Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời

Chương 10: Quá khứ (7)




Nán lại trên sân khấu một lúc, Giang Lục Nhân lập tức trốn vào hậu trường sơ sài dựng tạm bợ phía sau sân khấu chuyên dụng cho việc hóa trang, cô vội vàng xóa ngay lớp trang điểm trên mặt. Cô thật sự thật sự, thật, cực kỳ không thể chịu đựng nổi cái lớp son phấn dày cộm trên mặt cô, cô không thể hiểu nổi tại sao lên sân khấu là cứ phải hóa trang thành quỷ như thế , hai má đánh phấn hồng đỏ bừng bừng, y hệt con khỉ vậy. Cô lấy khăn giấy, cẩn thận tẩy trang toàn bộ khuôn mặt, sau đó lại dùng nước sạch rửa lại một lần nữa. Trước giờ hóa trang, cô còn đến gặp giáo viên xin không phải đánh phấn, nhưng xin đi xin lại, cuối cùng còn bị giáo viên lườm một cái: “Sao em không có tinh thần hợp tác giống các bạn học khác thế?” , bạn học khác trong ý của giáo viên chính là chỉ Hướng Tư Gia.
Sao khi dọn dẹp tử tế cho cái mặt mình, cô liền lấy quần áo đi thay.
Lần sau, à, sau này, cô sẽ không bao giờ tham gia cái thể loại hoạt động nhàm chán như thế này nữa đâu.
Sau khi đã sửa soạn xong xuôi tất cả mọi thứ, cô cảm thấy bản thân đã đẹp hơn rất nhiều, không khí cũng tươi mát hơn, tâm trạng lại càng tốt hơn.
Nhưng vừa bước ra ngoài, cô lại bị Uông Chu Duyệt bắt được:
- Ôi, tớ yêu cậu chết đi được.
Uông Chu Duyệt không ngừng đong đưa cơ thể, lắc qua lắc lại, như đang kiểm tra khả năng giữ thăng bằng của cô vậy.
- Cậu chắc chắn là không chê cười mình đấy chứ?
Đến lúc đó Uông Chu Duyệt mới buông cô ra, cười hắc hắc:
- Cậu diễn cực kỳ hay, sao trước kia không ai nhận ra khả năng thiên phú này của cậu nhỉ?
- Hay á?
Giang Lục Nhân nhất thời không kịp phản ứng, lúc cô đứng trên sân khấu, cô vốn không hề để ý đến những người ngồi dưới, không phải vì cô không quan tâm, mà vì cô sợ đem bản mặt cô đi dọa quần chúng. Trở nên xấu xí không phải là lỗi của cô, những xấu dọa người chắc chắn là lỗi của cô rồi. Mà dọa người nhất chắc là màn kịch cuối lúc cô nói “Em sẽ không khóc.”, sau đó nước mắt lập tức rơi xuống như mưa, tình huống lúc đó thật vô cùng buồn cười, đến mức cô cứ nhớ lại lại thấy lạnh, buồn cười đến mức cười đau cả bụng.
- Hay thế nào?
Khiến khán giả bên dưới buồn cười? Sau đó họ ôm bụng cười ầm ĩ? Nếu được như vậy, công lớn chắc chắn thuộc về cô rồi.
- Chính vì diễn xuất của cậu đấy, nhất là màn cuối cùng, quá xúc động mà. Đã vậy cậu còn rơi nước mắt , miệng lại nói nhất định không khóc, hắn phải cực kỳ đau đớn khó chịu mới có thể diễn được như vậy, ôi tớ cảm động đến chết mất.
Giang Lục Nhân trợn mắt há mồm mất hai giây, quyết định giữ bí mật tình huống lúc đó, để khỏi tổn thương nhiệt tình của mọi người. Sự thật là cô không quen gắn mi giả trên mắt, lúc đầu đứng trên sân khấu còn chịu được, càng về sau càng khó chịu, đến cuối cùng, không thể chịu được nữa, mắt cô gần như sụp xuống, nước mắt cứ thế tuôn rơi, kết quả lại đạt được hiệu quả sân khấu như vậy, cô thật không biết nên khóc hay nên cười.
- Này?
Uông Chu Duyệt vẫn tươi cười hớn hở.
- Cậu hẵn đã biết trước nhất định sẽ thành công, nên mới thử vai như vậy? Rất được hoan nghênh đấy, cái khoảng khắc vô hình đó đã mang về chiến thắng toàn diện cho cậu, không uổng công tớ luôn duy trì fan Club của cậu, cậu không để tớ thất vọng mà.
- Ừ, đây chính là hành động đền đáp thiết thực nhất của mình.
Giang Lục Nhân rất phối hợp, ừ , dù sao cũng không nên kể với cô ấy chân tướng sự việc. Nghe nói toàn bộ chi phí cho lễ thành lập trường này đều do tập đoàn quốc tế Minh Thành tài trợ, đồng thời cũng chính là chiêu bài của tập đoàn Minh Thành để đưa tài năng của trường trong lễ kỷ niệm công chiếu trên TV, hẳn sẽ gây được hiệu quả cánh bướm mà. Làm gì có chuyện Kỷ Thành Minh làm những việc nhàm chán như thế, điều duy nhất có thể giải thích chính là vì Hướng Tư Gia. Nếu Hướng Tư Gia không đóng vai nữ chính, thì trường này sao có thể trả lại công bằng cho Kỷ Thành Minh đây? Cái gọi là lựa chọn của giáo viên, sự cố gắng của các bạn học, để hai cô cùng thử vai, tất cả chẳng qua chỉ là lớp ngụy trang thôi. Cô có thể khẳng định, nếu kịch bản không thay đổi, Hướng Tư Gia tuyệt đối sẽ đóng vai chính, còn Giang Lục Nhân cô, ngay cả một vai phụ cũng không được đóng đâu.
Nhưng kỳ lạ là cô không hề oán trách những hành động của Kỷ Thành Minh, cô cũng chẳng thèm để ý đến sự bất công mà bản thân phải chịu, cứ tưởng tượng nhé, trên đời lại có một người đàn ông cam tâm tình nguyện làm tất cả vì người mình yêu, sự chiều chuộng này, thật khiến người ta hâm mộ.
Cô cũng không phải là ngoại lệ, cô cũng rất hâm mộ.
Nhưng hâm mộ chỉ là hâm mộ, cô không hi vọng chuyện này sẽ xảy ra đối với cô, nếu cô muốn làm, không cần ngoại lực tác động, chính bản thân cô sẽ tự cố gắng đạt được.
Uông Chu Duyệt vẫn tỏ ra vô cùng cảm động.
Giang Lục Nhân bất đắc dĩ, đành đi ra ngoài, nhưng vừa ra đến cửa đã nhìn thấy Giang Thừa Dự và Kỷ Thành Minh đứng cách đó không xa, thái độ hai người rất giống nhau, à không, phải nói là đều không có thái độ gì.
Cô rất bất ngờ, cô đứng sững sờ tại chỗ, còn Uông Chu Duyệt hít thật sâu oán thán:
- Còn định cùng ăn cơm với cậu, hóa ra ông anh siêu đẹp trai của cậu đã đến, tớ phải triệt để rút lui rồi.
- Không….
Cô còn chưa nói hết câu, Uông Chu Duyệt đã như một con thỏ nhỏ chạy đi mất.
Khi Uông Chu Duyệt gặp Giang Thừa Dự, cô ấy chỉ đánh giá một câu: đẹp trai, thực sự đẹp trai, thực sự vô cùng đẹp trai.
Đúng là một bà tám điển hình mà.
Cô không ngờ Giang Thừa Dự sẽ đến đây, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, thế nhưng cô vẫn đi đến: “Anh…” rồi nghĩ nghĩ, “Sao anh lại đến đây?”
- Cha gọi điện cho anh, bảo anh đến cổ vũ cho em.
Giang Thừa Dự vẫn không hề đổi sắc.
Trong lòng cô thầm nghĩ: mặt mũi mình lại lớn thế cơ đấy.
Kỷ Thành Minh đứng bên cạnh nhẹ nhàng nở nụ cười, khuôn mặt nho nhã, nụ cười ấm áp:
- Vừa rồi khi em chào khán giả, anh trai em đã vỗ tay rất to đấy, khiến anh suýt vỡ cả màng nhĩ đây này.
- Tổng giám đốc Kỷ vẫn còn có thể sử dụng những lời lẽ khoa trương như vậy, hẳn giáo viên dạy tiểu học của anh sẽ rất cảm động đấy.
Giang Thừa Dự lạnh lùng mở miệng.
- Thật ngại quá, hẳn phải là giáo viên trung học chứ.
Kỷ Thành Minh vẫn cười, đáy mắt anh không biết là đang che dấu điều gì.
Giang Lục Nhân nhìn hai người họ đang đấu qua đấu lại:
- Anh…
Kỷ Thành Minh lại mở miệng:
- Biểu hiện của Giang tiểu thư cũng không tồi.
- Cũng chỉ là bình hoa thôi, sao sánh bằng vị hôn thê của ngài đây.
Ồ, hóa ra chính cô còn có thể nói ra những lời này cơ đấy.
Kỷ Thành Minh hơi chớp chớp mi:
- Giang tiểu thư khiêm tốn rồi.
- Tôi thích nhất tiết mục tên là “Ăn ngay nói thật.”
Trong đôi mắt Kỷ Thành Minh nhìn cô có một sự thay đổi nho nhỏ.
Một giọng nói tiến gần:
- Anh Thành Minh, em sửa soạn xong rồi.
Hướng Tư Gia chạy đến, không hề để ý đến Giang Lục Nhân và Giang Thừa Dự một chút nào, trong đôi mắt cô chỉ có Kỷ Thành Minh.
- Được rồi.
Kỷ Thành Minh cười sủng nịnh, tay vuốt nhẹ đầu Hướng Tư Gia.
- Hôm nay em muốn ăn gì đây? Tôm ma cay hay vẫn là tôm nướng? Canh nhân sâm nhé? Uống bia cũng rất đúng dịp nhé.
- Nói làm em đói bụng quá.
Hướng Tư Gia kéo tay Kỷ Thành Minh.
- Em thật tham ăn.
Giọng nói không chút nề hà, hơn nữa ý cười rất chân thành và sủng nịnh.
Kỷ Thành Minh quay lại nhìn về phía Giang Thừa Dự vẫn đang đứng nguyên không hề suy chuyển:
- Ngại quá, tổng giám đốc Giang, xin cáo từ.
- Có cần tôi phải nói “Đi thong thả, không tiễn”?
Kỷ Thành Minh cười cười, kéo Hướng Tư Gia đi.
Đến lúc đó, Hướng Tư Gia mới cảm thấy kinh ngạc, vừa rồi cô vốn không để ý đến Giang Lục Nhân và người lạ mặt đứng bên cạnh cô, thật thất bại mà, hẳn mắt cô lại tăng số rồi, ôi đau khổ quá.
Sau khi họ rời đi, Giang Lục Nhân lại thấy áp lực.
Mỗi khi một mình ở bên Giang Thừa Dự, cô đều có cảm giác này, vừa mong chờ vừa hoang mang, trong sự chờ đợi có cả sự lo lắng.
- Đói bụng chưa?
Anh vẫn chủ động phá vỡ yên lặng.
- Anh nghe nói có một nhà hàng Ý không tồi.
Cô ngơ ngác nhìn anh:
- Không cần đưa em về đâu…
- Cha đã sắp xếp anh.
Anh thản nhiên trả lời cô.
Cô há mồm, đang định nói gì đó, lại không thể nói lên lời, đành gật đầu.
Vừa xuống xe, cô còn giả vờ vô tình nhìn qua kính, xem cô đã tẩy trang sạch sẽ hay chưa.
Cô không thích chủ động nói chuyện, lái xe Giang Thừa Dự đánh lái.
- Hôm nay em biểu hiện không tồi.
- Gì cơ?
Anh đang khen cô ư?
- Khả năng diễn xuất của em đúng là thiên phú nhé.
Một câu nói rất vô tâm, có lẽ anh không hề ẩn ý, nhưng đến tai cô lại mang đầy sự châm chọc.
- Đó là học hỏi anh thôi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Anh quay đầu lại nhìn cô, câu trả lời này khiến anh bất ngờ.
Cô tiếp tục:
- Cho nên, đều học theo tác phong của anh.
Thương nhân trên thương trường, đều luôn đeo một cái mặt nạ trên mặt đó thôi.
Anh quay đầu lại, tiếp tục lái xe, giọng nói không thay đổi không sợ hãi:
- Xin cảm ơn lời khen tặng.
Bữa tiệc hôm đó diễn ra rất bình thường.
Động tác của cô khi dùng bữa rất tao nhã, pha một chút phong thái của một thiên kim tiểu thư. Thế nhưng anh vẫn có thể nhận ra, cô không thích loại thức ăn như thế này, nhưng cô không hề nói, chỉ nhẫn nhịn để trong lòng.
Tự nhiên anh lại cảm thấy rất buồn cười, nhưng anh chỉ nghĩ, không nói ra.
Dường như, anh phát hiện được một bí mật nhỏ của cô nhé.
Rất nhỏ, rất rất nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.