Hà
Thích mỉm cười gật đầu với Bì Hối, hỏi: “Em đến rồi à?”, rồi bước đến đón lấy
đồ đạc trong tay Bì Hối, cũng tiện tay lấy luôn đồ trên tay Viên Hỷ, khệ nệ túi
lớn túi nhỏ mang vào nhà bếp.
Bì
Hối nhìn theo bóng Hà Thích khuất sau nhà bếp, không kìm được thò đầu ra ngó
nghiêng vào phòng ngủ, vẻ mặt đầy hậm hực, chồm đến sát bên tai Viên Hỷ thì
thào, “Viên Hỷ, cậu đúng là đứa hết thuốc chữa, sao mà ngốc thế hả?”
Viên
Hỷ vừa nhìn vẻ mặt đó của Bì Hối là biết ngay bạn mình nghĩ lung tung, nên cười
khẽ, lắc đầu, “Không có gì, tối qua anh ấy uống nhiều quá, nên tớ bảo ngủ lại
đây thôi, không có gì khác.”
Bì
Hối lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Viên Hỷ cười hí hí nhìn mình, lại lườm
cô một cái muốn rách mắt, “Còn cười à! Hôm nào anh ta say rượu làm càn, lúc đó
tha hồ mà đẹp mặt nhé!”
Hà
Thích vào phòng vệ sinh tắm rửa, lát sau quần áo chỉnh tề bước ra, thấy hai
người đang ngồi trên salon trò chuyện, bèn cười cười, bảo: “Hai người nói
chuyện vui nhé, công ty anh còn chút chuyện, anh đi trước đây.”
Bì
Hối có vẻ ngạc nhiên: “Chủ nhật mà cũng phải làm thêm à?”
Hà
Thích gật đầu, giải thích: “Ừ, có hạng mục vừa làm xong, còn một số việc lặt
vặt cần xử lý.”
Viên
Hỷ không hỏi nhiều, vào phòng ngủ lấy áo khoác cho Hà Thích, lại vào nhà bếp
lấy một chiếc bánh mì cùng một túi sữa ra đưa cho anh, “Tạm vậy đi, đừng lười
ăn, hại dạ dày đấy.”
Hà
Thích cười đón lấy, lại chào Bì Hối rồi ra cửa, Viên Hỷ đưa anh đi, thấy anh đi
được vài bước lại quay trở lại, tưởng anh quên gì nên hỏi, “Sao thế? Anh bỏ
quên gì à?”
Hà
Thích chỉ cười, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cô ra ngoài, Viên Hỷ không hiểu nên
bước ra cửa một bước, vừa định hỏi thì đã bị anh đẩy dựa vào tường, Viên Hỷ bất
ngờ khẽ kêu lên một tiếng, thấy anh cúi thấp đầu xuống định hôn mình, thì hoảng
quá nghiêng đầu sang bên tránh đôi môi của anh, thấp giọng hét: “Đừng đùa, Hà
Thích.”
Đôi
môi anh rơi xuống hõm cổ cô, song vẫn quyến luyến không nỡ rời, chỉ thì thầm
trách móc với vẻ bất mãn bên tai: “Lại trốn! Cô bé hư, em cứ bắt nạt anh!”
Viên
Hỷ dở cười dở mếu, cô bắt nạt anh? Rốt cuộc là ai mới đang bắt nạt ai đây? Tay cô chống lên ngực Hà Thích, vận sức đẩy ra một khe
hở, hạ giọng nói, “Đừng đùa, Bì Hối còn ở trong kìa, lát nữa nó lại cười em!”
Hà
Thích nghe thế mới chịu buông Viên Hỷ ra với vẻ quyến luyến, thì thầm: “Tối nay
đợi anh nhé.” Trước khi đi còn nhân cơ hội cô không phòng bị mà hôn chụt một
cái thật nhanh lên môi, cười trộm rồi bỏ đi.
Viên Hỷ
nhìn theo bóng Hà Thích xuống lầu, cười với vẻ bất lực, cho đến khi anh ngoặt
khỏi ngã rẽ, không thấy đâu nữa mới vào nhà, đến phòng khách thấy Bì Hối đang
ngồi ôm gối trên salon nhìn mình, Viên Hỷ biết cô nàng trong này chắc chắn đã
nghe thấy gì đó, thế nên cười cười ngượng ngùng, “Hôm nay sao đến sớm thế? Tiêu
Mặc Đình đâu? Sao không thấy theo cậu đến?”
Bì
Hối nhếch nhếch môi, đáp: “Thôi đi cô, đừng đánh trống lảng nữa, tớ còn không
biết cậu hay ho thế nào à? Tự cậu soi gương mà xem, lúc nãy ở ngoài cửa mà hai
người không lén lút làm gì ấy hả, tớ đi đầu xuống đất!”
Viên
Hỷ cười he he, cũng không nói nhiều với Bì Hối nữa, quay người vào phòng vệ
sinh tắm rửa. Bì Hối lẽo đẽo theo sau cô, dựa vào cửa nhìn cô đánh răng. Viên
Hỷ nhổ ra một đám bọt kem đánh răng, nhìn thấy Bì Hối trong gương, có phần thắc
mắc không hiểu cô nàng này hôm nay bị làm sao, hỏi: “Sao vậy? Cậu theo tớ làm
gì?”
Bì
Hối như có vẻ mâu thuẫn, mím môi, nhưng vẫn nói: “Trương Trằng gọi điện cho tớ,
bảo… Bộ Hoài Vũ nhập viện rồi.”
Viên
Hỷ cứng người, đờ đẫn nhìn Bì Hối trong gương một lúc lâu, rồi mới “ừ” khẽ một
tiếng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đánh răng. Bì Hối đợi mãi cũng không thấy
Viên Hỷ nói gì, bắt đầu hơi sốt ruột, lại hỏi: “Cậu có muốn đến thăm không?”
Viên Hỷ vẫn không đáp lại, chỉ cúi đầu mải mê đánh răng, Bì Hối rất tức cái
dáng vẻ chẳng nói chẳng rằng này, trong lòng rất bực bội, thêm vào đó cô vẫn
luôn bất bình thay Bộ Hoài Vũ, thế nên mới hậm hực nói: “Dù là bạn bè bình
thường cũng phải đi thăm chứ, đừng nói gì là hai người từng thân với nhau như
thế! Viên Hỷ, cậu quá đáng thật! Chẳng lẽ mọi người cứ phải là kẻ thù mới được?
Tại sao cậu không dám đi? Là vì cậu thấy sợ! Lòng cậu biết rõ, nếu như chẳng có
gì với Bộ Hoài Vũ, mắc mớ gì hai người gặp nhau mà tỏ vẻ không quen biết?
Trương Hằng nói tớ biết hết rồi!”
Viên
Hỷ nhổ bọt kem ra, hơi đỏ, có vẻ như đã đánh quá mạnh vào chân răng, có lẽ
trong người nóng quá, cô nghĩ, chắc phải đổi kem đánh răng loại khác xem sao.
“Bộ
Hoài Vũ người ta trước kia khỏe mạnh thế, sao lại bị bệnh dạ dày nhỉ? Cậu thật
sự không biết nguyên nhân hay giả vờ không biết? Cho dù trước kia cậu thế nào,
là cô đơn hay không chịu được buồn chán cũng được, tóm lại là cậu đã quậy cho
nước đục ngầu lên, rồi bây giờ phủi đít bỏ đi, có bao giờ cậu nghĩ đến người ta
chưa? Cũng may người ta phóng khoáng, không nói bất cứ lời thừa nào! Nếu cậu
gặp phải người đeo bám dai dẳng, cậu…”
“Anh
ấy không yêu tớ,” Viên Hỷ cắt ngang lời Bì Hối, rồi cười khổ sở, “Bọn mình chưa
hề yêu nhau.”
“Đó
là do cậu tưởng! Cậu dựa vào đâu mà bảo anh ấy không yêu? Là vì không nói ra
lời yêu à, thế chẳng lẽ chỉ xoen xoét nói yêu mãi mới gọi là yêu? Viên Hỷ, làm
người không thể thế, lúc sáng Trương Hằng gọi điện cho tớ, anh ta vẫn ở trong
bệnh viện với Bộ Hoài Vũ, thực ra muốn gọi cho cậu cơ, nhưng lại thấy có một số
chuyện không thể nói thẳng với cậu, nên mới gọi cho tớ, chúng ta là bạn bè lâu
năm, nên dù cậu đúng hay sai tớ vẫn nghiêng về cậu, nhưng Trương Hằng với Bộ
Hoài Vũ cũng giống như tớ với cậu, họ là anh em thân thiết từ lâu, Bộ Hoài Vũ
đau buồn hay không thì anh ta nhìn ra ngay, anh nói Bộ Hoài Vũ từ trước luôn là
người trầm lặng ít nói, dù trời có sập xuống anh ấy cũng không lên tiếng, chỉ
cắn răng gồng mình chịu đựng. Rõ ràng hai người đã bắt đầu thân với nhau, một
ông Hà Thích quay lại, là cậu đã buông tay ra ngay, thậm chí đến một lời giải
thích rõ ràng cũng không chịu nói với Bộ Hoài Vũ, cậu xem anh ấy là gì chứ? Bộ
Hoài Vũ thương cậu, sợ cậu khó xử, nên mới lặng lẽ rời xa cậu một cách không rõ
ràng như thế, cũng chẳng nói với cậu câu nào khiến cậu đau lòng, nhưng Viên Hỷ
à, cậu không thấy mình làm vậy là quá đáng à? Hả? Viên Hỷ, Trương Hằng đã hỏi
tớ như thế trong điện thoại, tớ muốn bảo vệ cậu cũng không nổi, vì cậu thực sự
đã làm vậy, cậu bảo tớ phải nói gì đây?”
Bì
Hối trước nay miệng lưỡi sắc bén, nhưng cô hiếm khi vận dụng với Viên Hỷ, cô
nghe Bì Hối chất vấn mình như vậy, trong lòng cảm thấy rất bức bối, có rất
nhiều câu muốn phản bác lại Bì Hối, nhưng ra đến miệng lại không thốt nổi tiếng
nào, Trương Hằng và Bì Hối đều nói Bộ Hoài Vũ khổ, bảo cô không nên tuyệt tình
như vậy, nhưng cô phải làm sao? Cô đã chọn Hà Thích rồi thì còn làm gì được?
Nếu đã cắt đứt thì không nên cắt đứt sạch sẽ gọn ghẽ không lưu chút gì sao?
Chẳng lẽ làm thế là sai? Chẳng lẽ Bộ Hoài Vũ biểu lộ vẻ không đành lòng thì
chứng tỏ cô có lương tâm à? Chẳng lẽ bắt buộc phải ngồi xuống với Bộ Hoài Vũ
nói thẳng ra là chúng ta chia tay đi, mới gọi là xứng đáng với anh ư? Chẳng lẽ
thế mới gọi là thẳng thắn? Tất cả mọi việc, không cần cô nói, Bộ Hoài Vũ chẳng
cũng đã biết rõ? Chẳng phải anh cũng đã nói quá rõ rồi đấy thôi? Anh nói nếu
anh ở vị trí của cô, anh cũng sẽ chọn lựa như cô, tình cảm mất đi rồi lại có
được, anh chỉ nhìn mà đã hâm mộ rồi. Còn cần cô nói gì nữa? Chẳng lẽ bắt cô
phải nghĩ lung tung rằng Bộ Hoài Vũ xa cô sẽ không sống nổi à? Bộ Hoài Vũ chẳng
đã nói họ còn cách giai đoạn đó rất xa hay sao?
Viên
Hỷ chầm chậm đặt cốc nước xuống, cảm giác mình có phần bất lực, nhìn Bì Hối
trong gương, một lúc sau mới cúi đầu xuống, nói khẽ: “Buổi sáng chưa ăn gì phải
không? Tớ đi làm chút gì ăn.” Vừa nói vừa dùng khăn bông lau mặt rồi ra ngoài,
đến cửa bị Bì Hối kéo lại, cô nàng cáu tiết, quát lên: “Viên Hỷ, cậu có thể
đừng giả điếc với tớ được không? Ghét nhất cái kiểu này của cậu, có gì thì cậu
nói với tớ đi chứ?”
Viên
Hỷ hít một hơi, khẽ gỡ tay Bì Hối ra, quay lại nói một cách bình tĩnh, “Bì Hối,
người tớ chọn là Hà Thích, người tớ yêu hiện giờ cũng là Hà Thích, cậu bảo tớ
phải làm sao? Hả? Bảo tớ biết, tớ phải làm gì đây? Bộ Hoài Vũ nhập viện, cho dù
có phải là vì tớ hay không, thì tớ phải làm gì nào? Vào bệnh viện để chăm sóc
anh ấy? An ủi anh ấy? Hay là nước mắt đầm đìa chạy đến đó bảo anh ấy biết tớ
cũng nhớ thương anh ấy? Được thôi, dù tớ có đi thì sau đó thế nào? Cậu nói xem
sau đó sẽ ra sao? Chẳng lẽ ba người cứ phải đeo bám lấy nhau mới gọi là có
trách nhiệm? Mới gọi là xứng đáng với Bộ Hoài Vũ? Bì Hối, tớ hiểu tâm trạng của
Trương Hằng, nhưng tớ thấy mình còn hiểu rõ suy nghĩ của Bộ Hoài Vũ hơn, anh ấy
là người rất chín chắn và lý trí, tuyệt đối hiểu rõ lựa chọn của mình, trong
chuyện này, xem ra có vẻ như là chọn lựa của mình tớ, chẳng lẽ cậu không thấy
đó cũng là lựa chọn của anh ấy sao? Tớ chọn quay trở về, anh ấy chọn buông tay
để tớ đi, nếu mọi người đã chọn lựa như thế, tại sao còn phải làm khó đối
phương để làm gì?”
Bì
Hối không hề nghĩ rằng kết quả này cũng là lựa chọn của Bộ Hoài Vũ, lúc sáng cô
nhận điện thoại của Trương Hằng, vốn đã thiên vị Bộ Hoài Vũ nay càng thương xót
anh hơn, chỉ cảm thấy Viên Hỷ quá thiếu trách nhiệm, nên mới khiến Bộ Hoài Vũ
đau khổ tổn thương, thế là mới đến đây bất bình thay cho anh, bây giờ bị Viên
Hỷ hỏi bao nhiêu “làm sao đây” như thế, nhất thời cũng không nói được gì, chỉ
lên tiếng với vẻ không cam tâm: “Nhưng mà…”
Viên
Hỷ cười khổ, “Không nhưng nhị gì cả, tuy tớ không nói ra, nhưng không có nghĩa
là tớ không hề nghĩ đến, chuyện tình cảm như người uống nước, ấm lạnh mỗi mình
mình biết, mọi người đều lớn cả rồi, ai cũng hiểu sẽ không thể thề sống thề chết
vì người nào đó, tớ hiểu, Bộ Hoài Vũ càng hiểu rõ hơn tớ. Tớ đã đến nước này
rồi, thì không còn cách nào quay đầu lại nữa, Hà Thích về đây vì tớ, nếu bây
giờ tớ vẫn lằng nhằng với Bộ Hoài Vũ, thì có xứng với Hà Thích không?”
“Cậu
thật sự yêu Hà Thích đến thế sao?” Bì Hối hỏi, “Từ đầu đến giờ tớ đã thấy Bộ
Hoài Vũ hợp với cậu hơn! Thật đấy, Viên Hỷ, cậu không biết chứ, lúc bọn tớ nói
chuyện riêng với nhau đều thấy cậu và Bộ Hoài Vũ rất hợp nhau, không chỉ về
tính cách, Viên Hỷ, cậu đừng nghĩ tớ quá thực dụng, Bộ Hoài Vũ có tiền, chí ít
là hơn Hà Thích, mà gia đình cậu cần tiền. Cho dù nhà Hà Thích cũng khá giàu,
nhưng đó là của nhà anh ta, không phải của anh ta, ít nhất thì hiện giờ là thế,
lại thêm anh ta mặc kệ tất cả bỏ về nước, cậu nghĩ gia đình anh ta có hiểu cho
tình cảm của hai người không? Sẽ vui vẻ chấp nhận cậu chứ? Nếu cậu không thể
hòa hợp với gia đình anh ta, tình yêu của hai người sẽ kiên trì được bao lâu?
Được thôi, cho dù hai người cố gắng đến cùng, kết hôn rồi, nhưng có hạnh phúc
không? Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng hôn nhân mà không nhận được lời chúc phúc của
gia đình sẽ hạnh phúc được, nhà anh ta sẽ xoi mói cậu, dò xét gia đình cậu, mà
cậu và Bộ Hoài Vũ ở bên nhau sẽ không gặp vấn đề này, anh ấy cũng xuất thân
nghèo khổ, tiền anh ấy kiếm ra đều dựa vào bản thân, anh ấy không chịu sự trói
buộc quá nhiều từ gia đình, quan trọng hơn là anh ấy hiểu cậu, hiểu gia đình
cậu, và có thể hòa thuận với Thanh Trác, Hà Thích làm được không? Thanh Trác
sớm muộn gì cũng sẽ có ngày sống cùng cậu, Hà Thích chấp nhận nổi không?”
Viên
Hỷ lặng lẽ nhìn Bì Hối, hồi lâu sau mới cười với vẻ mệt mỏi, đến vỗ vỗ vai Bì
Hối, cố cười một cách thoải mái: “Cái cậu này, suy nghĩ sâu sắc thế từ lúc nào
vậy, tớ vẫn chưa thấy quen lắm, được rồi, đừng nói về tương lai tớ ảm đạm thế
chứ, được bước nào hay bước đó đi, tớ tin Hà Thích dựa vào chính mình cũng sẽ
tìm ra đường đi, ra ngoài đi, chưa ăn sáng gì đúng không?” Vừa nói cô vừa ra
khỏi nhà bếp.
“Viên
Hỷ…” Bì Hối gọi cô, trong giọng nói thoáng nét e dè, nhưng cô vẫn hỏi, “Hà
Thích đến giờ vẫn không biết trí tuệ Thanh Trác có vấn đề đúng không? Cậu
chắc chắn anh ta có thể gánh vác gia đình với cậu chứ?”