Viên Hỷ báo bố biết qua điện thoại rằng hiện cô đã có
bạn trai, bố cô rất vui, không biết phải nói thế nào, chỉ hỏi Viên Hỷ người đó
có tốt không? Đối xử với cô tốt không? Viên Hỷ cười đáp cái gì cũng tốt, tính
cách tốt, đối với cô cũng tốt. Bố cô cười hề hề vui sướng, giọng nói cũng bắt
đầu run run, lúc nói càng lắp ba lắp bắp, chỉ trách Viên Hỷ sau này đừng gửi
tiền về nhà mãi, mua vài bộ quần áo đẹp mà mặc, có bạn trai rồi nên phải ăn mặc
trang điểm cho đẹp vào. Viên Hỷ nói không cần rồi trò chuyện vu vơ vài câu với
bố, sau đó thông báo tết này có thể về nhà, bố cô nghe thấy càng xúc động hơn,
cứ liên tục “về nhà thì được về nhà thì được”.
Viên Hỷ thấy hổ thẹn, vì quan hệ với mẹ không tốt nên cũng dần xa cách bố, nhớ
đến sự thương yêu bố dành cho mình lúc bé, Viên Hỷ càng thấy mình đã nợ bố quá
nhiều. Mỗi lần nói chuyện nhắc đến mẹ, giọng cô vẫn tỏ ra thiếu tự nhiên, dù gì
cũng gây nhau mấy năm rồi, cho dù bây giờ cô muốn làm lành với mẹ thì cũng
không biết phải nói thế nào.
Sau khi chiến tranh lạnh với mẹ bao nhiêu năm, Viên Hỷ
cũng bắt đầu suy nghĩ lại, chuyện năm ấy có lẽ không thể chỉ trách mẹ cô, đứng
ở góc độ của bà thì cách làm của cô cũng là quá đáng. Anh trai là vướng mắc
luôn treo trên đầu mẹ cô, giống như mẹ cô đã nói, anh là người bà có nhắm mắt
rồi cũng không yên tâm được.
“Mẹ… vẫn khỏe chứ ạ?” Viên Hỷ do dự hỏi.
Bố cô nghe xong thì vội trả lời: “Mẹ con cũng khỏe
lắm, yên tâm đi, mẹ sẽ không trách con đâu, ngốc ạ, bà là mẹ con, sao lại giận
con lâu được, đừng lo.”
Viên Hỷ thấy yên lòng hơn, ngẫm nghĩ một lúc lại khẽ
nói với bố: “Bố, bố khuyên mẹ, đừng tìm vợ cho anh con nữa, không thể thế được,
anh đã có con, con sẽ không bỏ mặc anh đâu, bố bảo mẹ hãy yên lòng.”
Bố cô vẫn trầm tư, có thể thấy ông rất khó xử, Viên Hỷ
không nén được thở dài, không nỡ ép ông bố nhu nhược của mình nữa, chỉ nói:
“Bố, nếu không khuyên mẹ được thì cứ cố trì hoãn rồi hẵng hay, được không? Đợi khi tết con về rồi sẽ giải quyết chuyện này nhé.”
Viên Hỷ kỳ thực rất sợ việc phải nói chuyện với mẹ
mình, chỉ vì không còn cách nào khác. Bố cô đã phục tùng lời mẹ mấy chục năm
rồi, bảo ông ngăn cản mẹ thì quả là hy vọng hão huyền, chuyện đó cứ để cô làm
vậy. Viên Hỷ nghĩ, hãy phân tích thấu đáo mọi việc cho mẹ biết, để mẹ tin rằng
cô thật sự có thể chăm sóc anh cô cả đời, như vậy liệu có thể sẽ loại bỏ được ý
nghĩ hoang đường ấy của mẹ cô không?
Cứ trì hoãn vậy, đến khi cô đưa Hà Thích về ăn tết là
được, để mẹ chấp nhận anh, đồng thời cũng tin rằng họ có thể chăm sóc anh trai
cả đời.
Bì Hối mấy hôm nay cứ quanh quẩn ở chỗ Viên Hỷ, lúc về
đã nhắc đến ý của Trương Hằng với bạn mình, Viên Hỷ cảm thấy mình không cách
nào từ chối được, cho dù quan hệ giữa cô và Bộ Hoài Vũ ngượng ngập đến đâu, thì
cũng không liên quan gì đến Trương Hằng, Trương Hằng giúp cô rất nhiều mà không
hề nợ cô cái gì.
“Được.” Viên Hỷ nói, “Cậu xem rồi hẹn thời gian với
họ, để tớ chuẩn bị.” Nói xong quay nhìn Hà Thích đang lật tạp chí, Hà Thích
không ngẩng lên, chỉ mỉm cười gật đầu.
Hôm họp mặt, sáng sớm Viên Hỷ đã ra chợ mua một đống
đồ, lúc về Bì Hối còn đang co trong chăn ngủ ngon lành, quên tuốt mất tối hôm
trước còn vỗ ngực bảo sẽ giúp Viên Hỷ một tay. Viên Hỷ gọi bạn mình mấy lần, cô
nàng cô trùm chăn lại hét: “Đừng gọi tớ! Xem như tớ không có ở đây, cậu thích
làm gì thì làm đi! Khó khăn lắm mới đến cuối tuần, cậu để tớ thoải mái đi!”
Viên Hỷ bất lực, biết những lời cô nàng Bì Hối này nói
trước khi ngủ là không đáng tin nhất, nên đành từ bỏ ý định gọi dậy để ăn sáng,
cô vào nhà bếp để chuẩn bị bữa trưa. Hôm nay đông người, thức ăn phải làm rất
nhiều, Bì Hối lại là người nhìn được mà không dùng được, cho dù cô nàng có dậy
thì cũng chỉ có thể giúp cô lột vỏ hành, không có ích gì nhiều, nên cô bắt buộc
phải dậy sớm để lo liệu.
Đang rửa rau thì Hà Thích đến, thấy một mình Viên Hỷ
bận bịu thì xắn tay áo lên giúp, Viên Hỷ vội ngăn cản, “Được rồi! Thiếu gia! Em
biết anh có lòng, nhưng đừng làm em bận thêm!”
Hà Thích dựa vào khung cửa cười hề hề, bước đến ôm lấy
eo Viên Hỷ từ phía sau, bảo: “Anh nhìn em làm.”
Viên Hỷ trách anh làm vướng tay vướng chân, đuổi ra
ngoài, nhưng Hà Thích không chịu buông tay. Viên Hỷ cười cười rồi nghịch ngợm
vẩy nước ra phía sau. Hà Thích không phòng bị nên bị Viên Hỷ vẩy đầy nước lên
mặt, thế là rất hậm hực, cù cho cô phát nhột lên. Hai người cười đùa một lúc
rồi Hà Thích bỗng nắm lấy tay cô, hạ giọng hỏi: “Tại sao không đeo?”
Viên Hỷ ngẩn ra, thấy Hà Thích đang vô tình cố ý đùa
ngón tay mình thì hiểu anh đang hỏi tại sao cô không đeo nhẫn, cô cười giải
thích: “Phải làm việc mà, đeo nhẫn không tiện lắm, mà cũng không nỡ…”
“Đeo vào.” Anh khẽ thì thầm bên tai cô, “Để anh yên
tâm.”
Viên Hỷ cười khanh khách, không nhịn được lại trêu
anh, “Em thế này mà anh vẫn không yên tâm à, he he.”
Hà Thích hừ khẽ một tiếng, ôm Viên Hỷ vào lòng chặt
hơn, thì thào, “Anh yên tâm em, nhưng không yên tâm anh ta. Em đã nghe những
lời anh ta nói hôm đó rồi, hừ! Hai người lại cùng làm việc trong một tòa nhà,
bảo anh yên tâm thế nào được!”
“Hà Thích,” Viên Hỷ nắm lấy tay Hà Thích rồi quay
người lại, nghiêm túc nhìn anh và nói, “Chẳng lẽ vì trốn tránh mà em phải bỏ cả
việc hay sao? Nếu bảo phải trốn tránh, anh không thấy anh càng phải tránh à? Ít
ra thì em và Bộ Hoài Vũ chỉ làm việc cùng một tòa nhà, mấy hôm cũng chẳng gặp
được một lần, còn anh và Ella lại cùng trong một văn phòng, cúi đầu không gặp
mà ngẩng lên thì gặp. Em thấy phải tin tưởng lẫn nhau, em tin anh, nên em không
hỏi anh bình thường ở bên Ella thế nào, cũng không hỏi Ella khi nào thì đi, em
mong anh cũng tin em như vậy.”
“Không phải anh không tin em.” Hà Thích có vẻ cam
chịu, giải thích, “Anh chỉ… thích nhìn em đeo chiếc nhẫn anh tặng, cảm giác em
đã là của anh, mới yên lòng được.”
Vậy chẳng phải vẫn chưa tin cô hay sao? Tuy trong lòng
Viên Hỷ vẫn thấy không vui, nhưng không muốn tranh cãi vấn đề này với anh, cô
cười cười rồi nói: “Vậy anh giúp em lấy nó ra đây, dưới gối đầu ấy, em đeo là
được mà, để anh khỏi lo lắng, em chỉ không nỡ đeo thôi.”
Hà Thích vui mừng ừ một tiếng rồi quay người vào phòng
Viên Hỷ lấy nhẫn. Viên Hỷ nhìn theo bóng anh, lắc đầu vẻ bất lực, thực ra cô
không có ý khác, chỉ cảm thấy chiếc nhẫn quá nổi bật, vật xa xỉ như vậy cô thấy
không hợp lắm, đeo trên tay, đừng nói đến ánh mắt người khác nhìn thế nào, mà
chính cô cũng thấy mất tự nhiên.
Bộ Hoài Vũ vẫn đến với Trương Hằng, tay Trương Hằng
xách hai chai rượu, Bộ Hoài Vũ vẫn như trước, chỉ xách đến ít hoa quả. Hà Thích
đến mở cửa, mời họ vào, Trương Hằng cười hềnh hệch: “Sao lại là anh ra mở cửa?
Cô nàng Bì Hối đâu rồi?” Vừa nói xong, Bì Hối khật khưỡng ngủ no say xong mở
cửa phòng ngủ ra, mấy người trợn tròn mắt nhìn một lúc, sau đó mới nghe Bì Hối
hét lên một tiếng the thé, “ầm” một tiếng sập mạnh cửa lại, gào thét từ trong
phòng ngủ: “A! Sao mọi người đến sớm thế?”
Trương Hằng cúi đầu nhìn đồng hồ, lại nhìn Bộ Hoài Vũ,
hỏi: “Mười một giờ rồi mà, chẳng lẽ đồng hồ tôi chạy sai?” Bộ Hoài Vũ dửng dưng
không tiếp lời anh, Trương Hằng lại hét vào phòng ngủ, “Ra đi, đừng xấu hổ, áo
ngủ kia kín đáo lắm mà.”
Bì Hối nghe vừa thẹn vừa tức, mồm lầm bầm chửi rủa,
vội vã thay quần áo xong rồi ôm mặt lủi vào phòng vệ sinh, khiến Hà Thích đứng
sau lưng cô cười ha ha.
Viên Hỷ ra khỏi nhà bếp, thấy Trương Hằng và Bộ Hoài
Vũ đều đến cả thì cười hỏi: “Mọi người la hét gì thế?”
Bộ Hoài Vũ cười dịu dàng, đưa hoa quả cho Viên Hỷ, vô
tình thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa của cô thì ngẩn ra, nụ cười trên gương mặt
lập tức nhạt hẳn. Viên Hỷ như không thấy sự thay đổi của anh, chỉ quay lại cười
với Trương Hằng: “Anh lại trêu Bì Hối à? Cẩn thận cô nàng giết anh đấy!”
Trương Hằng cười hề hề, rồi hỏi Viên Hỷ: “Thức ăn làm
xong hết chưa? Anh đang đợi được ăn đây!”
Viên Hỷ lắc đầu: “Phải đợi một chút nữa, mọi người
ngồi đợi xem tivi một lát nhé.” Nói xong lại bảo Hà Thích, “Anh đến giúp em một
tay đi.”
Hà Thích vội vàng cười nhận lời, rồi theo chân Viên Hỷ
vào bếp. Bộ Hoài Vũ nhìn theo bóng hai người trong bếp, sắc mặt bất giác sa sầm
xuống, Trương Hằng thấy thế thì cười cười, vỗ vỗ vai anh, thì thầm: “Được rồi,
bây giờ biết đau khổ rồi nhỉ? Thôi đã qua rồi, quá khứ hãy để nó qua đi.”
Bộ Hoài Vũ trầm tư, lặng lẽ đẩy tay Trương Hằng ra rồi
đến ban công hút thuốc. Anh vốn không định đi, nhưng không biết thế nào lại cứ
theo Trương Hằng đến đây. Anh nhủ thầm là mình không muốn làm mất mặt Trương
Hằng, nhưng lý do ấy chính anh cũng thấy vớ vẩn. Không phải là không nghĩ đến
chuyện sẽ thấy Viên Hỷ và Hà Thích quấn quýt ở đây, anh ngỡ mình đã có thể
buông tay, nhưng nào ngờ khi nhìn thấy vẫn rất khó chịu, trong tim nhói đau,
như có một tiếng nói không ngừng vang lên: Người đứng cạnh cô ấy vốn phải là
anh, là do anh đã buông tay quá sớm.
Có
lúc anh cũng nghĩ, thật sự chỉ vì mình buông tay quá sớm thôi sao? Hay là vì
tay của họ vốn chưa bao giờ nắm lấy nhau?