Động tác Hà Thích khựng lại, quay nhìn người đàn ông
đó, anh ta đang đứng ở cửa sổ lạnh lùng nhìn, ánh mắt tràn đầy vẻ thù địch. Hà
Thích từ từ quay lại, nhìn vào mắt Viên Hỷ, hỏi khẽ: “Vì anh ta?”
Viên Hỷ hít thật sâu, gật đầu khẳng định, cất tiếng khô khan: “Phải, em thật sự
không lừa dối bản thân được. Trong những ngày tháng anh bỏ đi, anh ấy đã ở cạnh
em, sưởi ấm em, em đã quen với sự tồn tại của anh ấy. Anh đã về, em dao động,
em ngỡ em vẫn còn yêu anh, em đã ngỡ chúng ta có thể làm lại từ đầu, nhưng
không được, anh ấy đã ở trong trái tim em, đã hòa vào sinh mệnh em. Hà Thích,
em thật sự đã cố hết sức, em đã cố quên anh ấy, nhưng em không làm được, anh
buông em ra đi, được không?”
Những lời ấy cuối cùng đã thiêu rụi mọi nhiệt tình của
Hà Thích, quả nhiên là thế, chuyện anh sợ nhất đã xảy ra rồi, tuy anh đã cố
gắng trốn tránh, nhưng nó cũng vẫn đến. Anh lặng lẽ nhìn Viên Hỷ rồi đứng dậy,
gật đầu vẻ chịu đựng, hỏi: “Lần này em thật sự đã nghĩ kỹ rồi, phải không?”
Viên Hỷ không dám nhìn vào đôi mắt bi thương ấy, cúi
đầu: “Phải.”
“Em không yêu anh, đúng không?”
“… Không yêu.”
“Người em yêu là anh ta, đúng không?” Anh lại hỏi,
“Ngẩng lên, Viên Hỷ, nhìn vào mắt anh và trả lời, em yêu anh ta, đúng không?”
Ngẩng lên, ngẩng lên, Viên Hỷ tự nhủ. Cô cố gắng ngước
lên nhìn Hà Thích, trả lời bằng giọng bình thản: “Phải, em yêu anh ấy, trước
khi anh quay về đã yêu rồi, nên em mới sợ, mới trốn anh ấy, vì em đã yêu, nên
em mới sợ. Tuy em luôn cố trốn tránh, nhưng người em yêu chính là anh ấy, nên
khi anh ấy nhập viện, em mới lén lút đi thăm, vì em không quên được, chưa bao
giờ quên…”
Tay Bộ Hoài Vũ run lên rất nhanh, như bị điếu thuốc
đốt bỏng.
“Đủ rồi!” Hà Thích gầm lên, cười cay đắng, “Anh đã làm
khó em, có lẽ, anh không nên quay về.” Anh lùi lại từng bước, cho đến khi ra
tới cửa, “Nếu anh đủ phong độ, anh phải cười để chúc phúc hai người,” Anh nói,
cười nhìn Bộ Hoài Vũ và Viên Hỷ, nhưng ánh mắt lại lấp loáng lệ, “Tiếc là anh
thật sự không phong độ được đến thế, anh không làm nổi.” Nói xong sập cửa bỏ
đi.
Viên Hỷ đờ đẫn nhìn theo, chỉ thấy đến việc hít thở
cũng khó khăn vô cùng, vậy là kết thúc rồi sao? Kết thúc như thế ư? Cô không
hiểu, chẳng phải cô nên thấy đau lòng đến không chịu nổi sao? Tại sao chỉ thấy
lồng ngực trống rỗng, không chút cảm giác đau lòng? Là vì cô đã đau đến tê dại
rồi, hay là cô vốn không có trái tim?
Bộ Hoài Vũ trầm tư nhìn Viên Hỷ, thần sắc trên mặt rất
phức tạp, lát sau mới nói lãnh đạm: “Người phụ nữ như em, đủ khôn, đủ ác, và cũng
đủ kịch. Viên Hỷ, thực ra em không hề yếu đuối, trái tim em… thật cứng rắn.”
“Thế ư?” Cô cười khổ, “Tim không cứng thì làm sao
sống? Em phải sống, chỉ mong thà không có tim còn hơn, như thế mới sống thoải
mái được.”
Cô ngước nhìn anh, hỏi: “Vở diễn của em có hay không?”
Anh nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm, không nói gì, chỉ có
làn gió đêm thổi qua người anh khiến toàn thân anh toát lên vẻ thanh mát, nhưng
cũng bộc lộ sự giá băng.
Anh đưa cô về, khi chiếc xe đến nơi cô không có ý định
xuống, chỉ ngồi đờ đẫn. Bộ Hoài Vũ lúc đầu thấy nghi ngờ, nhưng sau khi liếc
nhìn ra ngoài thì đã hiểu, khóe môi lộ ra nét cười châm biếm, anh nói: “Chẳng
ai ngốc cả, em đột nhiên chơi trò này với anh ta, quả nhiên là anh ta không
chịu tin.”
Viên Hỷ im lặng hồi lâu, chỉ ngồi lặng lẽ, một lúc sau
mới cười mệt mỏi: “Đến mở cửa xe giúp em đi, sao em lại thấy chẳng có chút sức
lực nào cả.”
Bộ Hoài Vũ nhìn cô rồi vẫn xuống xe, đi vòng sang để
mở cửa, sau đó đưa tay ra đỡ cô xuống. Viên Hỷ dựa vào cánh tay anh, trước khi
anh kịp phản ứng đã đột ngột ôm choàng lấy cổ anh, nhắm nghiền mắt lại rồi áp
môi mình lên môi anh với vẻ hoảng loạn.
Cơ thể anh cứng lại, trong tích tắc đã hiểu ra dụng ý
của cô, lửa giận trong lòng bỗng bùng lên, anh nhìn cô chằm chằm tức giận, ánh
mắt thiêu đốt người, chỉ ước sao có thể nhìn xuyên qua mắt cô để thấu rõ trái
tim cô.
Mắt Viên Hỷ long lanh nước, cô hoảng loạn nhắm nghiền
mắt, có giọt lệ đang rơi từ rèm mi xuống má, trôi vào giữa đôi môi họ, đăng
đắng. Anh nghiến chặt răng, tay buông thõng co thành nắm đấm, cơ thịt trên
người đều căng cứng, cứ nhìn cô chằm chằm như thế, bắt đầu thấy hận người phụ
nữ này, cô xem anh là gì???
Người cô run bần bật, như thể bất cứ lúc nào cũng có
thể đổ ập xuống, chỉ có cánh tay là vòng chắc quanh cổ anh, cố gắng kéo xuống,
như muốn dùng sức cánh tay để giữ vững toàn bộ trọng lượng cơ thể.
Đây không phải là hôn, mà là hành hạ cả ba người. Làm
tổn thương một người, hành hạ một người, sau đó làm đau chính mình.
Viên Hỷ chỉ thấy mình không thể gắng gượng được nữa,
thôi bỏ cuộc đi, làm bao nhiêu chuyện rồi, tổn thương quá nhiều rồi, rốt cuộc
là vì cái gì? Cô rã rời, buông tay, trong tích tắc cơ thể sắp tuột xuống, cánh
tay anh đột ngột giữ chặt eo cô, rất mạnh, rất tàn nhẫn. Cô kinh hoảng lúng
túng ngước lên, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy đang giận dữ ấy, anh gằn
giọng bên tai cô: “Viên Hỷ! Đứng thẳng lên cho tôi! Nếu có gan làm thì phải có
gan chịu!” Tay anh lướt lên gáy cô, đè cô vào
người, sau đó tàn nhẫn ép đôi môi xuống.
Cô hoảng hốt, hoảng thật sự, trong tích tắc ấy, mọi
tính toán, mọi trò kịch đều nhảy ra khỏi đầu cô, chỉ còn lại một màu trắng mênh
mang, cô đang làm gì thế này? Đang đâm vào trái tim Hà Thích, hay là Bộ Hoài Vũ
đây?
Bên cạnh có tiếng khởi động xe, đèn xe lóa mắt rọi
đến, phóng lớn hình bóng hai người đang quấn lấy nhau kia, hoang đường và kỳ
dị. Sau đó chiếc xe phóng vọt qua như tên lửa, lướt qua chiếc xe sau lưng cô,
phát ra âm thanh chói tai, rồi bất chấp tất cả lao vút đi.
Tay cô trượt khỏi cổ anh, chặn giữa hai người, cố gắng
đẩy ra, nhưng anh quá mạnh mẽ, cứ bất chấp mọi thứ để hôn cô, đôi môi anh di
chuyển trên môi cô, lưỡi đã xâm nhập vào trong.
Nước mắt Viên Hỷ trào ra ngoài. Bộ Hoài Vũ hơi đờ
người, nhưng rồi càng hôn thô bạo hơn, môi cô đã bị anh cắn rách, mùi tanh ngòn
ngọt tràn ngập khoang miệng anh, nhưng anh vẫn không muốn buông ra. Đầu lưỡi
cuốn lấy cô cuồng bạo, ép cô vào con đường cùng, không thể trốn tránh.
Nếu nói nụ hôn này ban đầu là do tính toán, vậy bây
giờ nó đã là sự báo thù của anh, lạnh lùng và tàn nhẫn. Nếu cô đã làm tổn
thương trái tim anh, thì anh sẽ bắt cô cũng phải nếm trải mùi vị của đau
thương.
Về đến nhà, Viên Hỷ thấy thể xác lẫn trái tim đều rã
rời, chỉ trong một ngày, dường như cô đã trải qua mọi nỗi đau của cuộc đời.
Phòng khách vẫn sáng đèn, mẹ đang ngồi trên salon sầm mặt đợi cô. Viên Hỷ lạnh
lùng nhìn một cái, ánh mắt ngoài sự thản nhiên và tê dại ra thì chẳng còn gì.
Bà Viên thấy ánh mắt cô như thế thì rùng mình, nhưng lập tức cơn giận lại bùng
phát, buổi trưa con gái bà dám đuổi bà, bây giờ lại nhìn bà bằng ánh mắt ấy. Cái
gì thế này? Đó là ánh mắt lạnh lùng uy hiếp và tàn nhẫn.
“Cô còn biết quay lại à?” Bà Viên
lạnh lùng, “Đủ lông đủ cánh rồi nhỉ, bây giờ không cần tôi nữa, nên dám bảo mẹ
cô cút à! Cô quên ai là người đã chăm sóc cô từ khi còn quấn tã đến giờ à? Tôi
nuôi con chó nó cũng có lương tâm hơn cô, cô…”
“Đủ rồi!” Viên Hỷ lạnh lẽo nhìn
mẹ một cái, “Nếu bà muốn, bà có thể nuôi chó. Có điều bây giờ tốt nhất là nên
ngậm mồm lại, nếu không tôi sẽ không ngại để cho lương tâm mình ít thêm tí nữa
đâu…”
Bà Viên há mồm lắp bắp nhìn con
gái, không ngờ cô lại nói được những lời đại bất kính như vậy, thế là bà đỏ
bừng mặt, run rẩy tay chỉ vào cô: “Mày! Mày!”
“Sau này tôi sẽ như thế, nếu bà
chấp nhận thì tôi không ngại vẫn gọi bà là mẹ, anh trai thì tôi vẫn chăm sóc,
nếu bà không chịu được thì tùy, thích ai thì đi tìm người đó mà làm con gái!”
Sắc mặt bà Viên càng tái xanh,
run giọng mắng: “Súc sinh! Tao là mẹ mày, mày dám…”
Viên Hỷ cười lạnh: “Tôi biết bà
là mẹ tôi, có điều tôi rất hận bà là mẹ tôi.” Cô nói xong quay người bỏ vào
phòng, đến cửa còn quay lại nửa cười nửa không: “Đúng rồi, chiếc nhẫn bà phải
trả lại, tôi và Hà Thích không kết hôn nữa, tôi phải trả cho người ta. Còn nữa,
tốt nhất bà nên bỏ ý định cưới vợ cho anh trai đi, cưới về rồi cũng sinh ra một
thằng đần nữa thôi. Cả đời tôi nuôi một thằng đần đã đủ rồi, đừng bức ép tôi
quá, nếu không tôi chẳng nhận ai hết.”
Bà Viên ngẩn người, một lúc sau
lao đến quát Viên Hỷ: “Mày nói bậy gì thế? Nếu mày sợ tốn tiền thì cứ nói, đừng
có nguyền rủa anh mày.”
Viên Hỷ lạnh lùng, hất tay mẹ ra
để rút bản xét nghiệm trong túi ở bậc cửa ra cho mẹ xem, cười lạnh: “Có nói bậy
hay không thì tự đi mà xem, đây là xét nghiệm người ta làm cho anh, bệnh đần di
truyền, không chỉ anh sẽ sinh con ngốc, mà nếu tôi sinh con cũng sẽ có một nửa
khả năng đó.”
Bà Viên hoàn toàn đờ người, tuy
bà không hiểu bản báo cáo xét nghiệm, nhưng hai từ “di truyền” đã viết rõ rành
rành trên giấy trắng, bà ngẩn ngơ, lát sau mới hét lên vẻ không cam tâm: “Toàn
lừa gạt người, Hồ Tứ ở phố Đông lấy một con vợ điên, người ta sinh con rất
thông minh, chẳng có chuyện gì hết, anh trai mày tại sao không được? Nó đâu
phải hoàn toàn đần!”
“Tin hay không thì tùy, nếu bà
muốn cưới vợ cho anh thì cứ việc, có điều tôi không quan tâm nữa, tôi sẽ xem
như không có anh trai, không có gia đình này!” Viên Hỷ cười mỉa mai, “Nhưng tôi
vốn là đã chẳng có gia đình gì cả.”
Bà Viên vẫn chưa hồi phục hẳn sau
cú sốc đó, chỉ đờ đẫn nhìn mấy tờ giấy, một lúc sau mới đột ngột hỏi: “Hà Thích
chính vì điều này đã không cần mày?”
Tim Viên Hỷ nhói đau, không phải
anh không cần cô nữa, mà là cô không thể cần anh.
Bà Viên thấy cô không nói thì
tưởng mình đoán đúng, bắt đầu thấy oán giận Hà Thích: “Đó là người mày yêu à?
Sao nó chẳng biết nhìn gì cả? Tao đã thấy nó không ổn từ đầu, người như thế
chia tay càng sớm càng tốt, để đỡ sau này mày không dựa dẫm nó được! Anh trai
mày là thằng đần thì cản trở gì chuyện của mày? Mày có phải đần đâu, mày cũng
sẽ không sinh ra thằng đần!”
“Đủ rồi! Mẹ!” Viên Hỷ bỗng hét
lên, tuyệt vọng nhìn mẹ mình, “Tôi chỉ hy vọng tôi không phải, tôi chỉ mong tôi
không có bố mẹ như vậy, không có anh trai như vậy, tôi chỉ ao ước bây giờ được
phủi mông bỏ đi, không quay về nữa, tôi đã chịu đủ rồi, đủ lắm rồi…”
Bà Viên đờ người, lặng lẽ nhìn
con gái mình, miệng há ra nhưng không nói gì. Cửa phòng Thanh Trác mở toang,
anh mặc áo ngủ đứng đó, sợ sệt nhìn Viên Hỷ, nhệch môi ra mếu máo: “Tiểu Hỷ, em
lại không cần anh nữa hả? Anh ngoan, anh không đòi đi công viên nữa, em đừng
mặc kệ anh, được không?”
Nước mắt Viên Hỷ tuôn rơi, cô vội
quay đi chùi sạch rồi cười gượng gạo: “Anh, sao còn chưa ngủ nữa? Đi ngủ nhanh
thôi.” Rồi quay lại nói với mẹ: “Mẹ, mẹ mau dỗ cho anh đi ngủ đi.” Nói xong vội
vội vàng vàng bỏ vào phòng mình.
Đóng cửa và ngã người lên giường,
cô trùm chăn kín đầu, vẫn khóc. Cô không biết rằng hóa ra mình lại giỏi khóc
đến thế, mệt rồi thì ngừng lại nghỉ, một lúc sau nước mắt lại rơi, thế là lại
khóc, không biết đã bao lâu, chỉ thấy mi mắt sưng phù lên, lúc đó cô mới nằm
nhìn thẫn thờ lên trần nhà. Những lời tàn nhẫn, tuyệt tình đã nói ra, nhưng cô
cũng biết là vô ích, cô có thể nhẫn tâm phủi mông bỏ đi được không? Cô không
thể, nếu được thì bốn năm trước đã đi rồi, hà tất phải nhịn đến hôm nay. Mẹ cô
có không tốt đến mấy thì cũng chính bà sinh ra và nuôi dưỡng cô. Anh trai có
đần độn đến mấy thì cũng là anh cô, có thể nhẫn tâm mặc kệ được không? Hơn nữa
còn có bố cô, một người chân lấm tay bùn thật thà, nếu cô phủi tay, bố cô sẽ ra
sao?
Đêm
hôm ấy, sẽ là một đêm mất ngủ.