lúng túng của cô khi muốn đẩy anh ra
nhưng lại không dám đụng chạm vào thì ra lệnh: “Không! Em mở mắt ra nhìn anh!”
Mặt Viên Hỷ càng đỏ hơn, mắt càng nhắm chặt, lời nói
cũng bắt đầu hoảng loạn lấp vấp, “Đừng — đùa, lạnh bây giờ! Còn đùa nữa là em
hoảng thật đó!”
Sự sợ hãi của cô rõ ràng không có uy lực, anh vẫn
cười, ngón tay chầm chậm lướt qua cánh môi cô, cảm nhận sự mềm mại ướt át trên
đó, tính khiêu khích phảng phất trên đôi môi thông qua nơi thần kinh nhạy cảm
nhất trên đầu ngón tay rồi truyền đến anh, khiến tim anh cũng đập cuồng loạn.
“Hỷ, nghe lời, mở mắt ra nhìn anh này.” Anh thấp giọng
dỗ ngọt.
Viên Hỷ đã có phần thẹn quá hóa giận, vẫn nhắm chặt
mắt lắc đầu, “Em thật sự…”
Câu phía sau bị anh nuốt vào trong miệng, chạm nhẹ,
mút mát, đùa giỡn, nhớ nhung trong bốn năm đã được anh ấp vào nụ hôn này, cắn
vào đó lúc mạnh lúc nhẹ, như đang trừng phạt cô, lại như đang trừng phạt chính
mình.
Không biết đã mê đắm bao lâu, cho đến khi Viên Hỷ thấy
mình sắp nghẹt thở đến nơi, Hà Thích mới buông cô ra, bên tai vẳng đến tiếng
thở đứt đoạn cố nén của anh, anh nhích người ra, dựa má vào cánh cửa bên cạnh
cô, nhè nhẹ hít thở.
Chỉ có đôi con ngươi là vẫn sáng rực như cũ.
Anh cười, càng giống như một con mèo ăn vụng, khàn
khàn kêu nhỏ: “Đồ ngốc!”
Viên Hỷ lúc này mới phát hiện ra phần eo của anh đã
được quấn bằng một tấm khăn tắm to.
“Anh?!” Cô càng tức tối hơn, đẩy mạnh Hà Thích một
cái.
Hà Thích lùi về phía sau một bước, nụ cười trên mặt
càng rõ, cố ý chọc cô: “Hề hề, em còn đẩy nữa là anh cởi ra ráng chịu đấy!” Vừa
nói vừa đưa tay nắm lấy tấm khăn, làm ra vẻ sắp mở ra.
Viên Hỷ thẹn thùng trừng mắt nhìn anh, dúi mạnh quần
áo trong tay mình lên người anh, Hà Thích luýnh quýnh đưa tay đón lấy, nhưng
không ngờ rằng trong lúc vội vã, ngón tay đã móc phải tấm khăn quấn ở eo…
Tấm khăn vốn đã chẳng được quấn chắc, qua lần ma sát
vừa rồi, chỉ cần một đầu ngón tay bé tí thôi, cuối cùng đã khiến nó kết thúc sứ
mệnh.
Viên Hỷ thoáng chốc đờ ra, Hà Thích cũng ngẩn ngơ.
“Đồ dê xồm!” Viên Hỷ xấu hổ đỏ cả mặt, quay người mở
cửa đi nhanh ra ngoài.
“Viên
Hỷ!” Hà Thích cuống quýt lấy quần áo che phần thân dưới, kêu lên đầy thê thảm:
“Anh không cố ý mà! Anh thật sự không cố ý đâu, em nghe anh nói đã!”