Viên Hỷ nhìn cô ta, lạnh nhạt
nói: “Ella, cô nói đúng, tôi giả tạo quá lâu rồi, nên lần này tôi không định
tiếp tục giả tạo nữa. Tôi đến không phải để làm công tác hiến thận cho cô, tôi
chỉ đến đây xem, xem người như cô sẽ có kết cuộc thế nào. Quả nhiên, Thượng đế
cuối cùng vẫn có chút công bằng.”
Vừa nói dứt, người trong phòng đều đờ đẫn, Ella há miệng ra, sắc mặt trắng bệch
nhìn Viên Hỷ. Hà Thích nãy giờ im lặng cũng bàng hoàng ngẩng lên, nhìn cô với
thần sắc phức tạp.
“Viên Hỷ!” Bà Viên hét lên.
“Tôi đang nghe đây, bà không cần
to tiếng như thế.” Viên Hỷ cười, tay bất giác nắm chặt tay Bộ Hoài Vũ hơn. Anh
nắm chặt tay cô như cổ vũ, vòng tay quanh eo cô để giữ cô đứng vững.
“Các người không cần nhìn tôi như
thế.” Viên Hỷ nói, “Tôi đến đây để nói hết những lời trong lòng mình ra, Ella
nói đúng, tôi có giả tạo, nhưng ít nhất tôi không đến nỗi trơ trẽn. Tôi không
làm người thứ ba để nảy sinh tình yêu chó chết với người đàn ông đã có vợ, sau
đó lại trơ trẽn sinh ra đứa con riêng. Tôi không vì muốn đền bù tội ác của mình
mà bắt người vô tội chịu dằn vặt hành hạ. Tôi không vì tranh đoạt đàn ông với
người khác mà làm một bản báo cáo giả để hãm hại cả đời người ấy. Tôi không vì
đứa con của mình mà bắt một thai phụ mang thai bốn tháng phải bỏ đứa con đi để
hiến thận cho “người chị” vớ vẩn. Phải, tôi giả tạo, nhưng sự giả tạo của tôi
so với sự trơ trẽn và ích kỷ của các người thì có là gì? Hả?”
Bà Viên sắc mặt đỏ lên rồi tái
nhợt, cuối cùng bắt đầu run lẩy bẩy, cố vịn vào thành giường mới không ngã
xuống. Ella tức điên lên, hét: “Viên Hỷ! Đó là mẹ cô! Cô dám…”
“Không! Bà ta không phải mẹ tôi.”
Viên Hỷ lạnh lẽo, “Bà ta là mẹ cô, là mẹ của Viên Thanh Trác, nhưng chỉ duy
nhất không là mẹ tôi. Với bà ta, tôi cũng không phải là con gái bà, tôi chỉ là
một công cụ để lợi dụng, là công cụ giống với ông bố đáng thương của tôi, bị bà
ta dùng để bù đắp tội nợ bà ta gánh phải.”
Bà Viên dựa vào giường, chậm rãi
ngồi xuống ghế, run rẩy nói: “Viên Hỷ, con không thể thế được!”
“Tôi không thể?” Viên Hỷ cười to,
một lúc sau mới ngưng lại, phẫn nộ nhìn bà, “Không thể? Khi bà yêu một người
đàn ông đã có vợ, sao bà chưa từng nghĩ bà không thể? Khi bà vì anh trai mà
phớt lờ tôi, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Khi bà lấy cái chết ra uy
hiếp tôi, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Bà mở to mắt nhìn tôi vì ông
anh trai khờ khạo mà bị Hà gia xua đuổi, bà có không thể không? Khi bố tôi làm
việc đến chết vì một thằng con không liên quan đến mình, sao bà chưa bao giờ
nói bà không thể? Khi bà nhìn thấy vợ chồng tôi lo lắng đau khổ sợ thai nhi có
vấn đề, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Hả? Bây giờ tôi không thể à? Sao
tôi lại không thể được?”
Tâm trạng Viên Hỷ có phần mất
kiềm chế, đến phút cuối đã không còn nén nổi những giọt nước mắt. Hà Thích đau
đến nỗi không hít thở được, định bước lên an ủi nhưng lại thấy Bộ Hoài Vũ kéo
cô vào lòng dịu dàng dỗ dành, thế là rụt chân lại như một cái máy, chỉ nhắm
nghiền mắt rồi quay đầu đi nơi khác.
Bà Viên gục vào thành giường khóc
thất thanh, vừa khóc vừa nói: “Viên Hỷ, là mẹ có lỗi với con, đều tại mẹ, con
hận mẹ ghét mẹ cũng được, nhưng chị con vô tội, con đừng oán giận nó.”
Viên Hỷ vùi mặt vào lòng Bộ Hoài
Vũ rồi ngẩng lên nhìn mẹ mình: “Cô ta vô tội? Tại sao lại vô tội? Cô ta là kết
tinh tình yêu vô sỉ của các người, cô ta mới là người đáng phải gánh chịu về
tội ác của bà nhất. Tại sao tôi không thể oán giận cô ta? Tại sao tôi phải cứu
cô ta?”
Mọi người đều im bặt, chỉ có
tiếng khóc nức nở của bà Viên.
Viên Hỷ lạnh nhạt nhìn lướt một
vòng, ánh mắt cuối cùng dừng ở Hà Thích, cô nhìn anh, vẻ lạnh lẽo trong mắt
giảm xuống, cô nói, “Lý do hôm ấy anh nói với tôi, tôi đã suy nghĩ rất kỹ, vẫn
không được, vì anh vẫn quên một điểm quan trọng nhất, đó chính là anh cũng
không yêu tôi.”
Phải, anh không yêu cô, nếu yêu
thì đã không vì ấm ức mà kết hôn với Ella; nếu yêu cô thì đã chẳng bỏ mặc cô
một mình ở đây đau khổ mà không hỏi han chia sẻ; nếu yêu cô thì sẽ chẳng đề ra
yêu cầu ấy với cô.
Hà Thích cứng đờ người, nhìn cô
chằm chằm.
Viên Hỷ cười cười, ngước lên nói
với Bộ Hoài Vũ: “Xong rồi, em đã nói hết, chúng ta về, anh nhé?”
Bộ Hoài Vũ lặng lẽ gật đầu, hạ
giọng hỏi: “Có cần anh bế em không?”
Viên Hỷ cười, lắc đầu, “Em tự đi
được.” Nói xong bèn theo Bộ Hoài Vũ ra khỏi phòng bệnh. Cô cảm nhận được ánh
mắt những người sau lưng đều nhìn theo bóng cô, nên bước từng bước rất vững
vàng, giống như đối với con đường tương lai của cô, mỗi một bước đều kiên định
tiến lên phía trước.
Ra khỏi phòng, đến hành lang bên
ngoài, cuối cùng khi mọi ánh mắt đã biến mất, Viên Hỷ mới cảm thấy cô bải hoải
toàn thân, không đợi cô nói, Bộ Hoài Vũ đã bế bổng cô lên.
“Đã kết thúc rồi, phải không?”
Anh cúi xuống khẽ hỏi cô.
Viên Hỷ gật đầu, “Vâng, kết thúc
rồi.”
Bộ Hoài Vũ cười nhẹ, “Vậy sau này
phải ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi sinh con cho anh, ông bà nội đã nghĩ ra tên
cho nó rồi.”
Viên Hỷ cũng cười theo anh, đưa
tay ve vuốt hàng lông mày cương nghị và đường nét góc cạnh trên gương mặt anh,
“Vâng, chúng ta về nhà sinh con. Bác sĩ nói bây giờ có thể biết giới tính nó
rồi, chúng ta có cần xem không? Em thấy hơi lo lắng, bố mẹ anh liệu có khi
nào…”
Bộ Hoài Vũ nghiêm túc gật đầu,
“Ừ, tư tưởng người già đều hơi cổ hủ.”
Viên Hỷ không kìm được nỗi lo,
hỏi: “Cũng trọng nam khinh nữ?”
“Ừ.” Bộ Hoài Vũ gật đầu, nói ngắn
gọn: “Có điều từ khi chị dâu anh sinh đứa con trai thứ hai, mẹ anh đã lén nói
với anh không chỉ một lần, bảo chỉ ao ước nhét thằng cháu vào lại bụng mẹ nó để
đổi thành cháu gái thôi, con trai quá nghịch ngợm, hai thằng nhóc đã khiến hai
ông bà già muốn chết rồi. Mẹ anh đã bảo trước, nếu chúng ta sinh con gái thì
đưa về quê cho ông bà chăm, nếu vẫn là con trai thì, xin lỗi nhé, bảo ba người
chúng ta tự lo đi.”
Viên Hỷ vùi đầu vào lòng Bộ Hoài
Vũ cười, nhưng nước mắt lại tự nhiên rơi ra. Cô cũng không dám ngẩng lên, chỉ
vòng tay ôm cổ anh thật chặt. Một lúc sau mới cố nén tiếng nấc, khàn giọng nói:
“May mà có anh…”
“Hử?” Bên ngoài quá ồn ào, Bộ
Hoài Vũ đã bế cô ra đến cổng bệnh viện.
Cô vẫn vùi mặt vào lòng anh, ậm ừ
nói: “Em nói là em yêu anh.”
Bộ Hoài Vũ ngẩn người, cười nhỏ:
“Ngốc!”
Ba tháng sau, Ella mất trong bệnh viện. Cô gửi lại cho
Viên Hỷ một bức thư, nhờ cha mẹ nuôi đưa đến. Viên Hỷ không nhận, cô không muốn
biết Ella viết gì lại cho cô, cũng không hứng để tìm hiểu, với cô, Ella chỉ là
một người xa lạ.
Bà Viên lại dẫn Thanh Trác về quê, Bộ Hoài Vũ đến
tiễn, anh nói với bà cứ đợi một thời gian, có lẽ một hai năm nữa Viên Hỷ dần
quên đi rồi sẽ ổn, còn nói dù sao đi nữa Thanh Trác mãi mãi là anh trai của cô.
Bà Viên nghe thế chỉ khóc, Thanh Trác nghi ngại nhìn mẹ, hỏi: “Mẹ, mẹ khóc gì
thế? Tại sao chúng ta phải về? Tiểu Hỷ đâu?”
Hà Thích về lại Mỹ, từ đó không còn tin tức gì nữa.
Nhưng cô có gặp bà Hà trong nước một lần, khi đó cô đang bế con trai ra sân bay
đón Bộ Hoài Vũ. Bà Hà trông tiều tụy hơn lần trước Viên Hỷ gặp nhiều, vết chân
chim ở khóe mắt cũng không che giấu được nữa. Bà nhìn Viên Hỷ vẻ hối lỗi, bảo
bà rất hối hận, chính bà đã hủy diệt hạnh phúc con trai mình, tuy anh chưa bao
giờ nói gì, nhưng bà biết, anh oán hận bà.
Viên Hỷ cười nhẹ rồi lắc đầu. Hà Thích nói đúng, dù là
Ella hay bà Hà, vẫn không phải vấn đề của họ, mà là tình yêu của họ rõ ràng đã
đi mất rồi, nhưng họ vẫn cố chấp muốn nắm giữ nó. Về sau, cuối cùng cô đã hiểu
ra, còn anh, thì vẫn chưa.