Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời

Chương 3: Hiện tại (2)




Cánh cửa phòng bệnh mở toang, một người đàn ông trong trang phục chỉnh tề, một nữ bệnh nhân vô cùng suy nhược đang ngồi trong một tư thế rất quái dị. Tư thế của người đàn ông vẫn rất tao nhã, trên khuôn mặt anh phảng phất ý cười. Trông cô gái lại vô cùng khổ sở, khuôn mặt trắng bệch vặn vẹo không ngừng, nhìn qua lại rất mị hoặc bởi vẻ tang thương.
Đối diện giường bệnh là một màn hình tinh thể lỏng cực lớn đang phát một tin tức mà mọi người dân ở thành phố Đông Xuyên đều rất quan tâm.
Thiếu gia Giang Thừa Dự của tập đoàn quốc tế Long Giang sắp đính hôn với người thừa kế tương lai của tập đoàn Mông Thị. Giang Thừa Dự là một kỳ tài khó thấy trên thương trường trong vòng 50 năm trở lại đây, sau nhiều năm nắm quyền kinh doanh tập đoàn quốc tế Long Giang , anh đã khai phá thành công nhiều dòng sản phẩm mới, mang lại thành công cho tập đoàn quốc tế Long Giang. Mông Tuyết là con gái duy nhất của Mông gia, có thể gọi là công chúa. Quốc tế Long Giang đã nhiều lần hợp tác làm ăn với Mông Thị, hai người đính hôn, không chỉ liên quan đến hạnh phúc của hai người, mà còn vì sự liên kết cường thịnh của hai nhà, có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Hoàng tử và công chúa, một sự kết hợp vô cùng hoàn mĩ.
Mang theo ý cười, Kỷ Thành Minh giơ điều khiển từ xa, tắt TV.
Anh xoay người, quả nhiên nhìn thấy Giang Lục Nhân đang khóc, khóc một cách lặng lẽ, rõ ràng cô đã không thể kìm nén, nhưng cô vẫn liều mạng chịu đựng, không phát ra tiếng. Cô cắn ngón tay mình, trên ngón tay vẫn lưu lại vết cắn, thậm chí cả nước bọt. Anh hơi nhíu mi, không chút hảo cảm, nhắc nhở cô:
- Cô đã hôn mê 4 năm, đối với một người đàn ông đến 4 năm mới di tình biệt luyến, cô nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.
Anh không hề cảm thấy xúc động khi nhìn thấy cô khóc đến hoa dung thất sắc này, thật ra không chỉ là hoa dung thất sắc, bằng quan điểm đánh giá của anh đối với phụ nữ, cô khóc thật sự rất xấu. Vốn cô đã gầy đến không còn hình người, lại còn khóc như vậy, sắc mặt cô trắng đến mức kinh người. Cô khóc thương tâm đến vậy, thế nhưng một chút suy nghĩ muốn an ủi cô anh cũng chưa từng có. Chuyện tình yêu của người khác, cho dù kinh thiên động địa, anh cũng không tìm thấy chút liên quan nào đến bản thân.
Dù sao anh cũng không thể tiếp tục đứng nhìn cô khóc được nữa.
Cô khóc khiến anh cảm thấy rất phiền phức, giống như khi trời đang mưa lại nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, dĩ nhiên tâm trạng sẽ trở nên hậm hực.
- Giang Lục Nhân.
Anh nín thở, không nhận ra bản thân đang cư xử rất khách khí đối với cô.
Thế nhưng chưa đợi anh nói xong lời cần nói, cô đột nhiên trừng mắt nhìn anh:
- Tại anh, tất cả đều tại anh.
Anh nhướng mi, đứng lên, nhìn cô từ trên cao xuống:
- Tại sao lại thế?
- Tại anh, khi tôi bị thương anh đã không thông báo cho gia đình tôi, để tôi phải một mình cô quạnh , chính là anh đã khiến chúng tôi phải chia lìa…
Cô nghiến răng nghiến lợi đang muốn nói những lời thật sát thương, nhưng yết hầu lại ngăn cản, khiến những lời nói ra trở nên mềm nhũn không chút khí lực.
Kỷ thành Minh cười lạnh, anh chán ghét phải làm tất cả những việc không mang lại lợi ích, nhất là khi đối phương miễn cưỡng có thể gọi anh là “kẻ thù” , phải nói thêm rằng, trong lòng anh cũng chỉ có duy nhất một cảm giác tương tự.
Anh chỉnh trang lại quần áo mình:
- Cô xác định cô còn muốn quay lại Giang gia?
Cô kiên cường nhìn anh, cái thái độ yếu đuối cố chấp này rất dễ kích thích tấm lòng thương hoa tiếc ngọc của cánh mày râu, thế nhưng, rất tiếc, anh lại không động lòng một chút nào.
- Cần tôi phải giải thích lại tình cảnh của cô hiện nay không? Từ 4 năm trước, người cha luôn yêu thương, chiều chuộng, chăm sóc cô , ông Giang Huy đã đột ngột ngã quỵ và ra đi, bà mẹ nuôi vốn chẳng ưa gì cô là Văn Giao, quan hệ của cô và Giang Thừa Dự rốt cuộc là gì tôi chẳng thèm quan tâm. Nhưng có một chuyện cô hẳn chưa biết là ông Giang Huy trước khi chết đã không biết dùng phương pháp gì lừa gạt vợ con mình, chuyển 15% cổ phần của công ty sang tên cô. Ngay sau ngày tuyên bố di chúc, cô liền gặp tai nạn. Cô cảm thấy, cô sẽ là chướng ngại lớn nhất của ai hiện nay?
Sắc mặt Giang Lục Nhân vốn đã trắng nay càng trắng hơn, cô đứng dậy, cả cơ thể không nhịn được mà run lên:
- Anh… anh nói dối.
- Nói dối?
Kỷ Thành Minh tỏ ra châm chọc , nói chuyện với cô gái này, đúng là lãng phí thời gian.
- Để tôi nói cho cô biết nhé, tình yêu đối với phụ nữ các cô là chuyện kinh thiên động địa, nhưng đối với đàn ông mãi mãi không thể sánh bằng sự nghiệp. Thật xin lỗi, cô vừa mới tỉnh lại, trí thông minh cũng phải trừ đi 4 năm chứ nhỉ.
- Anh..
Răng cô không ngừng va chạm, ken két run lên.
- Cô còn có thể quay lại Giang gia ư? Thử xem cô có thể tiếp tục gặp tai nạn xe cộ một lần nữa không nhé. À không, tôi lại nhầm, để xem cô có phải lần thứ ba gặp tai nạn xe cộ không nhé, vì lần trước cô đã bị đâm liên tiếp hai lần.
- Cút … anh cút ngay cho tôi.
Cô nắm chặt gấu áo, mồ hôi trong tay thầm ướt cả vạt áo, tay cô vẫn xiết chặt. Một giây sau khi cô tỉnh lại cả thế giới trở nên điên cuồng, nước nổi nước dâng, hoa nở hoa tàn, mây tụ mây tan, rốt cuộc là có những chuyện gì xảy ra. Xung quanh cô không ngừng vang lên rất nhiều giọng nói, có tiếng Anh, tiếng Đức, họ không ngừng đàm luận. Đầu cô là một mảng trống rỗng, không biết sâu trong trí nhớ, hiện đang là thời điểm nào, có phải cô đã xuyên không, đến một thế giới kỳ lạ nào đó. Một giây sau khi cô mở mắt, hóa ra, cô vẫn chưa mất trí nhớ.
Một chiếc ô tô lao về phía cô, long trời lở đất, trời đất chuyển màu. Đầu óc cô quay cuồng. Cơ thể cô không ngừng đau đớn, bên tai đều là những tiếng ong ong.
Đau, đau quá, rồi lại chẳng còn đau, không còn chút đau đớn, toàn thân cô như chết lặng.
Dường như có một người nào đó bế cô lên, nhưng cô không nhận ra đó là ai. Sau đó là mùi thuốc khử trùng nồng nặc, giọng nói của rất nhiều người, có tiếng Anh, tiếng Đức.., cô không còn có thể phân biệt được đó là ngôn ngữ gì nữa, cô hoàn toàn không còn hiểu hàm nghĩa trong lời nói của đối phương, họ nói rất nhanh, cô không hiểu một chút nào.
Cơ thể cô trở nên rất nhẹ, trở nên trống rỗng.
Cách đó không lâu, trên TV có một cuộc điều tra và tổng kết về cảm giác của những người khi ở trạng thái xuất thần vì sử dụng chất kích thích từ hoa anh túc. Và kết quả đó là, bay bổng, không chút cảm giác, phiêu phiêu.
Cô không biết, hóa ra mình đã ngủ một giấc nồng lâu đến vậy.
Khi cô tỉnh lại, chỉ còn có khủng hoảng, sợ hãi, bất lực.
Cô không quen biết một ai, cô cũng không hiểu tại sao bản thân cô lại ở nơi này.
Mỗi ngày, họ đặt ra cho cô rất nhiều câu hỏi, khiến cô sợ hãi.
Giang Thừa Dự của cô đang ở đâu?
Anh từng nói, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô mà.
Rốt cuộc anh đã đi đâu rồi?
Bệnh viện với một màu trắng toát, hết ngày này qua ngày khác đều là tiêm, uống thuốc, xét nghiệm.
Cô trốn trong thế giới nhỏ bé của mình, nhìn những người xung quanh cười nói.
Đây vẫn là Đông Xuyên, thành phố Đông Xuyên mà cô quen thuộc, nhiều khả năng là họ đã không chuyển cô đi nơi khác. Họ nói rằng cô đã hôn mê 4 năm, 4 năm, là bao nhiêu ngày và đêm.
Vậy là cô và anh đã xa nhau 4 năm rồi ư?
Anh đang ở đâu?
Anh đang ở đâu?
Cô ngày ngày nhớ đến anh, mơ tưởng đến anh, cô không nghĩ mình đã ở trong này.
Nhất định là anh không biết cô đang ở đây, nên mới không đến tìm cô.
Cố chấp dối trá, cố gắng tự lừa gạt bản thân, để ít ra trái tim không phải đau đớn.
Vậy mà người đàn ông đang đứng trước mặt cô lại nói với cô rằng, người đàn ông cô đã từng âu yếm sẽ kết hôn với một người con gái khác.
Giang Thừa Dự định kết hôn với một người con gái khác.
Giang Lục Nhân sẽ là vợ anh, anh, Giang Thừa Dự xin thề.
Được, cả đời này em sẽ chỉ gả cho anh thôi.
Lời thề hẹn, đã bị xé tan thành trăm mảnh.
Giang Thừa Dự muốn kết hôn với một người con gái khác.
Trên màn hình, gương mặt anh mang theo ý cười, anh nắm tay cô gái đó và tuyên bố : “Đây là Mông Tuyết, vị hôn thê của tôi, các bạn trong giới truyền thông quan tâm xin hãy hỏi tôi, đừng làm phiền vị hôn thê của tôi.”
Trong ký ức của cô, anh chỉ cười như vậy, với riêng một mình cô.
Ngay khi bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Nếu đã như vậy, cô thà rằng, cứ mãi ngủ say.
Vì sao lại đánh thức cô khỏi giấc mộng đẹp ấy chứ?
Kỷ Thành Minh nhìn khuôn mặt cô như một người điên, anh tỏ ra chán ghét:
- Cút? Có cần tôi nhắc nhở cô, cô không có tư cách để nói câu này không? Bệnh viện cô đang điều trị là bệnh viện danh tiếng nhất thành phố này, cô đã tiêu tốn của tôi 4 năm viện phí, cô cảm thấy giờ cô có tiền để trả lại tôi sao? Nếu đã không hiểu rõ tình trạng bản thân, yêu cầu đừng nói năng lung tung, tôi chỉ nhắc nhở cô một lần duy nhất thôi đấy.
Cô lại khóc càng thương tâm, đôi vai cô không ngừng run run.
- Vì sao lại cứu tôi? Tôi chết đi không phải tốt hơn à?
- Vì sao tôi lại phải cứu cô?
Kỷ Thành Minh ngẫm nghĩ.
- Hẳn là vì đúng lúc tôi đến Đa Luân Đa tìm cô, chuẩn bị tự tay hành hạ cô, không ngờ lại có người nhanh hơn tôi một bước. Tôi không thích kẻ thù của tôi bị người khác xử lý, vì thế tôi nhất định phải cứu cô, để sau này có thể tự mình tra tấn cô. Ai ngờ cô ngủ lâu thế, tiêu tốn của tôi biết bao tiền của, xem ra tôi sẽ càng phải tra tấn cô lâu hơn, để không phụ sự mong đợi của chính bản thân mình.
- Anh… anh giết tôi đi còn hơn.
- Vậy cũng không được, cô không đáng để tôi phải đánh đổi bằng mạng sống của mình.
Kỷ Thành Minh cười rất nham hiểm:
- Trước tiên hãy chăm sóc bản thân thật tốt đã, nếu không sẽ chẳng còn gì vui. Chẳng lẽ cô không định đi gặp người yêu cũ của cô à, cứ như vậy mà nhường anh ta cho người khác ư?
Cô vẫn khóc, rồi im lặng nhìn anh.
Anh nâng khuôn mặt cô:
- Lúc tôi cầu xin cô cứu lấy Tư Gia, cô đã nói gì nào?
Chuyện sống chết của Hướng Tư Gia không liên quan đến tôi, tôi sẽ không cứu cô ấy, tuyệt đối là không.
Hai mắt cô đẫm lệ nhìn anh:
- Cho nên?
- Không có gì. Vị hôn thê của tôi đã chết, vậy cô cũng đừng có như vậy. Vừa hay, cô đã tỉnh lại, chúng ta sẽ cùng chơi một trò chơi nhé.
- Đồ biến thái.
- Năng lực của cô đã giảm xuống rồi. Ngày trước cô sẽ không nói như vậy đâu, mà trước kia cô sẽ nói rằng “ Anh thật xảo quyệt.” Đúng là cô rất tinh mắt đấy, tôi sẽ thật sự xảo quyệt cho cô xem.
Cô ngã sụp xuống.
Chưa từng có gì.
Còn so đo cái gì đây.
Anh của cô, thật sự đã mất rồi sao?
Không cần, thật sự không cần như vậy.
Cô đã làm gì sai?
Răng cô cắn ngập vào môi, một dòng máu loãng ứa ra.
Kỷ Thành Minh chán ghét nhìn cô, phân phó với người đứng bên ngoài:
- Không được để cô ấy chết.
Cô vẫn nên sống ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.