Ai Thấy Mèo Của Tôi Không

Chương 23: Treo trên rèm




Edit: Ry
Khi một vài người chơi muốn tìm Nhan Ký Vân để tổ đội, lại phát hiện không thể tìm được người này trong nhà hàng rộng lớn.
Một tiếng trôi qua —
Ba tiếng trôi qua —
Năm tiếng trôi qua —
Không ít người chơi đã kích hoạt các loại nhiệm vụ chi nhánh, nhưng bảng thông báo chung của hệ thống không còn xuất hiện thông tin liên quan tới Nhan Ký Vân.
Chu Dĩnh, Trình Lệ và Văn Nam Tinh từng tổ đội với mèo đen rớt xuống khỏi ván gỗ cũng hoàn thành được vài nhiệm vụ phụ, tìm được không ít manh mối.
Ngựa không dừng vó tìm manh mối khiến cho thể lực của họ sắp chạm đáy, tất cả người chơi đều là “khách hàng” được nhà hàng lựa chọn, tạm thời có đãi ngộ tốt nhất. Bọn họ lặng lẽ trở lại sảnh chính, tìm tới phòng nghỉ được sắp xếp cho mình, giải quyết vấn đề cơm nước.
Ba người không dám tách ra, Chu Dĩnh và Trình Lệ được nhà hàng xếp cho ở chung một phòng. Văn Nam Tinh tìm được đồng đội, quyết định ở chung phòng với các cô.
Bọn họ chọn phòng của hai cô gái làm điểm dừng chân tạm thời.
Nhóm ba người Chu Dĩnh điều tra ra được vài thông tin liên quan tới cốt truyện chính. Bọn họ tìm được một tấm thẻ nhân viên trên bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, xác định tổ chức đứng sau “Nhà hàng Đêm Khuya” đang tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người, cụ thể là thí nghiệm gì thì tạm thời chưa rõ.
Chu Dĩnh tắm xong đi ra, khó xử nhìn nhiệm vụ chi nhánh của mình. Trong phó bản, chỉ cần hoàn thành tuyến nhiệm vụ chính là đủ, có thể chọn không làm nhiệm vụ chi nhánh, trừ một vài phó bản đặc biệt, hoặc là trường hợp đặc biệt nào đó thì hệ thống mới cưỡng ép người chơi phải hoàn thành nhiệm vụ phụ. Tóm lại, chủ yếu phải xem người chơi đang ở trong phó bản gì. Phó bản này cũng coi như thân thiện, không ép họ phải hoàn thành.
Văn Nam Tinh còn điệu hơn cả hai cô gái, gã đã tắm xong, rửa ráy sạch sẽ, giờ đang nằm ườn trên ghế sô pha.
Ba người đều không dám mặc áo ngủ nhà hàng chuẩn bị mà mặc quần áo cũ nghỉ ngơi, cũng để tiện cho đối phó với sự kiện bất ngờ.
Nhưng tạm thời thì chưa ai ngủ.
Văn Nam Tinh vẫn rất quan tâm đến người chơi Nhan Ký Vân: “Hỏi hai người một câu, có phải hai người đều cho rằng Hà Tiểu Tất là Nhan Ký Vân?”
Chu Dĩnh khá hứng thú với đề tài này: “Chẳng lẽ không phải?”
Văn Nam Tinh: “Tôi cảm thấy không phải. Có nhớ nhân viên phục vụ đưa tôi đến khu khách quý là ai không?”
Lúc ấy Chu Dĩnh và Trình Lệ đều bận nghĩ xem mấy món ăn trong hoạt động có tác dụng gì, thật sự không chú ý.
Văn Nam Tinh phối hợp trả lời thay hai người: “Là Hà Tiểu Tất. Nếu hắn ta là Nhan Ký Vân thì không thể nào biết rõ đường tới khu khách quý như vậy được.”
Chu Dĩnh hỏi: “Nếu vậy, Nhan Ký Vân là ai?”
Văn Nam Tinh lắc đầu.
Trình Lệ nói đùa: “Chắc không phải là mèo đen đâu nhỉ, lúc nó đạp rơi khẩu súng xuống, hệ thống có báo Nhan Ký Vân tìm được hung khí mà.”
Văn Nam Tinh nói: “Không thể nào, lúc đó nó chạy lung tung, đâu có chạm vào hung khí.”
Chu Dĩnh: “Lúc ấy ngoài Hà Tiểu Tất ra thì còn có rất nhiều người chơi và khách hàng đứng xung quanh đó, rất hỗn loạn, nếu có người nhân cơ hội chạm vào thì chúng ta cũng không thấy rõ.”
Văn Nam Tinh: “Cô nói có lí. Con mèo đen kia là NPC đi theo tài xế xe chở hàng, nó là nhân vật dẫn đường cho tôi vào nhà hàng.”
Chu Dĩnh: “Đúng rồi. Vả lại nó vốn là mèo do Lâm Hiệp nuôi. Hình như Lâm Hiệp cũng không hạn chế phạm vi hoạt động của nó, nó đi xuống từ trên xe cũng hợp lí. Vả lại nó vẫn luôn chỉ đường cho chúng ta, chỉ có NPC mới chỉ đường được.”
Trình Lệ vừa sấy vừa cuốn lọn tóc xoăn: “Được rồi. Có thể là trước kia em đọc hơi nhiều tiểu thuyết động vật biến thành người.”
Chu Dĩnh: “Trước hết thay phiên nghỉ ngơi đi. Nhân viên bảo vệ đi tuần khắp nơi nên ban ngày cũng không tiện chạy lung tung, đợi mấy tiếng nữa đến buổi tối rồi ra ngoài. Hai người ngủ trước đi, lát nữa chị sẽ gọi Nam Tinh dậy.”
Hai người kia không có ý kiến gì, bắt đầu đi ngủ.
Trong lúc những người chơi khác mệt mỏi không chịu nổi, đua nhau nghỉ tại chỗ hoặc về phòng thì Nhan Ký Vân đã thỏa mãn ngủ được một giấc. Cậu ngủ từ sáng tới giờ là mấy tiếng đồng hồ, còn cố ý chui vào ngăn dưới cùng của tủ, thỉnh thoảng có người đi ngang qua văn phòng tạo thành tiếng động, nhưng chỉ là đi ngang qua chứ không vào, thế nên không một ai phát hiện cậu đang nhàn nhã nằm đây.
Nhan Ký Vân vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, văn phòng vẫn không có người. Cậu nhẹ nhàng nhảy ra khỏi tủ, giơ chân về phía trước làm động tác duỗi người của mèo, thư thái hẳn.
[Thời lượng còn lại của phó bản: 56 giờ 20 phút 45 giây]
Lạ thật, chủ nhân của căn phòng này vẫn chưa trở lại.
Nhưng cậu có thể nhân lúc người ta không ở đây tìm xem có manh mối gì quan trọng không, phó bản sẽ không tùy tiện thiết lập một nhân vật không có bất cứ bối cảnh gì. Mà cậu đã vào đây rồi, không lục lọi một chút thì có vẻ không hợp lí, không biết là cái phòng này có gắn máy quay giống của Lâm Hiệp không.
Cậu là một con mèo, chạy đến văn phòng quậy phá là chuyện thường, nếu dùng dạng người xuất hiện thì mới có vấn đề. Trong túi vẫn có “thẻ hóa người (30 mins)”, phó bản trước cậu kiếm được kha khá, mua đạo cụ xong vẫn còn thừa 30 nghìn điểm, nhưng nếu tính bằng thẻ hóa người thì chỉ được 30 phút, tỉ giá hối đoái ngang với cướp ngân hàng.
Nhan Ký Vân vừa tỉnh là thấy đói. Lúc này cậu có hơi hoài niệm văn phòng của Lâm Hiệp, NPC yêu mèo đều xứng đáng được tôn trọng, thích thì còn có thể ăn thêm mấy con cá nướng. Mấy thứ trước đó cậu ăn đã tiêu hóa sạch rồi, chủ yếu là mèo khác với người, mèo là động vật ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, mà con người một ngày ba bữa cơm là đủ, không thể so sánh.
Từ lúc trở thành mèo đến giờ cậu chưa từng bị đói, mặc dù phó bản này bớt được khâu xin bánh bao hay đồ ăn từ con người, nhưng giờ Nhan Ký Vân bị lạc rồi, hoàn toàn không biết đường về văn phòng của Lâm Hiệp tìm cá khô.
Cậu quyết định thám thính cái phòng này trước khi đi kiếm đồ ăn.
Phòng làm việc này khác với phòng của Lâm Hiệp ở chỗ chủ nhân của nó sử dụng máy tính để bàn, ghế cũng là ghế dựa thoải mái cho các sếp lớn. Bên tay phải máy tính còn có gạt tàn, nhưng lại không thấy tàn thuốc, chất đầy giấy gói kẹo cao su, có thể suy ra gần đây chủ nhân của văn phòng đang thử cai thuốc.
Trên bàn có hai cái kệ để giấy tờ, ở trên cùng là một cái túi tài liệu màu lam, Nhan Ký Vân nhẹ nhàng nhảy lên bàn, kéo ra một xấp giấy, trên đó là lịch trực đêm của bảo vệ.
Ngoài tên của Giang Diễn ra thì cậu không biết ai khác, nhưng nội dung tương đối đơn giản dễ hiểu, không chỉ có tên người mà còn có phân chia tổ trực và thời gian thay ca.
Bốn giờ chiều là lúc có ba nhóm bảo vệ thay ca, cậu ngủ 6 tiếng, giờ là đúng bốn giờ!
Nhan Ký Vân thấy không có tiếng bước chân lại gần văn phòng, bèn tăng tốc giở tài liệu. Ngoài biết được lịch trực ban thì cậu còn khám phá ra, cái “nhà hàng Đêm Khuya” này từ trong ra ngoài gồm ba tòa nhà A, B, C. Giang Diễn có không ít thuộc hạ, chia ra làm mười hai tổ, mỗi tòa là bốn tổ, nếu mỗi tổ chịu trách nhiệm một tầng thì có thể tính ra số bảo vệ rất nhiều.
Mặc dù không nói cụ thể chức năng của từng tòa là gì, nhưng trên giấy vẫn chỉ ra mỗi tòa có bao nhiêu tầng, áng chừng có thể chứa được bao nhiêu người.
Nếu vậy thì nhân viên phục vụ xuất hiện trong hoạt động ăn khuya rất có thể là người của tổ bảo vệ đóng giả.
Măng cụt của Nhan Ký Vân không phải tay người, cậu kéo cái cặp tài liệu xuống rồi không bỏ lên lại được. Giang Diễn mà về chắc chắn sẽ biết có người lục lọi bàn làm việc của hắn, dấu vết quá rõ, có mắt đều thấy được.
Ai bảo cậu là mèo chứ, có lợi thì cũng có hại, vậy đi.
Nhan Ký Vân tiếp tục tìm kiếm thông tin hữu dụng trong phòng, nhưng hiển nhiên thứ hữu dụng nhất của khoa bảo vệ là giá trị vũ lực, trên tường treo đầy các loại thiết bị bảo vệ với súng ống.
Dùng nhiều người như vậy bảo vệ một bí mật, khiến Nhan Ký Vân càng thêm tò mò bí mật đó là gì.
Cậu lục qua lục lại bàn làm việc của Giang Diễn, thật sự không tìm được thêm gì khác thì chuẩn bị rời đi.
Căn cứ vào việc phân chia nhân viên bảo vệ của ba tòa nhà, cậu đoán tầng hầm của ba tòa này thông với nhau, nhưng về phần mỗi tòa có chức năng gì thì vẫn chưa biết được, cần cẩn thận suy tính.
Tòa A: Có thể là kinh doanh nhà hàng che mắt người ngoài.
Tòa B: Có thể là khu nghiên cứu món ăn trước đó Nhan Ký Vân được Lâm Hiệp bế vào, nhưng họ mới chỉ đi được một tầng, không biết những tầng khác là gì.
Tòa C: Có thể là tòa cậu đang ở.
Lâm Hiệp và Giang Diễn đều nhắc tới việc bọn họ không ở cương vị của mình, vậy có thể là một người phụ trách tòa A, một người phụ trách tòa C, họ gặp nhau ở tòa B.
Nhan Ký Vân thấy phỏng đoán của mình khá hợp lí, cũng dễ giải thích những chuyện khác hơn.
Mà giờ, chỉ có nhân viên nội bộ mới biết rốt cuộc có bao nhiêu lối đi giữa ba tòa nhà.
Trước mắt có thể khẳng định là có rất nhiều lối đi bí mật, một cái rõ ràng nhất chính là con đường sau cánh cửa gương.
Bối cảnh phía sau cái nhà hàng này thật phức tạp.
Hồi còn là người, nơi phức tạp nhất cậu từng tới là một trung tâm thương mại, cái trung tâm đó cũng chia ra làm mấy tầng, muốn tìm chỗ để ăn cơm thôi cũng vòng vèo hoa mắt. Từ đó về sau Nhan Ký Vân không muốn đi mua sắm nữa.
Nói đi thì nói lại, nếu cậu muốn tìm ra bí mật đằng sau nhà hàng, có phải là cần tìm ông chủ thật sự của nó không.
Lâm Hiệp chỉ là ông chủ trên bề nổi, ở dưới chắc chắn còn có boss lớn, mà boss rất có thể chính là “cha” trong miệng Giang Diễn và Lâm Hiệp.
Lại nghĩ sâu một chút, hai người này đều là con của “cha”, lại không cùng họ, có thể chỉ là con nuôi.
Một khi tư duy phát tán thì không thể ngừng được.
Cậu nên đi đâu tìm ông cha này đây?
Lạch cạch, tay nắm cửa bỗng bị vặn, Nhan Ký Vân giật mình!
Cậu lập tức nhảy xuống khỏi bàn, lẻn ra sau rèm. Người tới quá bất ngờ nên lúc cậu chui vào trong góc, tấm rèm còn bị cậu làm đung đưa.
Giang Diễn mở cửa đi vào, im lặng nhìn mặt bàn làm việc của mình, sau đó lại lui ra, quát lên với bên ngoài!
“Mẹ nó thằng nào vào phòng tao lục lọi đấy, cút vào đây dọn cho tao!”
Nhan Ký Vân nghe tiếng quát càng thêm rén, người anh em này loa to thật đấy.
Có đứa đàn em đi tới: “Đại ca, bọn em có vào đâu, phòng làm việc của anh luôn đóng kín cửa mà.”
Giang Diễn đạp thằng đàn em vào: “Mày lăn vào đây mà xem, giấy tờ rơi đầy đất kìa!”
Đàn em: “Để em dọn cho anh.”
Giang Diễn mất kiên nhẫn nói: “Thôi, để tao kiểm tra xem có mất cái gì không.”
Hắn giở tới giở lui, không mất cái gì, bèn đuổi thằng đàn em ra. Đàn em săn sóc đang chuẩn bị đóng cửa, lại bị Giang Diễn gọi về.
“Đại ca, anh có muốn kiểm tra máy quay không?”
“Phòng tao không lắp máy quay.”
“Nhưng ngoài hành lang có mà, để em đi xem cho.”
“Cút.”
Đàn em đi rồi, Giang Diễn ngồi trên ghế da, hai tay khoanh trước ngực, hai chân nặng nề gác lên bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào cái cặp tài liệu màu lam đổ trên bàn, suy tư.
“Rốt cuộc là đứa nào to gan dám lục đồ của mình? Bắt được thì phải rút gân lột da, sau đó xát muối lên vết thương. Không đủ, phải phanh thây xé xác hoặc là chém đứt chân tay nó lúc nó còn tỉnh táo, sau đó ném vào trong rổ, cho nó hưởng thụ đủ mười loại cực hình dã man nhất.”
Nhan Ký Vân trốn trong góc run lẩy bẩy, tên Giang Diễn này là biến thái đúng không, suy nghĩ y hệt tay bác sĩ Trì ở phó bản trước.
Giờ cậu phải tìm cách ra khỏi đây, máy quay ngoài hành lang chắc chắn đã quay được cậu!
Tên đàn em đáng ghét còn đóng cửa lại, không là cậu có thể nhân cơ hội chuồn đi rồi.
Nhưng vẫn còn hi vọng, đợi đàn em kiểm tra máy quay xong vào báo cáo tình huống.
Nhan Ký Vân giơ chân gạt ra một kẽ hở nhỏ giữa tấm rèm, nhìn thấy tư thế của Giang Diễn không hề thay đổi, mà hướng mặt của hắn vừa hay chĩa về vị trí Nhan Ký Vân đang trốn, chỉ là hắn nhìn lên chứ không có nhìn xuống.
Nhan Ký Vân đang tính nhân lúc đàn em mở cửa, cậu sẽ luồn từ dưới chân Giang Diễn, nhanh chóng vọt ra ngoài, chạy về cái tầng có phòng thí nghiệm kia rồi tìm góc trốn.
Hiệu suất làm việc của đàn em cũng khá cao, chạy đi chưa được mấy phút đã trở lại, cậu quyết định sẽ lao ra lúc gã mở cửa!
Không đúng, sao tiếng bước chân này lạ thế?
Người xa lạ gõ cửa, không đợi Giang Diễn trả lời đã tự mở cửa vào, còn rất cẩn thận khép cửa lại.
Nhan Ký Vân: “…” Kế hoạch thất bại.
Giang Diễn thấy đối phương tiến vào thì thu lại đôi chân đang gác trên bàn, chào: “Anh Khải Văn.”
Anh Khải Văn?
Sao tự dưng lại chui ra một anh Khải Văn nữa vậy, chẳng lẽ tên này cũng là con nuôi của ông “cha” kia? Rốt cuộc lão ta nhận bao nhiêu đứa con vậy?
Trong đầu Nhan Ký Vân đã có thể viết ra một bộ phim cho ba người Lâm Hiệp, Giang Diễn và anh Khải Văn.
Anh Khải Văn là một người có giọng cực khàn, nhả chữ cũng nặng, nghe như bị cảm.
“Có rảnh không? Anh muốn nói chuyện với chú một chút.” Dương Khải Văn hỏi.
“Ngài đây là thấy ca trực của em kết thúc mới tới, còn hỏi cái gì nữa.” Giang Diễn đáp.
“Thằng oắt này, chú nhỏ nhen với anh đấy à?” Dương Khải Văn nở nụ cười: “Không muốn nói chuyện với anh?”
Nhan Ký Vân cảm thấy người này nói chuyện không mấy chân thành, từ đầu đến chân cậu đều không muốn nghe giọng gã.
“Đâu có. Anh Khải Văn, anh có việc thì cứ nói đi, thằng em sẽ nghe.” Giang Diễn cười toe toét.
Người này hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với Lâm Hiệp. Dường như ở trước mặt Dương Khải Văn hắn sẽ cố tình trẻ con hơn, trước mặt Lâm Hiệp thì phải đối chọi gay gắt như đối thủ một mất một còn.
Quan hệ của nhân vật trong phó bản thật phức tạp, nhưng không phức tạp thì lấy đâu ra cốt truyện.
Dương Khải Văn ngồi xuống chiếc ghế sô pha trước đó Nhan Ký Vân muốn nằm, Giang Diễn do dự một chút rồi đứng dậy, lấy trong tủ lạnh ra hai chai bia.
Giang Diễn giơ lên: “Uống một chai nhé.”
Dương Khải Văn: “Không được, lát nữa anh còn có việc, người ta mà biết anh uống rượu thì lại mách lẻo.”
Giang Diễn: “Ok vậy em uống một mình.”
Dương Khải Văn đợi Giang Diễn ngồi xuống đối diện rồi mới nói ra mục đích của mình: “Giang Diễn, chú có phát hiện dạo gần đây nội bộ của chúng ta thay đổi khá nhiều không?”
Giang Diễn: “Thay đổi cái gì? Em chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ mấy tòa nhà, không để ý là có.”
Dương Khải Văn nói: “Có chứ. Có vài tên quản lý đã bị cha xử lý rồi. Mà chú có biết mấy tên đó thường qua lại với ai không?”
Giang Diễn khó hiểu: “Ai?”
Dương Khải Văn hạ giọng: “Lâm Hiệp, việc này cha đã che giấu rồi, những người khác chắc không biết, anh phải nhịn tới chiều mới đến tìm chú tâm sự đây.”
Giang Diễn: “Liên quan tới Lâm Hiệp à?”
Dương Khải Văn: “Chú với thằng đó trước giờ không ưa nhau mà sao chú lại không biết chuyện này?”
Giang Diễn: “Chuyện gì?”
Dương Khải Văn: “Chuyện công thức bị tiết lộ ấy. Hình như trong số mấy người kia có tên là cớm ngầm, mà có vẻ người liên quan đều là thuộc hạ của Lâm Hiệp. Nhưng anh cũng chỉ đoán thôi, cha vẫn chưa điều tra xong.”
Đúng lúc này đàn em của Giang Diễn gõ cửa, đẩy cửa bước vào: “Đại ca, em xem máy quay rồi, để em nói cho anh…”
Nhan Ký Vân vốn định làm theo kế hoạch, nhưng không ngờ kế hoạch không bắt kịp biến hóa, chân trước vừa muốn bước ra, bên tai đã vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
[Người chơi Nhan Ký Vân tiến vào nhiệm vụ chính (2): Mời tra rõ đầu đuôi sự kiện tiết lộ công thức. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được 5000 điểm tích lũy.]
Nhiệm vụ nhắc nhở chứng tỏ cuộc đối thoại của Giang Diễn và Dương Khải Văn sẽ bị tên đàn em cản trở, phần còn lại cậu sẽ phải tự điều tra. Nhưng điều tra kiểu gì bây giờ?
Giang Diễn và Dương Khải Văn sẽ không tiếp tục câu chuyện nữa.
Quả nhiên, Dương Khải Văn lập tức bảo lát nữa mình có cuộc họp qua video nên đi trước, có rảnh lại tìm Giang Diễn uống rượu.
Lúc này tên đàn em mới ngập ngừng tiến vào báo cáo tình huống.
Thật ra mục đích Dương Khải Văn tới tìm Giang Diễn đã rất rõ ràng, gã muốn lợi dụng xích mích giữa Giang Diễn và Lâm Hiệp để lôi kéo hắn. Có vẻ gã cố ý chỉ nói một nửa, muốn Giang Diễn đi đấu với Lâm Hiệp, còn gã làm ngư ông đắc lợi, đúng là một kế hay.
Sự kiện tiết lộ công thức là cái gì?
Nhan Ký Vân đang rầu rĩ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ chính, đàn em đã bắt đầu báo cáo với Giang Diễn những gì mình thấy trong đoạn băng giám sát.
“Đại ca, lúc anh đi tuần, chỉ có dì giúp việc vào phòng làm việc của anh, em thấy là bà ấy mang quần áo vào. Nhưng trước khi bà ấy vào có một con mèo đen cũng chui vào, gần như là nó vừa vào thì bà ấy tới. Dì mang quần áo vào rồi ra, không đến nửa phút, hẳn là không phải bà ấy lục lọi bàn làm việc của anh, mà sau khi dì ra ngoài còn tiện tay đóng cửa. Em nghĩ giấy tờ rơi lung tung như vậy là do con mèo đen kia phá. Hình như nó vẫn ở trong này, chưa ra ngoài.”
Giang Diễn lên tinh thần: “Mèo đen? Trông như thế nào?”
Đàn em: “Mèo đen đen sì một cục ấy, hình như mắt màu xanh lá.”
Giang Diễn ý thức được câu này hỏi hơi ngu, bèn xị mặt nói: “Mau đóng cửa lại cho tao, tao phải bắt được nó đập cho nó một trận.”
Nhan Ký Vân: “…” Cậu lại lùi về sau rèm cửa, đứng im không cựa quậy, chuẩn bị tinh thần để lao ra bất cứ lúc nào.
Nếu mà bị Giang Diễn túm được thì cậu không chết cũng phải mất một lớp da, tên này hoàn toàn trái ngược với Lâm Hiệp dịu dàng.
Đàn em đóng cửa lại xong, Giang Diễn vỗ tay: “Qua giúp tao tìm nó.”
Đàn em: “Đến ngay.”
Nhan Ký Vân dường như nghe được sự hưng phấn trong giọng Giang Diễn.
Giờ đến cả thở cậu cũng không dám thở mạnh, sợ khiến đối phương chú ý, thầm hi vọng hai người này không tìm sau rèm.
Giang Diễn chỉ đạo: “Tao vào phòng nghỉ xem, mày tìm ở quanh đây đi.”
Nhan Ký Vân cũng không biết sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Cậu dám cá là trò chơi cố tình tuyên bố nhiệm vụ, nếu không cậu đã có thể nhân cơ hội chạy ra khỏi văn phòng của Giang Diễn rồi, sẽ không rơi vào cảnh khốn khó như vậy.
Giang Diễn vừa vào phòng đã thấy cửa tủ quần áo mở toang, quần áo gấp gọn ở ngăn dưới bị bới tung lên, trên cái áo thun vải cotton màu trắng dính một đống lông mèo màu đen.
Giang Diễn nghiến răng: “Tao mà bắt được thì mày liệu hồn, tốt nhất trốn cho kĩ vào, đừng để tao bắt được mày.”
Nhan Ký Vân: “…” Không dám cựa quậy, không dám cựa quậy.
Mắt của tên đàn em đang tìm quanh phòng làm việc không được tốt lắm, hoặc đúng hơn là gã không có kinh nghiệm tìm mèo, chỉ ngó ngó dưới gầm ghế với sau ngăn tủ, hoàn toàn không nghĩ tới khả năng có một con mèo đang co rúm đằng sau rèm.
Mãi về sau gã mới nghĩ ra đằng sau rèm cũng là chỗ trốn, bèn giũ giũ hai tấm rèm. Nhan Ký Vân căng thẳng tới nỗi tim sắp nhảy ra ngoài, cậu bấu móng vào rèm, trèo lên trên. Cũng may tên đàn em này thể hiện sự chủ quan sơ ý của mình một cách tuyệt vời, chỉ vung vẩy tấm rèm, không hề chú ý tới con mèo đen đang dùng chân trước bấu lấy tấm vải leo lên đằng sau.
Dùng móng vuốt bấu rèm trèo lên là kĩ năng sinh tồn của loài mèo, chuyện này cũng không hiếm. Chỉ là cậu hiếm khi phá đồ đạc trong nhà, cũng không thích leo rèm giống mấy chú mèo con bình thường. Mà loại mèo to như cậu, thể trọng tương đối nặng, dùng móng vuốt bám lấy rèm sẽ tạo thành áp lực tương đối lớn.
Hiện giờ Nhan Ký Vân không dám nhúc nhích, cậu chỉ cần leo lên thêm chút nữa là sẽ bị phát hiện, đành như con thú bông treo trên rèm, đợi tên đàn em không lắc cái rèm nữa mới lặng lẽ trèo xuống.
Đúng lúc này Giang Diễn ra khỏi phòng ngủ, cầm mấy cái áo thun dính đầy lông màu đen: “Trên quần áo tao toàn lông mèo, nó coi tủ quần áo của tao là ổ của nó hay sao ấy.”
Đàn em: “Chắc là do anh rất hấp dẫn đó, ngay cả mèo cũng thích quần áo của anh.”
Nịnh nọt bất thình lình khiến Nhan Ký Vân mở rộng tầm mắt, không hổ là đàn em, nói cứ như thật.
Giang Diễn nói: “Cút sang kia, tìm được không?”
Đàn em nhún vai: “Không ạ.”
Giang Diễn quyết định tự tìm lại lần nữa.
Hắn dùng đèn pin chiếu xuống gầm ghế sô pha, lại dời tủ tư liệu, xem trong cái khe có mèo không, ngay cả gầm bàn làm việc cũng nằm bò xuống kiểm tra.
Không thấy nó đâu.
Giang Diễn nghi hoặc: “Mày chắc là con mèo đó vào đây rồi chưa từng ra ngoài chứ?”
Đàn em: “Em tua đi tua lại mấy lần mà, nó thật sự không ra ngoài, có khi nào ở dưới gầm giường trong phòng anh không?”
Giang Diễn: “Không có.”
Giang Diễn tiếp tục tìm kiếm trong phòng làm việc, Nhan Ký Vân cầu nguyện hắn cũng mù như tên đàn em, không nhìn thấy mình.
Nhưng sao Giang Diễn có thể sơ ý như tên đàn em được, hắn phát hiện mình chưa kiểm tra sau rèm.
Thế là rón rén đi qua, thò tay túm lấy hai tấm rèm không ngừng vung vẩy, ngạc nhiên phát hiện tấm rèm bên phải nặng hơn, cũng thấy được bóng đen treo ở trên.
“Tìm được mày rồi, con mèo xấu xí.”
Nhan Ký Vân nhanh chóng bấu lấy rèm leo lên trên, phản bác trong lòng: Mày mới xấu!
Giang Diễn nhìn nó trèo lên, cũng không vội túm nó xuống, mà lấy điện thoại ra, không biết là gọi video cho ai.
Mất một lúc đối phương mới nghe máy.
“Có chuyện gì?” Tiếng Lâm Hiệp truyền ra từ di động.
Giang Diễn chĩa camera về phía mèo đen đang bám trên tấm rèm: “Cho anh xem một thứ đồ chơi nhỏ.”
Chỉ nghe thấy bên kia phì cười.
Mà lúc này Nhan Ký Vân căn bản không thể chú ý tới sự chế giễu vô tình của Lâm Hiệp trong video, hai chân trước của cậu ôm chặt lấy thanh gắn rèm, hai chân sau bấu lấy rèm, nhìn xuống dưới thì Giang Diễn đang cười như không cười nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy mình trèo hơi cao.
Mẹ nó, hình như cậu không xuống được!
Phòng phát sóng [Muốn làm người]:
“Mèo con còn biết leo rèm nữa, á há há, đỉnh!”
“Ôi mẹ ơi lần đầu tiên tui nghe được Lâm Hiệp cười đấy, sao nghe ngọt thế nhỉ, bị thích rồi mọi người ơi!”
“Mèo con luôn có những bước đột phá không ai đoán được, ai ngờ được nó sẽ leo rèm chứ?”
“Đáng yêu quá, nhìn nó vung vẩy cái đuôi dài kìa, cưng chết tui rồi!”
“Nó mà ngã xuống thì sẽ gãy chân đấy.”
“Há há há má nó cười chết mất, mèo con ơi sao mày giỏi quá vậy.”
“Stream của những người chơi khác đều là bị NPC đuổi cho chạy rẽ đất, tại sao stream này không có gì đáng sợ hết vậy. À mà tôi đang nghĩ tới tiệc thịt mèo, nghe nói thịt mèo chua lắm, ăn không ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.