Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Chương 1:




Bất quá đó chỉ là một buổi chiều thứ 6 rất bình thường, Nhâm Tư Đồ đến phòng khám tâm lý lại gặp một bệnh nhân có chút không bình thường.
Thật ra vào tuần trước ngay từ lúc nhận chức, Tư Đồ đã nhận được bệnh nhân này từ phòng bệnh khác chuyển tới đây. Ông cụ Tần Tuấn Vĩ này mắc chứng thích “trộm vặt”. Mặc dù gia cảnh rất khá giả, nhưng thường không khống chế được mà có hành động trộm vặt đồ của người khác. Người nhà ông cụ đối với hành vi bất thường này lại tỏ ra xem thường, thậm chí còn tìm cho Cụ Tần một tài xế đặc biệt phụ trách đi theo sau ông. Ông cụ chân trước vừa mới trộm đồ, người tài xế liền theo sau đếm tiền bồi thường cho chủ cửa hàng. Cho đến một lần người tài xế nhất thời mất tích, ông cụ đang trộm đồ bị người ta bắt ngay tại trận, sau đó ông còn bị đánh rất thảm. Lúc này, người nhà ông cụ mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, liền cưỡng bách đem ông đến bác sĩ tâm lý.
Thật ra, từ lúc nhận chức đến nay Nhậm Tư Đồ đã gặp qua rất nhiều loại bệnh nhân, bệnh án của vị Tần tiên sinh này cũng không coi là kỳ lạ. Có điều là ông cụ là từ bệnh viện danh tiếng nhất cả nước chuyển tới, cho thấy các vị “danh sư” ở đó cũng đã bó tay.
Xế chiều hôm đó, ông cụ Tần đến rất đúng giờ, đẩy cửa vào vẻ mặt ông đặc biệt hăng hái, lúc này đang mùa đông, ông cụ mặc một bộ quần áo thể thao bình thường, chân mang đôi giày thể thao, bên ngoài khoác chiếc áo lông cừu loại đắt tiền, trên cổ cũng choàng chiếc khăn cùng loại. Từ lúc Tần Tuấn Vĩ vào cửa Tư Đồ cũng không bỏ qua bất cứ cơ hội nào quan sát ông, chỉ thấy ông cụ đem áo khoác ngoài và khăn quàng cổ tùy ý ném lên ghế sa-lon, rồi ngồi xuống, lại rất nhẹ nhàng cẩn thận vuốt phẳng nhưng nếp nhăn trên bộ đồ thể thao, rất dễ nhận thấy ông cụ xem bộ đồ thể thao rẻ tiền này như bảo bối, sự tương phản này làm cho Nhâm Tư Đồ cảm thấy rất thú vị, người thường sẽ rất khó tin được người như vậy lại có tật xấu không sửa- trộm vặt.
“Buổi chiều tốt lành.” Bác sĩ Tư Đồ mỉm cười liếc ông cụ một cái, đặt tay xuống cạnh điện thoại trên bàn, định gọi người mang nước trà vào.
Tần Tuấn Vĩ liếc nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, lại nhìn xung quanh phòng bệnh bày trí rất đúng tiêu chuẩn. “Bác sĩ, tôi nói trước với cô, tôi chưa bao giờ ngồi ghế nằm như cái ghế đó, nhìn cứ giống như đang bị các người giải phẫu…..”
Nhậm Tư Đồ nở nụ cười vô cùng gian xảo: “ Ông muốn ngồi thế nào thì cứ tùy ý, đừng xem nơi này là phòng bệnh, cứ coi như tới đây cùng bậc vãn bối trò chuyện một chút thôi.”
Ông cụ lập tức trả lời một cách mỉa mai: “Trò chuyện? Trò chuyện với cô cũng thật là đắt quá rồi, đừng cho là tôi không biết ở đây thu phí một giờ là bao nhiêu.”
Tuy nói như vậy, nhưng sau đó ông cụ Tần vẫn ngồi nghe bác sĩ Tư Đồ hướng dẫn, cũng không khách khí mà trò chuyện lớn tiếng, hiển nhiên ông Tần trước đây cũng một thời “tung hoành”, Tư Đồ nghe ông chia sẻ rất vui vẻ.
Tần Tuấn Vĩ lúc trẻ có một thời gian dài làm nghề ăn trộm, ông cảm thấy không có gì đáng xấu hổ mà phải giấu giếm chuyện này, thậm chí còn cảm thấy đó là đoạn thời gian oanh liệt trong cuộc đời, giọng nói mang theo một thứ hoài niệm sâu sắc ông nói với cô: “Cô có biết hay không, lúc ấy có một dòng xe của Đức mới được nhập khẩu vào, thiết kế khóa vô cùng tinh vi, không ai có khả năng mở được, tôi chỉ nghiên cứu 3 ngày 3 đêm liền mở được, năm đó trong giới tôi được gọi là ĐỆ NHẤT TINH ANH”.
Nhâm Tư Đồ ngồi đối diện ông cụ, hết sức chăm chú lắng nghe, vừa nhìn trước cửa phòng khám gởi tới kết quả bệnh án của ông Tần: do hoài niệm hư vinh thời trẻ cộng thêm trong lòng trống trải nên phát sinh hành động nghiện trộm cắp. Thời trẻ tung hoành đầy kích thích giờ lại an nhàn quá mức dẫn tới sự tương phản mãnh liệt, tạo ra sự chênh lệch trong lòng bệnh nhân, làm người bệnh có ý muốn trộm cắp nhằm lấy lại sự tự tin năm đó.
Sự tích oanh oanh liệt liệt đã nghe đủ, NhâmTư Đồ bắt đầu đặt câu hỏi: “Tần tiên sinh, ông có thể kể về gia đình của mình cho tôi nghe một chút không? Nghe nói ông và con trai sống cùng với nhau, tình cảm của hai người tốt chứ?”
Sắc mặt Tần Tuấn Vĩ nhất thời biến sắc, sự đắc ý trong mắt ông khi nảy như sụp đổ. Rõ rãng ông không muốn nhắc tới đứa con trai này.
Nhậm Tư Đồ cầm bút viết vào sổ ghi chép “Nguyên nhân từ gia đình” năm chữ ngắn gọn súc tích. Nhưng khi cô ngẩng đầu lên chờ ông cụ trả lời tiếp thì ông cụ lại hung hăng nhìn cô rồi bất chợt đứng dậy : “Cô rốt cuộc có chữa được hay không vậy? Những vấn đề nay các bác sĩ trước đây điều hỏi cả rồi, tôi trả lời cũng không dưới nghìn lần, đừng có ở đây phí thời gian.”
Ông cụ Tần ôm đồm áo khoác và khăn quàng cổ định rời đi, cô theo phản xạ đứng lên định mở miệng giữ lại, vừa hay lúc ông cụ đặt tay lên nắm cửa mở ra thì thấy bên ngoài có người định gõ cửa.
Người đó chình là tài xế của ông cụ Tần.
Người tài xế trong tay cầm điện thoại, thấy cửa đột nhiên mở ra, hơi sửng sốt, lại nhìn thấy ông cụ tay cầm áo khoác định rời đi. Nhìn lướt qua vai ông Tần ánh mắt nghi ngờ dò hỏi Tư Đồ Thu: “Tần lão gia, ông định đi sao?”
“Cậu sao lại tìm cho tôi một bác sĩ không có chút tài năng gì vậy?”
Ông cụ hướng tới người tài xế oán trách, rồi lại muốn cất bước đi ra ngoài, người tài xế lộ vẻ mặt khó xử, chặn ở cửa ý không muốn cho ông cụ đi. “Nhưng anh Chung Cương gọi điện thoại tới hỏi ông tối nay có muốn cùng anh ấy ăn cơm tối, sau khi tan việc, thuận đường sẽ tới đây đón ông cùng về.”
Tần Tuấn Vĩ chợt dừng bước chân.
Từ góc nhìn của Nhậm Tư Đồ, cô có thể nhìn thấy đường cong trên gò má của ông cụ căng ra, thể hiện rõ ràng sự căng thẳng, xem ra người con trai này chính là tử huyệt của ông cụ.
Tư Đồ đang suy nghĩ nháy mắt trở nên hứng thú, ông cụ lật lọng: “Ai nói tôi phải đi?”
Đem áo khoác ném lại sa-lon. “Tôi còn chưa trò chuyện với bác sĩ xong,”
Cô khách khí nhìn về phía Tiểu Từ (tài xế) gật đầu một cái, Tiểu Từ liền hiểu ý lui ra ngoài, lúc này ông cụ đã nhàn nhã tréo nguẩy ngồi trên sa-lon.
Tần Tuấn Vĩ không tự chủ mà nhìn về phía cửa số trong mắt hàm chứa vui mừng, cô nhìn theo tầm mắt của ông , nơi xa xa kia là tòa nhà cao chọc trời bởi vì phản xạ ánh mặt trời mà vô cùng chói mắt.
Đó là tòa nhà mới khánh thành- Offices, cô cúi đầu suy tư, thuận thế đổi đề tài:” Con trai Tần tiên sinh làm việc ở Offices đó sao?”
Mặt dù ông cụ đã khôi phục vẻ mặt ngạo mạn nhưng ánh mắt đã bán đứng chủ nhân của nó.
Xem ra đây hẳn là một bệnh nhân thú vị, Tư Đồ Thu không khỏi cười thầm.
****
Qua những trao đổi buổi đầu tiên,Nhậm Tư Đồ đã cố gắng phá bỏ những phòng bị trong tâm ông cụ, cố gắng vui vẻ trò chuyện với ông cụ đến lúc tan tầm. Cô thu dọn đồ đạc định về trước, ai ngờ Sở Nhất Minh lại chọn ngay lúc này gõ cửa.
“Như thế nào? Ông cụ kia gây khó dễ sao?”
Nhâm Tư Đồ ngược lại ngạc nhiên hỏi: “Không phải anh đang nghỉ phép sao? Sao lại quay lại làm việc?”
Tuy nhiên Sở Nhất Minh nhàn nhã cất bước đến bàn làm việc của cô, ý tại ngôn ngoại mở miệng “ Nghe nói Tôn Dao hôm nay trở về nước?”
Cô vừa nghe thấy anh mở miệng muốn “điều tra” liền cười: “ Em cũng chuẩn bị đi đón cô ấy, cùng nhau họp mặt ăn tối.”
Sở Nhất Minh nghe được, mặt dài ra hớn hở giống như con chó nhỏ vẩy vẩy đuôi nịnh bợ. “Anh đưa em đi nhé!”
Nhậm Tư Đồ vội vàng lấy túi xách đứng dậy, vòng qua phòng làm vệc lấy cái áo khoác treo trên giá. “ Cô ấy sớm biết anh sẽ như vậy nên đã dặn em không cho mang anh theo.”
Lúc này không cần quay đầu lại cũng đoán được Sở Nhất Minh đang treo lại vẻ mặt dọa người, bởi giọng nói của anh trầm thấp vang lên: “Cô ấy cứ như vậy mà ghét anh sao?”
Cô lúc này mới quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Sớ Nhất Minh. Ôi!!!!! Vô cùng thối nhaaa!
Sở Nhất Minh lấy bằng trước cô 4 năm, anh có khả năng kiềm chế tính khí, trước đến giờ không ai dám xu nịnh, đút lót, có thể nói anh là một vị lương y. Cô suy nghĩ một chút, khóe miệng giương lên muốn nói gì đó rồi lại nuốt xuống, thở dài: “Lần sau đi, anh coi như lần này là chị em họp mặt, lần sau, lần sau nhất định mang anh theo.Được không?”
Sở Nhất Minh lúc này mới chầm chậm đứng dậy đi tới trước mặt Tư Đồ, đưa cho cô một hộp quà tinh xảo: “Lúc nghỉ phép anh đi du lịch, có mua một món quà, em thay anh đưa cho cô ấy.”
Nhâm Tư Đồ do dự nửa giây, một tay nhận quà, tay kia với ấy áo khoác. “Vậy em đi trước.”
Sở Nhất Minh gật đầu thỏa hiệp.
Tư Đồ vừa mặc áo khoác vào vừa đi ra cửa, Sở Nhất Minh đủng đỉnh bỏ hai tay vào túi quần, lạnh lùng đưa mắt nhìn cô, nhưng cô đột nhiên dừng lại làm cho anh sửng sốt.
Thấy Nhâm Tư Đồ đứng ở cửa, khẩn trương lục tung túi xách tìm kiếm cái gì đó, anh không khỏi thắc mắc. “Sao vậy?”
Cô cũng không quay đầu lại, cứ lúi cúi tìm đi tìm lại trong túi xách. “Ví tiền của em, không biết để ở đâu, tìm hoài không thấy……”
***
Vào đông, mặt trời lặn rất sớm, trên bầu trời ánh chiều tà bao phủ tạo nên một mảng ấm áp. Chiếc xe màu đen bóng loáng chở ông cụ Tần chậm rãi dừng lại bên ngoài tòa nhà Offices.
Tần Tuấn Vĩ ngồi ở ghế sau, bắt đầu kiểm tra thành quả mình vừa “tiện tay” trộm được- ví tiền của bác sĩ Tư Đồ. Haha….bất cẩn bất cẩn haha….
Tiểu Từ ngồi ở ghế lài, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt hớn hở của ông cụ, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Ông cụ Tần đếm xong tiền mặt lại bắt đầu đếm tới chi phiếu, lúc này cửa xe bên kia mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi nét mặt trầm tĩnh ngồi vào bên trong.
Người đàn ông khoảng 27, 28 tuổi đôi mắt sắc lạnh như hàn tinh, trên người mặc bộ tây trang tối màu, vest ngoài đã cởi ra vắt hờ bên tay, thậm chí cúc áo trên cổ cũng mở ra để lộ bộ ngực rắn chắc, so với thời tiết giá lạnh bên ngoài càng thêm nổi bật, càng phát ra khí chất đơn độc lạnh lùng.
Từ trên người anh chỉ có đôi găng tay là gợi cho người nhìn cảm giác mùa đông đang tồn tại, sau đó anh đem găng tay cởi ra, lộ những ngón tay thon dài tuyệt mỹ như một tác phẩm nghệ thuật, không chỉ những ngón tay, thân người anh cũng rất cao lớn, ghế ngồi sau xe vốn vô cùng rộng rãi, nhưng vì đôi chân dài kia mà lại trở nên chật hẹp.
Ông cụ Tần nhìn con trai ngồi bên cạnh, vui mừng lộ lên hết cả trên mặt, cũng khống có ý đem ví tiền giấu đi, chỉ hững hờ cầm trên tay. “Sao hôm nay xuống sớm vậy?”
Người đàn ông không thèm trả lời, lúc này anh so với khí trời đông ngoài kia còn lạnh lẽo hơn, lạnh nhạt lên tiếng với Tiểu Từ. “Lái xe.”
Chỉ hai từ ngắn gọn liền cắt lời của Tần Tuấn Vĩ, anh rõ ràng không muốn nói chuyện vời ông cụ. Mặt ông bỗng nhiên cứng đờ trong chốc lát, lặng lẽ cắn răng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa cũng không để ý tới người bên cạnh nữa.
Nhìn hai cha con đang chiến tranh lạnh, xem nhau như không khí, Tiểu Từ bất đắc dĩ liếc nhìn họ rồi thuần thục cho xe nổ máy.
Người đàn ông trẻ tuổi nhàn nhạt cuối nhìn văn kiện, ông cụ Tần nghiêng đầu nhìn khung cảnh nhàm chán đơn điệu ngoài cửa số, bên trong xe không khí vô cùng bức bách khó xử, nhưng rất nhanh ông cụ liền tìm được trò chơi mới để giải trí- tiếp tục lật đi lật lại nghiên cứu ví tiền vừa “tiện tay” trộm được.
“ Thật không ngờ tới cô gái này còn trẻ tuổi mà lại có con trai lớn như vậy….” Ông cụ lật lật cái ví săm soi tấm hình trên đó tự nhủ.
Trong ảnh Nhậm Tư Đồ đang ôm hôn một đứa bé trai tầm 4-5 tuổi, cô cười thật rạng rỡ, thằng bé hết sức đáng yêu nhưng vẻ mặt lại cực kì lãnh khốc.
Người đàn ông nghe vậy, theo phản xạ mà nhìn thoáng qua tấm ảnh, chỉ là nhìn thoáng qua một chút rồi anh lại vùi đầu vào văn kiện. Nhưng đột nhiên như có thứ gì xẹt qua đầu, nhíu chặt lấy tim anh, người đàn ông cứng đờ, một lần nữa nhìn vào tấm hình.
Ông cụ Tần chưa kịp phản ứng ví tiền trong tay bị con trai giật mất, ông bất mãn trợn mắt, thằng con này muốn làm khó dễ ba nó sao?. “Con…”
Định phản kháng lại nhưng thấy con trai đang kinh ngạc nhìn chăm chăm vào tấm hình ông liền cứng miệng.
Anh đang nhìn cô gái trong hình và đứa bé trai có vẻ mặt lãnh khốc kia, nhìn không chớp mắt, nhưng dần dần vẻ kinh ngạc mất đi thay vào đó là nỗi mất mác bao phủ.
Ông cụ không khỏi nghi ngờ kêu lên:“Thời Chung?”
Bị ông cụ kêu một tiếng, Thời Chung như bừng tỉnh, anh nhớ lại lúc nãy vì kích động mà giật lấy ví tiền, nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, đem ví tiền trả lại cho ông cụ.
Tần Tuấn Vĩ cứ ngỡ mình vừa bị ảo giác, Thời Chung lần nữa vùi đầu vào văn kiện, trước sau như một không để ý đến chuyện bên ngoài.
Chẳng qua là không ai thấy được, bàn tay anh đang nắm chặt lấy văn kiện đến nỗi những khớp xương nổi lên trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.