Hà Thích đưa Bì Hối và Tiêu Mặc Đình về, trên đường đi
Bì Hối nhớ lúc mẹ Viên Hỷ vừa đến, Hà Thích đã gọi “dì”, thì thắc mắc hỏi: “Sao
anh lại biết bà ta là mẹ Viên Hỷ?”
Hà Thích nhếch môi, cười khổ rồi đáp: “Trước khi ra nước ngoài anh có đến nhà
Viên Hỷ, và đã gặp mẹ cô ấy.”
Bì Hối đờ người, “Nghe Viên Hỷ nói anh chẳng đã nhầm
anh Viên Hỷ là thanh mai trúc mã với cô ấy, nên đã quay đầu đi luôn sao? Hóa ra
anh còn gặp mẹ Viên Hỷ nữa à?”
Hà Thích trầm lặng, lắc đầu không nói gì. Anh không
nói, cũng không biết phải nói gì, thực ra lần ấy anh đã vào nhà Viên Hỷ, muốn
thử khuyên bố mẹ cô, để họ nhìn thấy thành ý của anh, để họ biết anh thực sự
yêu Viên Hỷ. Bà Viên đã tiếp anh, rất lãnh đạm bảo với anh rằng Viên Hỷ sẽ
không theo anh ra nước ngoài, vì cô đã có người đính hôn, là thanh mai trúc mã
từ nhỏ. Tất nhiên là anh không tin, thế là bà Viên đưa anh đến bờ sông, từ xa
đã thấy Viên Hỷ đang đùa nghịch với Thanh Trác, thế nên anh đã tin rồi…
Sau khi về nước, anh không nói rõ chuyện này với Viên
Hỷ, chỉ nói lúc ấy anh đã hiểu nhầm, nhưng không nói sự hiểu lầm đó là do mẹ cô
tạo nên, vì anh không muốn cô vì anh mà nảy sinh bất cứ mâu thuẫn nào với mẹ nữa,
dù sao họ cũng là mẹ con, rồi sẽ có ngày ở gần bên nhau. Cho đến bây giờ, anh
vẫn không hiểu tại sao là một người mẹ mà bà Viên lại nói dối như thế.
Bì Hối thấy anh nói những câu mâu thuẫn với nhau thì
muốn hỏi nữa, nhưng đã bị Tiêu Mặc Đình ngăn lại, Bì Hối hơi bực bội: “Sao anh
lại kéo em? Hôm nay toàn kéo kéo đẩy đẩy, có gì anh cứ nói đi? Cứ làm mấy trò
vớ vẩn!”
Tiêu Mặc Đình đờ đẫn nhìn Bì Hối một lúc, ánh mắt dần
ánh lên vẻ giận dữ nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, chỉ buông tay ra, ấm ức quay đầu
nhìn ra bên ngoài.
Hà Thích thấy họ lại cãi nhau vì mình, muốn khuyên đôi
câu nhưng há miệng ra lại không biết nói gì, chỉ còn nước thở dài bảo: “Bì Hối,
Mặc Đình có ý tốt thôi, em nổi giận với anh ấy làm gì kia chứ.”
Bì Hối cũng biết Tiêu Mặc Đình chỉ muốn ngăn mình
không nói ra những lời quá đáng, nên mới nhắc nhở liên tục như vậy, nhưng cũng
không biết là vì trong lòng cô đang tức giận hay sao, mà cứ thấy không vừa mắt
với anh, nên mới hét lên mấy câu, giờ đây nghe Hà Thích nói thế cũng cảm thấy
hơi hối hận, nhưng vì vướng Hà Thích ở đây nên không thể xuống nước xin lỗi
được, đành hừ một tiếng rồi thôi.
Bà Viên ra khỏi phòng ngủ, khẽ khàng đóng cửa lại,
thấThanh Trác vẫn ngồi xem phim hoạt hình thì vội vàng điều chỉnh nhỏ tiếng lại
dỗ dành Thanh Trác đi ngủ, Thanh Trác bĩu môi dài thượt, anh vẫn còn nhớ lúc
Tết năm rồi đã ngủ ở phòng nào, bây giờ mẹ mình đưa Tiểu Hồng vào thì nói với
vẻ không vui: “Tiểu Hồng ngủ ở phòng con rồi, con không có chỗ ngủ.”
Bà Viên nhìn Viên Hỷ, cô đứng lên khỏi salon, mở cửa
phòng Bì Hối ra rồi dịu dàng nói với Thanh Trác: “Anh, anh ngủ phòng này nhé,
được không?”
“Vậy còn em?”
Viên Hỷ cười dịu dàng: “Em không ngủ, em còn việc phải
làm. Anh ngủ đi, ngủ dậy rồi mới đi chơi với Bộ Hoài Vũ được.”
Thanh Trác nghe xong mới vui vẻ, hí hửng nhảy chân sáo
vào phòng Bì Hối, trước khi đóng cửa còn hỏi với lại Viên Hỷ: “Anh ấy vẫn đưa
anh đi công viên, đúng không?” Thấy Viên Hỷ gật đầu thì mới yên tâm đóng cửa
lại.
Trong phòng khách chỉ còn Viên Hỷ và bà Viên, bà nhìn
Viên Hỷ một cái rồi đứng lên bỏ vào nhà bếp. Viên Hỷ hiểu ý bà nên cười khổ với
vẻ bất lực rồi theo sau vào nhà bếp, sau đó dựa vào cánh cửa kính chầm chậm
ngồi bệt xuống. Cô đã gắng gượng giữ vẻ bình thường, đến bây giờ đã không còn
chút sức lực nào, nếu có thì hẳn cô đã nhảy ra khỏi căn nhà này, không bao giờ
quay lại. Đối diện một bà mẹ như vậy, cô không biết còn nói gì được, cũng không
dám mở miệng, sợ rằng một khi nói gì đó sẽ mất lý trí, sẽ điên lên mất.
Yên lặng một hồi, bà Viên dè dặt liếc nhìn ngoài cửa,
như sợ Tiểu Hồng trong phòng ngủ nghe thấy, nói bằng giọng nhỏ nhất có thể:
“Thực ra mẹ cũng không muốn đến, nếu không phải vì anh con thì mẹ cũng chẳng
làm trò này.” Bà Viên khẽ thở dài, tránh ánh mắt con gái, bà bây giờ chỉ là một
người phụ nữ trung niên già cỗi, không còn khí thế như lúc đứng trước mọi người
lúc nãy.
“Mẹ,” Viên Hỷ khó nhọc gọi, kìm nén một lúc rồi mới
vất vả nói, “Anh trai con như thế làm sao kết hôn được? Anh có biết thế nào là
vợ không?”
“Sao anh con lại không thể!” Bà Viên biện bạch, “Mẹ là
mẹ nó, tình hình nó thế nào sao mẹ lại không rõ? Nó chỉ trẻ con một chút, còn
lại đều bình thường, sao lại không cưới vợ được?”
Viên Hỷ không muốn tranh cãi về vấn đề này nữa, yên
lặng một lúc lâu mới ngẩng lên nhìn mẹ mình, cô nói: “Mẹ, con bảo đảm với mẹ,
chỉ còn con sống thì con sẽ không bỏ mặc anh mình, được không? Con thề, sẽ
không để anh chịu chút oan ức nào, được không? Cho dù con có bán thân thì cũng
sẽ cho anh con có được cuộc sống thoải mái không lo cơm áo gạo tiền, được
không?” Tiếng cô càng lúc càng run rẩy, cố mở to mắt không để nước mắt rơi ra,
chỉ nhìn chằm chằm mẹ mình, “Mẹ, mẹ tin con một lần, một lần thôi, được không?”
Bà Viên ngẩn người, nhìn con gái mà không nói gì.
“Mẹ,” Viên Hỷ khàn giọng kêu lên, dần dần cúi đầu
xuống, nói với vẻ bất lực, “Đừng làm hại người vô tội, được không?”
“Làm hại?” Bà Viên vốn trầm ngâm khi nghe câu đó, ánh
mắt bỗng sắc bén, “Cái gì mà làm hại? Mẹ cưới vợ cho
anh con là làm hại à? Tiểu Hồng tự nguyện, nó muốn gả cho anh con, đổi lại phải
cho nó tiền, có phải mẹ ép nó đâu!”
Viên Hỷ mệt mỏi cười khổ, thế mà
bảo tự nguyện à? Dùng tiền để đổi lấy vợ, như vậy có tốt cho anh không? Tại sao
mẹ không nhìn rõ điều đó?
Nụ cười của cô trở thành châm
biếm trong mắt bà Viên, sắc mặt bà thay đổi, bắt đầu kích động hẳn, “Viên Hỷ,
con đừng coi thường mẹ con. Con nói hay lắm, dù có bán thân cũng cho anh con
cuộc sống thoải mái, có làm được thật không? Con nói thử xem bao năm nay con đã
làm được gì cho anh con? Chỉ chút tiền mà con gửi về hàng tháng thôi à? Con
từng tính làm gì cho anh con chưa? Sau này con có chồng có con rồi, còn nghĩ
đến anh con không? Năm nay nó 29 tuổi rồi, 29 rồi đấy, con muốn nó độc thân cả
đời hay sao? Muốn nó cô đơn một mình không ai bên cạnh hả? Con nói con có thể
lo cho anh con cả đời, đến khi chán ghét rồi thì sao? Đến khi con già thì sao?
Đến khi già bảy tám chục tuổi phải để con cái nuôi mình thì sao? Chúng có muốn
nuôi anh con hay không? Sẽ đuổi anh con ra đường hay là bóp chết nó?”
Mỗi một câu đều như một lưỡi dao,
đâm thẳng vào trái tim Viên Hỷ, cô không nói gì nổi, cũng không biết phải phản
ứng lại mẹ mình như thế nào, điều cô làm được chỉ là ôm chặt đầu gối và co rúm
người lại, cắn chặt răng để khống chế cơ thể không run lên. Gia đình như thế,
bà mẹ như thế, làm sao cô lại hoang tưởng mình có thể hạnh phúc được chứ?
Bà Viên thấy dáng vẻ con gái như
thế thì cũng mềm lòng, lại nghĩ lần này vẫn phải mong đợi ở cô, bèn bình tĩnh
lại, giọng nói cũng hòa hoãn: “Viên Hỷ, sau này con sẽ biết mẹ như vậy cũng là
vì con. Con thử nghĩ xem, nếu anh con có vợ, sau này đã có người chăm sóc,
không cần cô đơn khổ sở cả đời nữa. Như thế cũng chẳng cần con phí công lo
nghĩ, chỉ cần tiếp tế nó một chút là được. Đến khi con nó lớn, con chẳng đỡ
công hơn sao? Tóm lại là tốt hơn việc con phải nuôi nó tới già, Viên Hỷ, nghĩ
thử đi.”
Ha!
Quả nhiên lại là trò này, đầu tiên là giận dữ quát mắng, sau đó là lựa lời
khuyên giải, cuối cùng sẽ là khổ sở van xin chứ gì? Viên Hỷ bỗng muốn cười to
lên, mấy năm không gặp mà mẹ vẫn như xưa, mà còn thuần thục trò này hơn. Lại là
bảo cô nghĩ ngợi cho kỹ, nhưng lúc này cô chẳng muốn nghĩ gì cả, cô chỉ thấy
đầu đau như muốn vỡ, chỉ thấy toàn thân lạnh giá, chỉ thấy trái tim đập trong
lồng ngực cuối cùng đã lạnh, đã chết…